Nhật Kí Sủng Vợ Của Chồng Yêu

Chương 67: Chúng Ta Của Tương Lai Là Hai Tiếng Hạnh Phúc End



Cả bọn cùng về biệt thự Y.A.P nơi đây năm xưa vốn chỉ xây cho mỗi Vân Quán Âu, Vân Thiên và Đình Kim Phi nhưng bây giờ, khi cả bọn lấy vợ lấy chồng gần hết, nơi đây bỗng dưng nhận thêm người ở, sớm đã trở thành điểm tụ tập của cả nhóm.
Nơi này là tự tay cô thiết kế, xây lên bằng những đồng lương kiếm được từ The I.L.Y.

Ngày đó cô mua khu đất này từ khi nó chưa trở thành khu đô thị nên rất rộng, hình như khi đó, sau khi biệt thự bắt đầu thi công thì khu này bỗng trở thành khu đô thị cao cấp ven sông.

Thế nhưng nơi đây hồi đó vốn ít người, hàng xóm toàn những kẻ doanh nhân kì lạ chẳng để tâm đến ai.

Cho đến ngày sinh nhật cô, khi đó quản gia thay mặt cô đi mời các hàng xóm sang biệt thự dự tiệc, âu cũng là để gặp mặt thì khi cô mở cửa ra liền bất ngờ khi anh đứng ngay cửa.

Phía sau còn có anh họ Mạc Kim Thiên và Mạc Kim Thần, chị họ đằng nội-Đặng San San, Bảo Mạch Kha và cả em gái mình nữa.

Lần đó bắt con bé ở kí túc xá vậy mà giờ nó lại ở đó khiến cô tức điên lên.

Tiếc là lần đấy Vân Thiên đột nhiên đi vắng nên lần đó vẫn bỏ lỡ tình yêu.

Nhưng lần gặp mặt đó cũng là lần khiến họ gặp nhau tại nơi không phải nhà mình, từ đó lại khiến cho Y.A.P trở thành điểm tụ tập của mấy người.
“Tối nay bọn mình mở tiệc đi.

Tối qua Đình gia ăn uống linh đình mừng Phi Phi, hôm nay chúng ta tổ chức ở Y.A.P đi.”
Cả bọn gật đầu đồng ý.

Thế là cả nhóm kéo nhau ra hồ bơi, thả xuống nào là đồ ngọt rồi thì đồ ăn mặn đựng trong những chiếc giỏ mây.
“Bọn trẻ con đâu rồi?”
Vân Quán Âu đang chuẩn bị đồ thì vội giật mình.

Cô thì lại vô cùng bình tĩnh.
“Chúng chơi ở Vân gia rồi, chẳng thèm về.”
Nghe tới đây, mấy cặp cha mẹ kia liền vui như thoát khỏi muộn phiền, trực tiếp cởi trần và mặc bikini mát mẻ.
“Mặc đồ liền vào!”
“Không được phép thay đồ bơi.”

“Em mặc hai mảnh, hở chỗ nào, anh đánh dấu chỗ đấy.

Liệu mà mặc.”
Hừ! Lại là cơm chó, Vân Quán Âu và Mạc Kim Thiên đã chán ngấy mấy cái thứ sến súa này rồi.
[…]
Sáng hôm sau, khi cô thức dậy mới có năm giờ sáng nhưng phòng nhạc bên cạnh đã vang lên tiếng violin du dương, người đàn ông bình thường nằm cạnh cô cũng bốc hơi tới chỗ phát ra tiếng đàn.
Cô đi tới phòng nhạc, đầu tóc rũ rượi, trên người vẫn mặc váy ngủ, trực tiếp bước tới chỗ cây dương cầm ở giữa phòng, trên đàn khắc ba chữ “Đình Kim Phi” cùng phiên âm tiếng Anh phía dưới vô cùng rõ nét.

Anh ngừng tiếng đàn lại, sau khi cô ngồi vào đàn, anh liền nhẹ nhàng kéo violin.

Tiếng nhạc du dương quen thuộc đưa hai người họ quay trở về quá khứ.
Hình ảnh về một Bảo Kim Phi nhỏ xíu khóc lóc đòi cha đòi mẹ phút chốc biến thành con nhỏ lưu manh sẵn sàng kiếm tiền từ bạn cùng lớp mới chỉ bốn tuổi, sau lại lấp ló trong ruộng hướng dương quá đầu chạy dần mở đầu theo âm hưởng hoà quyện của tiếng đàn.

Hình ảnh về một Bảo Kim Phi dũng cảm tỏ tình Phùng Tiêu Dương năm mười hai tuổi cũng theo đó mà hiện lên.

Hình ảnh về một Phùng Tiêu Dương cứ mãi theo sau Đình Kim Phi mười ba tuổi, bảo vệ, chăm sóc mong rằng có một ngày được đáp lại đoạn tình cảm nhỏ bé ấy cứ thế mà chạy dài theo từng nốt nhạc.

Hình ảnh về một Phùng Tiêu Dương mạnh mẽ trở nên nhát gan, một Bảo Khanh Phi lạc quan thành Đình Kim Phi có ngày biết u uất cứ thế chậm chậm lướt quá theo âm điệu du dương ấy.

Hình ảnh chàng trai và cô gái ngồi bên cửa sổ lớp học, cùng nhau viết lên bản nhạc này cũng cùng với những hình ảnh kia trôi dần cùng giai điệu.

Những hình ảnh bi thương về cuộc tình kéo dài hai mươi tư năm, hơn một phần ba đời người bình thản mà hiện ra theo sự hoà quyện của hai âm điệu nhịp nhàng.
Hai mươi tư năm, tổng cộng tám lần tỏ tình, hai lần thành công.

Hai mươi tư năm, dù ở bên nhau không quá tám ngàn giờ nhưng đến cuối cùng, tình cảm ấy, từ đầu tới cuối đều chẳng hề nhạt phai.

Có lẽ trong hai tư năm, hai người họ, tuy rằng không phải lúc nào cũng ờ gần nhau mà có thể nhìn thấy, chạm vào nhưng chắc chắn lúc nào hai đứa trẻ ấy, hai bạn học sinh ấy, hai con người ấy, hai vợ chồng ấy, tinh thần, tâm trí đều là nằm bên nhau.
Tiếng đàn dứt, cô chỉ đơn giản là đánh theo cái bản năng đã có từ trước, đơn giản mà hoàn thành một bản nhạc mà trước nay bản thân mình chưa từng có khả năng đàn nên trọn vẹn, nay chỉ cần có anh lại trở nên đơn giản vô cùng.
“Hai tư năm, chúng ta ở bên nhau vỏn vẹn chưa tới tám ngàn giờ nhưng bây giờ, từ giờ trở đi, chúng ta…bên nhau mãi mãi, không xa nửa bước, được không?”
“Được.

Mãi mãi bên nhau.”
Cô ôm chầm lấy anh.

Cái cảm giác lúc ấy chẳng biết dùng từ ngữ nào diễn tả, chỉ thấy ấm áp trong lòng nhiều hơn một chút…
[…]
Tám giờ rưỡi, họp báo công bố người kế nhiệm Đình gia.

Phòng thay đồ.
Cô mặc áo phông với quần jeans, tay cầm hộp đựng trang sức có dấu ấn của Đình gia, bên trong là vòng thừa kế của mình, đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ chờ đợi..

Sắp tới giờ rồi sao người trang điểm còn chưa tới nữa, cô còn chưa làm tóc, chưa thay đồ, đồ trang điểm thiên nhiên chuẩn bị riêng dành cho cô cũng chẳng có tí nào ở đây thì sao mà trang điểm được.
“Cô Đình, tôi xin lỗi! Tắc đường quá, tôi không thể tới nhanh hơn được, rõ là đã tới từ sớm nhưng sự kiện này không ngờ còn có người đợi từ hôm qua.”
Cô cũng chẳng trách móc gì nhân viên ấy, chỉ là bây giờ chỉ còn nửa tiếng, liệu có kịp không?
“Cô yên tâm, cho tôi mười phút, trông vậy thôi chứ tôi làm công việc này mười năm rồi, chỉ cần mười phút, tôi liền có thể hoàn thành.”
Năm phút sau.
Cô chẳng thể tin vào mắt mình…!Mọi thứ đã xong cả rồi.

Mái tóc ngang vai được buộc và trang trí cẩn thận, gương mặt trang điểm đơn giản vẫn toát lên được vẻ kiêu sa.

Quả thật tuyệt đấy.

Chỉ là sao giờ Vân Hiểu và Vân Quán Âu còn chưa đem đồ tới?
“Mặc vào, chồng con cháu đang đợi ngoài kia rồi đó.”
Vân Hiểu và Vân Quán Âu lúc này mới đem tới một chiếc váy dạ tiệc màu hồng nhạt.

Đó là một chiếc váy tầng, có màu chuyển nhạt dần từ eo toả ra hai bên.

Ở eo đình ba bông hồng, bên trong lần lượt từ bé tới lớn là ba biểu tượng: “R: Hoàng gia, W&M: Trí tuệ và tiền tài; và biểu tượng lớn nhất là chiếc vương miện gắn đôi cánh: Đình gia.”
Cô tự tay mặc váy.

Đi vào đôi giày cao gót đã chuẩn bị trước, đeo lại vòng cổ của mình lần cuối, nhẹ nhàng bước ra ngoài nơi anh và con đã chờ sẵn.
“Đến lúc bổn công chúa xuất hiện rồi.”
Cô đẩy cửa ra, anh và hai con đã đứng đợi sẵn, còn có cả hững người đã từng bên cô trong mọi giai đoạn cuộc đời: ông bà, ba mẹ, A Khanh, Mạc Kim Thần, Mạc Kim Thiên, Y Lãnh, Y Phong, Vân Thiên, Vân Hiểu, Vân Quán Âu, Phùng Tiểu Ly, Đặng San San, Mai Mai, Lạc Thiên Nam, Bảo Mạch Kha,…và còn có cả anh.
Bà cô nhìn ngắm đứa cháu nhỏ một lúc.

Xem ra cũng lớn cả rồi.
“Hừm…Được rồi, bọn ta tới trước, con chuẩn bị đi thôi.”
[…]
Họp báo.
“Và bây giờ, xin mời bà Đình, người nắm quyền Đình gia lên phát biểu.”
Dưới ánh đèn, trong khán phòng được trang hoàng lộng lẫy chật kín người, bà cô đứng trên sân khấu, không nói không rằng hướng tay về phía cô.

Ánh đèn chiếc xuống góc phòng nơi cô đang đứng cùng anh và mấy người khác.

Cô hiểu ý liền đi nhanh lên sân khấu.

Bà cô nhẹ nhàng tháo vòng đang đeo trên cổ cô ra, đeo cho cô chiếc vòng vừa tháo từ cổ mình.
Cả khán phòng im lặng trước người thừa kế này.

Chẳng phải cô đã mất cách đây hai năm rồi sao?
“Có thể mọi người đang rất ngạc nhiên về tôi.

Thế nhưng đó là chuyện không phải ai cũng có thể biết vì đây là bí mật riêng tư của Đình gia.

Hiện nay, với tư cách là người nắm quyền chính thức của Đình gia và Đình Thị, tôi biết mạch máu khu vực và thế giới đang nằm trong tay tôi vì thế tôi sẽ cố gắng hết sức.

Cảm ơn mọi người đã ở bên tôi, bên Đình Thị cả lúc khó khăn nhất.

Tôi xin trân trọng cảm ơn.”
Cảm ơn…cảm ơn mọi người, vì tất cả…
[…]
Tối đó, cả bọn lại mở tiệc ăn uống no nê.

Ăn xong liền lên sân thượng ngắm trời mây.

Từ hôm nay họ sẽ có cuộc sống yên bình rồi.
Cô đu vào lan can, vui vẻ nói thật lớn:
“Ha! Lâu lắm mới thấy vui như này! Thoải mái quá đi! Aaaaaaaaaaa! Vui quá chừng luôn!”
Vân Thiên đột nhiên nhìn lên bầu trời liền thấy một vệt sáng lướt qua.
“Sao băng kìa! Ước đi!”
Những vệt sáng ấy ngày một nhiều, Vân Hiểu thốt lên vui sướng:
“Mưa sao băng!”
Anh đưa máy ảnh ra cho Vân Quán Âu, lên tiếng:
“Chụp cho nhà cháu một bức.”
Vân Quán Âu đưa máy lên chụp.

Anh đang bế tiểu Yên còn cô đang bế tiểu Thanh trên tay.

Cô tựa đầu vào anh, cười thật tươi, đằng sau là một bầu trời sao băng tuyệt đẹp.
“Tách.”
Bỗng anh đặt tiểu Yên vào tay cô rồi bế cô lên tay mình.
“Tách.”
“Bọn này cũng muốn chụp nữa!”
[…]
Nhiều năm sau, ta thấy đôi vợ chồng ngày đó giờ cũng có tuổi rồi vẫn ngồi tựa đầu vào nhau bên khung cửa sổ, nhìn về hướng một cánh đồng hướng dương vàng đầy hi vọng.

Trên mặt bàn bên cạnh là hai bức ảnh năm đó.

Một là ảnh cả gia đình bốn người, hai là cả nhóm người đã ở bên nhau tới tận lúc chẳng còn mấy ai.
“Nội ơi/ngoại ơi! Bọn con về rồi.”
Từ bên ngoài, mấy đứa trẻ con lon ton cầm một bức ảnh gia đình tám người chạy đến.
“Bà ơi, bà nhìn xem, đây là ông bà này, vợ chồng bác Thanh này, ba mẹ con này, còn có cả con với chị cả nữa.

Mình treo lên nha.”
Hai người nhìn nhau rồi nhìn hai đứa cháu gái, nhẹ gật đầu.
Cuộc đời này ngắn thật, vậy mà đã từng ấy năm trôi qua, cũng sắp hết thời gian rồi.

May mà đời này vẫn đủ thời gian để ta nói được cho nhau biết ba chữ: “Anh/Em yêu em/anh”
[Hoàn].


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.