Ở một nơi khác, có một cô gái trên tay cầm bó hoa họa mi, miệng thì cười tươi.
Một nụ cười hồn nhiên ngây thơ.
Trong căn biệt thự lớn của Diệp gia, tại một khu vườn xung quanh trồng hoa họa mi có một cô gái đang tưới cây, gió thổi nhẹ làm chiếc đầm trắng cô đang mặc tung bay phấp phới trong gió.
Trên khuôn miệng, cô gái ấy đang cười rất tươi, nụ cười đẹp như trăng sáng trên bầu trời đêm.
Cô gái ấy không ai khác là Hoàng Yên Nhi.
Người mà Đông Thiên Hoàng tìm kiếm bấy lâu.
Đang tưới cây bỗng có một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Yên Nhi, khoác thêm áo vào đi, gió lạnh rồi.”
Chủ nhân giọng nói đó là nam.
Cũng chính là vị bác sĩ nổi tiếng tại nước P này.
Diệp Thanh Họa — là thanh mai trúc mã của cô, cũng là anh em kết nghĩa của hai nhà Hoàng – Diệp.
Cô quay lại, nhìn anh cười nói.
“Em biết rồi anh.”
“Em đó, ngày nào cũng làm người khác lo lắng.
À này, anh có chuyện nói với em.”
“Dạ? Anh nói đi.” Vừa nói cô vừa tiếp tục việc tưới hoa của mình.
“Hôm nay, anh gặp lại tên khốn đó.”
“Tên khốn?” Cô khó hiểu nhìn anh hỏi.
“Ừ… tên khốn làm em gái anh đau lòng.”
Cô khẽ khựng lại.
Nhìn anh với ánh mắt đau thương.
Hỏi cô có nhớ anh không? Câu trả lời là có.
Hai năm qua đối với cô như đang ở tận cùng của địa ngục.
Mỗi ngày thức dậy, người cô nhớ đầu tiên là anh, mỗi khi ăn cơm cô tự hỏi ăn có đang ăn cơm giống cô hay không, hay anh lại bỏ bữa.
Mỗi lần làm việc gì đó cô lại tự hỏi, anh đang làm gì, nghĩ gì? Cứ ngỡ khi cô rời đi sẽ buông bỏ được tình yêu sai trái này nhưng không người tình không bằng trời tính, nỗi nhớ anh ngày càng dân cao, thậm chí cô muốn vứt bỏ tất cả chạy về ôm anh.
Chỉ một giây thôi cô đã mãn nguyện.
Thấy em gái ngốc đờ đẫn, anh vươn tay kéo cô vào lòng, ôm cô.
Nhìn cô như vậy, anh rất đau lòng.
Nhiều lúc anh tự hỏi, tại sao con người thường chạy theo những gì mình không có? Tại sao họ không dừng lại, nhìn những thứ xung quanh mình, có người nguyện vì họ mà làm ra thứ họ đi tìm.
Giống như anh và cô lúc này.
Cô mải mê chạy đi tìm tình yêu người khác dành cho mình mà bất chấp đau khổ, còn anh vì chạy theo cô mà khổ đau.
Anh vô số lần hỏi bản thân có đáng không? Câu trả lời ngay lập tức là “rất đáng” vì yêu cô anh nguyện làm tất cả, làm người đứng sau chờ đời.
Cũng như cô chờ đợi một người mãi không thuộc về mình.1
Hốc mắt anh đã sớm ửng đó, anh ngước mặt lên trời, nhìn ánh trăng sáng.
Tự cười chế nhiễu mình.
Đứng một lúc, cô đã ổn định tâm trạng lên tiếng hỏi.
“Anh ấy… thế nào rồi.”
Đau rất đau… câu đầu tiên cô nói không phải là lời oán trách, không phải là giọng nói lạnh lùng mặc kệ đối phương mà là giọng nói dịu dàng đầy quan tâm.
Ha… cuộc đời này vốn không công bằng tí nào.
Quen cô bao nhiêu năm qua, anh vẫn chưa nhận được lời quan tâm với giọng nói dịu dàng đầy lo lắng ấy.
Lúc này tim anh như bị vỡ nát thành từng mảnh vụn, thi nhau rơi xuống.
Anh kiềm chế lại giọng chua xót.
“Hắn ta rất khỏe.
Khỏe như trâu vậy.
Em đừng lo.”
“Ừm.”
“Mà anh gặp khi nào.”
“Chiều nay.”
“Làm gì?”
“Dựng chứng cứ em đã mất, để anh ta ngừng việc tìm kiếm em.
Sau này ra đường không phải lo sợ bị người tên khốn kia phát hiện.”
“Vâng.”
“Không hỏi nữa sao?”
“Không.”
“Ừm.” Nói rồi anh siết chặt vòng tay ôm cô lại, sợ một khi anh buông tay, cô gái nhỏ bé này sẽ chạy mất, rời xa anh mãi mãi.”
Hai người cứ thế ôm nhau.
Cái ôm này chỉ chứa đựng tình cảm anh em.
Là người anh đang ôm em gái mình.
Hơn 10 phút, có giọng của người phụ nữ trung niên vang lên.
“Các con ngốc à.
Vào nhà đi, sương xuống rồi sẽ chết cống mất.”
Người phụ nữ trung niên này là ai và có quyền lực như thế nào?.