Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 90



Quý Huyền lười cà nhây với Úc Vân Phi, liền hỏi cậu ta: “Lần này tới có chuyện gì?”

Úc Vân Phi lập tức đoàng hoàng lại, trả lời: “À, có, là thế này, cuối cùng em cũng đã nhận được một bộ phim điện ảnh thương mại vào năm ngoái. Trong bộ phim đó em thủ vai một công tử piano ưu nhã….”

Quý Huyền nhíu mày: “Nam mấy?”

Úc Vân Phi: “…..Không biết ạ.”

Quý Huyền: “….Nói tiếp đi.”

Vì vậy, Úc Vân Phi kể tiếp: “Cho nên, em nghĩ mình vất lắm mới lấy được vai diễn này, nên để tâm nó một chút.”

Quý Huyền hiểu ngay ý cậu ta, anh nói: “Đó là nguyên nhân cậu xuất hiện ở buổi livestream?”

“Nó đó.” Úc Vân Phi vỗ đùi: “Anh Quý, anh với anh hai em chính là chiến hữu nhiều năm! Giúp em với ~”

Tiêu Vũ coi như hiểu rồi đó! Bảo sao cô vừa mới mở livestream là Úc Vân Phi tìm thấy. Cậu ta tìm với từ khóa 『dạy học đàn piano』, mà không có nhiều người livestream dạy piano, rồi vừa hay lúc đó mình mới mở livestream. Chắc cậu chàng tò mò vào xem thử.

Úc Vân Phi nói với Tiêu Vũ: “Khi đó em tìm trong mục 『dạy học 』, em biết tìm người dạy piano ở đâu chứ! Kiếm kiếm một hồi thì lướt thấy video của chị. Đúng rồi, lúc đầu em không biết chị chơi piano đâu! Chị nói chị livestream dạy đàn piano, phòng tên là 『 Tôi là nhạc công』, em còn tưởng chị là nhạc cụ gì! Ai ngờ, đi vào thì bị thao tác của chị dâu làm cho sốc óc, thiếu chút nữa quên mình muốn học piano.”

Tiêu Vũ xấu hổ cúi đầu: “Cuối cùng chị livestream có mấy ngày, chưa dạy được ai cái gì.”

Úc Vân Phi xua tay: “Không sao, không phải mấy bữa sau chị hot lên sao? Rồi sau đó em cũng không thấy chị live nữa.”

Tiêu Vũ gật đầu nói: “Ừ, chị kiếm đủ tiền rồi.”

Úc Vân Phi: “……Chị dâu đúng là nữ trung hào kiệt*!” Chút tiền ấy mà thế mà kiếm đủ rồi.

*Nữ Trung Hào Kiệt: có nghĩa là các bậc nữ tài ba hơn người

Quý Huyền thở dài, thật ra Tiêu Vũ bị mấy cọc tiền lớn làm cho hết hồn, sau đó vì để chuẩn bị thi đấu nên hầu hết thời gian đều dành cho việc luyện đàn, cho nên không livestream gì nữa. Nhưng mà về sau Ban Trinh Diệp có nói anh, lúc Tiêu Vũ ký hợp đồng, công ty yêu cầu cô mỗi tuần phải lên sóng ít nhất 3 lần, mỗi lần không được dưới 1 tiếng.

Về vấn đề này, khi bên công ty nghe nói Tiêu Vũ đã vi phạm hợp đồng, còn nhớ rõ Quý Huyền đã từng dặn lùi thời hạn giao tiền cho cô nên đã nhắn tin cho Ban Trinh Diệp.

Ban Trinh Diệp có thể nói thế nào đây?

Ở các công ty bình thường, bạn kiếm được nhiều tiền như vậy, lại còn vi phạm hợp đồng, chắc chắn sẽ bị trừ một ít. Nhưng bởi vì mối quan hệ giữa Tiêu Vũ và Quý gia nên sau khi Ban Trinh Diệp nhắn lại cho Quý Huyền, anh chẳng những không cho họ trừ tiền Tiêu Vũ mà thậm chí trực tiếp bảo họ không cần liên lạc với Tiêu Vũ.

Không hề xấu hổ đi cửa sau.

“Mở chứ, sao lại không mở tiếp, đó là tiền cũ rồi.” Tiêu Vũ cười to.

Quý Huyền: “……”

Úc Vân Phi: “……”

Nội tâm hai đại gia ném tiền hơi lõm, nhưng Quý Huyền vẫn nói: “Em biết….Một tuần phải mở livestream mấy lần không?”

Tiêu Vũ sửng sốt: “Cái gì? Còn có yêu cầu sao?”

“Em không xem hợp đồng?” Quý Huyền hết chỗ nói.

Tiêu Vũ lắc đầu: “Quá dài.”

Quý Huyền: “……”

Úc Vân Phi: “…….Chị dâu, chị thấy dài thì có thể nhờ người xem hộ mà! Em cũng vậy đó!”

Tiêu Vũ liền nói: “Ai biết cái đồ quỷ đó lại kiếm tiền như vậy, nếu không chị đã đọc cẩn thận rồi. Chị định là mở thử xem có kiếm được hay không thôi, kết quả mới ngày đầu đã có một fans lớn to bự đi vào, tuy fans đó có hơi ngớ ngẩn….”

Nói đến đây, Tiêu Vũ ngừng lại, cô liếc nhìn Úc Vân Phi một cái, tiếp tục nói: “Người đó đẹp trai, lại có tiền. Khi người đó cho đi, chị đã rất vui, không biết nên báo đáp người ta như thế nào mới tốt…..”

“Có thể có thể.” Quý Huyền ngắt lời nói: “Không sao hết, có anh ở đây, dù em nói tên đó không tốt, nó cũng không dám động tay.”

Úc Vân Phi: “……”

Rốt cuộc Tiêu Vũ cũng đã cầm tiền người ta, há có thể không biết xấu hổ mắng chửi, với lại, cô không có ý định nói xấu đối phương. Cô đã từng làm minh tinh, rất yêu quý các fans của mình. Nhưng mà hành động tán gia bại sản này làm cô không nói lên được mình vui hay buồn. Trong lòng chỉ nghĩ, đúng là đồ ngốc, tùy tiện đưa một ít cũng không biết.

Cô cho rằng nên đưa một ít tiền lúc livestream là được rồi, không cần thiết phải vùi đầu đưa nhiều. Đương nhiên, nếu người ta có tiền thì không nói. Nhưng để đền bù cho việc nói cậu ta ngốc, cho nên cô nói ngược lại: “Không có việc gì, Vân Phi, không phải về sau có người ngốc hơn cậu sao?”

Úc Vân Phi cũng cao hứng, nói thẳng: “Đúng vậy đúng vậy! Đồ ngốc đó lúc nào cũng đua tiền với em, có đua được không?”

Quý Huyền: “……”

Tiêu Vũ an ủi: “Đúng đúng đúng, cậu luôn có tiền.”

Úc Vân Phi cũng hí hửng nói: “Đúng vậy, mỗi năm anh em đều cho em mấy trăm triệu tiêu xài lận! Ngân hàng em còn có một số tiền tuyệt bút, anh em giúp em đầu tư, kiếm được nhiều hơn nữa, ai có thể so được với em? Đồ ngốc đó, thấy em còn không quỳ xuống, ha ha ha ha ha ha…..”

Nhìn cái mũi ngày càng hướng lên trời của Úc Vân Phi, Quý Huyền cười ha hả nói: “Xin lỗi, anh đây ngốc như vậy, sao dám so với cậu?”

Úc Vân Phi chớp mắt hai cái, vẫn duy trì nụ cười trên mặt mình, nhìn Quý Huyền với vẻ mặt đầy sức sống.

Tiêu Vũ suy nghĩ 2s, sau đó im lặng co mình lại thành cục, len lén đi sang một bên.

Úc Vân Phi như vậy trong gần phút rồi mới mở miệng: “Thật ra, vào đêm đó, em thấy người đó đua với em là biết đối phương nhất định là một nhân vật thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức*.”

*(Đường Lý Bạch – Luận thi). Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.

Quý Huyền hơi mỉm cười: “Tiếp tục.”

Kỹ năng nịnh hót của Úc Vân Phi quả nhiên không giống người thường, anh chàng thế mà há mồm: “Anh Quý, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên*, nhìn anh xem, tuổi còn trẻ như vậy đã là hiền tài của thiên hạ, có trí tuệ dựng nước. Dân đen như em há có thể lý giải? Ngọa Long, Phượng Sồ, được một trong hai có thể an thiên hạ**. Em thấy anh nhất định không thua kém hai người. Sự ngưỡng mộ của em dành cho anh như dòng sông dâng trào vô tận, dẫu núi non bao la, thế gian hòa quyện, lòng này cũng không bao giờ thay đổi. “

*Gốc “英雄出少年.”: Từ những người thanh niên sẽ ra nhiều anh hùng, tre già măng mọc, sóng sau dồn sóng trước. – Heros come from among the youth.

**Câu nhận xét của Tư Mã Huy về Bàng Thống trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, ở đây Bàng Thông là Phượng Sồ (Phượng con) còn Gia Cát Lượng là Ngọa Long (Rồng nằm)

Quý Huyền nhướng mày, nói: “Còn gì không?”

Tiêu Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn Úc Vân Phi, sau đó cô còn khiếp sợ hơn nữa, Úc Vân Phi thế mà lại có thể nói tiếp: “Xã hội ngày nay coi trọng vật chất với tiền bạc tục tằng, biết một người có cá tính như anh, chắc chắn là may mắn lớn nhất đời em. Từ khi gặp anh, em đã cảm nhận sâu sắc sự vĩ đại của bản chất con người. Nhìn anh xem, cao lớn, dũng mãnh, đôn hậu phóng khoáng, anh tuấn tiêu soái, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu, làm muôn vạn thiếu nữ mê mẩn. Làm sao có thể dùng từ nào để miêu tả sự tốt đẹp của anh? “

Tiêu Vũ: “…..Chậc chậc chậc, quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*.”

*Ngoài trời còn có trời cao hơn. Người giỏi còn có người giỏi hơn

Úc Vân Phi vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: “Không, anh Quý của em chính là tốt nhất, tuyệt vời nhất, ghê gớm nhất, không ai sánh bằng.”

Tiêu Vũ lắc đầu, nói: “Cậu rốt cuộc đã bị anh ấy “ngược đãi” như thế nào vậy?” Nghĩ lại thấy không đúng, cô lại nhìn về phía Quý Huyền nói: “Anh giả làm fans, lén xem em livestream?”

Quý Huyền sửng sốt, nghĩ lại thấy mình bị đã tự bóc trần trong cơn tức giận, vì vậy thoải mái bán đứng đồng đội luôn: “Sao anh có thể làm chuyện đó chứ, cho dù có làm, thật ra là Quý Yến dạy anh vậy. Bằng không, sao anh lại biết?”

Úc Vân Phi: “……” Chiêu phủi tay hết tất cả này hay đấy.

Tiêu Vũ nghĩ ngợi, đúng là mình có nói ý định muốn livestream cho Quý Yến, cũng đúng là Quý Yến hỏi ID phòng livestream của mình, nhưng mà, mình đâu có nói số ID cho cậu ta!

“Quý Yến căn bản không biết số ID livestream của em.” Tiêu Vũ trực tiếp vạch trần.

Quý Huyền vươn tay nắm mặt cô, hai má phúng phính của Tiêu Vũ bị anh bóp như quả bóng, xúc cảm tốt đến mức Quý Huyền lại vuốt nhẹ hai cái: “Anh dùng một ngày để tìm đấy, nói vậy em có vui không?”

Tiêu Vũ cười hì hì gật đầu: “Vui lắm.”

Quý Huyền thấy cô cười, không nhịn được cũng cười theo. Úc · bị thồn thức ăn cho chó · Vân Phi không phục, nói: “Anh Quý, thế này không công bằng, đều là nói xấu anh, nhưng sao em phải lấy lòng anh, còn anh lại lấy lòng chị ấy?”

Tiêu Vũ nhìn Úc Vân Phi, mỉm cười giải thích: “Anh ấy lấy lòng chị, lấy lòng tốt thì mai mốt chị làm ấm ổ chăn anh ấy. Cậu có làm được không?”

Úc Vân Phi: “……Hai người….hai người đây là kì thị giới tính.”

“Đừng nhiều lời nữa, nói mục đích tới đây của cậu đi.” Quý Huyền quát lại.

Úc Vân Phi lúc này mới nhớ tới, nói: “À à à, sau khi em nhận bộ phim này, tên Sở Du luôn cướp vai của em! Anh biết Sở Du không?”

Quý Huyền lắc đầu nói: “Không biết.”

Úc Vân Phi vỗ bàn, nói: “Sở Du mà anh không biết? Anh ta nổi tiếng như vậy, là thần tượng hạng nhất, 8000 vạn fans Weibo. Vé vào cửa concert chưa bao giờ dư thừa, bởi vì diện mạo tuấn mỹ mà được bầu thành đệ nhất mỹ nam, đi đường có thể gây ùn tắc giao thông Sở Du đó! Anh không biết Sở Du sao?”

Quý Huyền: “Không quen biết.”

Úc Vân Phi: “……”

Tiêu Vũ thắc mắc: “Ồ, vậy cậu với anh ta có quan hệ tốt không?”

Úc Vân Phi lắc đầu, trả lời: “Không, em với tên đó chẳng có quan hệ tốt gì cả, hồi trước tên đó toàn cướp vai của em, đương nhiên chủ yếu là vai diễn do bên công ty em tranh thủ. Còn vai diễn mà anh em với anh Quý cho thì tên đó cướp không nổi.”

Tiêu Vũ: “…..Nếu quan hệ không tốt, thì không quen là không quen, cậu kích động vậy làm gì?”

Úc Vân Phi sửng sốt, nói: “Nhưng mà tên đó nổi tiếng như vậy mà anh Quý còn không biết, nếu là em….”

“Nếu cậu không phải người họ Úc, có lẽ anh còn không nghe qua tên cậu.” Quý Huyền tàn nhẫn nói ra sự thật.

Úc Vân Phi bị phập một mũi tên, nhưng anh chàng vẫn kiên cường rút mũi tên ra, tiếp tục nói: “Cái tên Sở Du đó lại muốn cướp vai của em, em rất hài lòng với vai công tử piano đó. Tuy nhà em có tiền nhưng đạo diễn lại không thích ăn tiền.”

Quý Huyền: “Đó là do cậu chưa ném đủ tiền.”

Úc Vân Phi như bị vũ nhục: “Anh đừng khinh thường đạo diễn, đạo diễn này rất có chí khí.”

Tiêu Vũ cười nói: “Chị nghĩ, ý của ảnh không phải dùng tiền mua đạo diễn mà là dùng tiền mua luôn đoàn phim, như vậy đạo diễn chính là nhân viên ăn lương của cậu rồi.”

Úc Vân Phi: “…..” Thế mà lại thấy hợp lý. Nhưng cậu ta vẫn nói lời lẽ chính đáng: “Sao em có thể làm loại chuyện đó? Anh chị đừng ngắt lời em nữa, vai diễn mà Sở Du muốn giật từ em, em không muốn vậy, em muốn học piano để hạ gục tên đó. Lần này, em nhất định sẽ bảo vệ vai diễn tự mình kiếm lấy.”

Quý Huyền nhíu mày hỏi: “Nếu thất bại thì sao?”

Úc Vân Phi đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Em đây sẽ đầu tư đoàn phim, đuổi Sở Du ra ngoài.”

Tiêu Vũ: “……Cậu nên đầu tư thẳng luôn đi.”

Úc Vân Phi từ chối: “Vậy không được, anh Quý, vốn dĩ em tới đây là định mượn một vị tai to mặt lớn trong piano của anh để làm thế thân.”

Tiêu Vũ nghĩ, kiểm tiền đó! Cô liền nói: “Mời chị này! Mời chị đi!”

Úc Vân Phi nhìn về phía Tiêu Vũ, lúc trước tìm phòng livestream vốn dĩ cũng vì muốn học đàn. Nhưng mà khi đó còn chưa bị dựt vai cho nên học đàn chỉ để thuê hoa trên gấm, cũng không sốt ruột lắm. Nhưng bây giờ sắp bị dựt vai rồi, cậu ta đương nhiên nghĩ đến việc mời một chuyên viên.

Quý Huyền vừa nghe Tiêu Vũ muốn đi làm giáo viên cho Úc Vân Phi, trong lòng có chút không muốn, lại nghĩ đến lời nói của em trai tối qua: “Anh trai, anh nhất định phải hiểu một chuyện. Trên thế gian này, đàn ông thích được phụ nữ sùng bái* mình, mà phụ nữ thì thích đàn ông mãi mãi yêu chiều mình. Mà cái gọi là chiều, là phải nói đến nhân nhượng. Anh phải chiều theo ý muốn, món ăn, sở thích và thậm chí cả những cơn giận dữ vô cớ của cô ấy. “

*Sùng bái: kính phục đến mức như tôn thờ.

Nghĩ đến đây, Quý Huyền giật mình, cực kì nghiêm túc nhìn Úc Vân Phi nói: “Mời chị dâu cậu đi.” Sau đó anh lại nhíu mày, quay đầu hỏi Tiêu Vũ: “Sao em lại muốn dạy cậu ta thế?”

Tiêu Vũ đáp: “Kiếm tiền đó! Em mở livestream, kết quả toàn người nhà vô tặng quà nên thôi vậy! Không mở nữa, em quyết định làm cái gì thực tế một chút, không phải có người muốn mời đại sư piano sao? Em! Em nè! Vừa dịp em cũng là đại sư piano đó!”

Quý Huyền: “Đúng vậy nhỉ.”

Quý Huyền nhìn Úc Vân Phi với ánh mắt kiểu bà xã tôi tốt nhất, bà xã tôi lợi hại nhất, bà xã tôi tuyệt vời nhất. Úc Vân Phi hỏi với vẻ không chắc chắn: “Chị dâu….sẽ được sao?” Chị ấy toàn đánh mấy bài đơn giản lúc livestream.

Quý Huyền dùng ánh mắt kiểu cậu quá trẻ con rồi nhìn cậu ta: “Cậu biết gì về piano chứ? Cô ấy có thể thì nhất định có thể, đúng rồi, tiền lương cao chút.”

Úc Vân Phi không biết vì sao Quý Huyền có nhiều tiền hơn mình mà lại muốn tính toán lương lậu với mình, nhưng vẫn nói: “Đó là điều đương nhiên rồi! Chị dâu của em, chuẩn cmnr, nhưng mà…..” Úc Vân Phi khua tay, nở nụ cười đáng khinh, hỏi: “Lương bao nhiêu thì đủ ạ? Sẽ không dựa theo giá của anh Quý chứ ạ?”

Tiêu Vũ nói một cách sảng khoái: “Lấy giá thị trường đi, người khác trả bao nhiêu thì cậu trả bấy nhiêu!”

Úc Vân Phi vỗ ngực nói: “Đó là chuyện tất nhiên, em không có vấn đề gì cả. Vậy chị dâu định dạy em gì thế?”

“Tùy cậu! Xem cậu muốn hiệu ứng như thế nào?” Tiêu Vũ đáp. Cô đã từng là minh tinh. Cô cũng biết rất nhiều tình huống cần phải có thế thân: “Nếu cậu chỉ muốn giả bộ bên ngoài thì chị sẽ dạy cho cậu làm sao như tay đang đàn cùng với cách biểu đạt cảm xúc. Còn nếu cậu muốn đàn thật thì như vậy phải luyện đàn điên cuồng. Tuy nhiên, với trình độ hiện tại của cậu, muốn đàn những bản nhạc yêu cầu cao về kỹ năng và sự điêu luyện là chuyện không thể. Cho nên, chị kiến nghị thế này, kỹ năng đàn của công tử piano nhất định không hề đơn giản, cho nên, cậu nên học làm sau để thể hiện ra dáng ra hình việc biểu diễn, cách biểu đạt cảm xúc, thể hiện động tác như thế nào cho sắc bén, khiến cho người xem có cảm giác cậu chơi rất điêu luyện.”

Tiêu Vũ nhìn cây đàn piano trong góc, đi qua nói: “Trên thế giới, bản nhạc được công nhận là khó nhất chính là Rach 3*, nếu không mời nghệ sĩ cấp bậc quốc tế thì không ai chơi được, cho dù nghệ sĩ piano chuyên nghiệp cũng chưa chắc đàn được. Những bản nhạc khó, thì Liszt có rất nhiều bản nhạc kinh điển, Chopin cũng rất khó. Nhưng nếu nói về độ nổi tiếng, thì 《The Flight of the Bumblebee 》** cầm cờ đi trước. Mặc dù nó không khó, cũng không được gọi là huyền kĩ***.”

*Là bản《Piano Concerto No.3 giọng Rê thứ, Op.30》của Sergei Rachmaninov.

**《The Flight of the Bumblebee 》- “Chuyến bay của chú ong vàng” được sáng tác bởi Rimsky-Korsakov, trích từ vở opera “Câu chuyện về vua Saltan” (The Tale of Tsar Saltan)

*** Gốc “炫技” (= điêu luyện,…): Từ vựng trích từ 《聊斋志异·蛇人》 (Chuyện kì lạ ở studio cô đơn – Người rắn?) Được giải thích là một nghệ thuật biểu diễn thể hiện kỹ năng của mình. (Trích: Baidu)

Tiêu Vũ cười nhìn Úc Vân Phi: “Cậu có thể học bản nhạc này, tuy nói là học động tác nhưng sẽ bấm phím đàn. Quan trọng phải biết nốt nào ở khu vực nào, ở đâu và cảm xúc gì, để đạo diễn hiểu rằng ông ấy có một diễn viên có thể thể hiện niềm kiêu ngạo của nghệ sĩ piano chứ không phải một chiếc bình hoa. “

Sau đó, tiếng đàn vang lên khắp phòng, Úc Vân Phi nhìn biểu cảm của Tiêu Vũ, say mê thưởng thức trong đó. Những chuyển động của đôi tay ấy thanh thoát đẹp đẽ, bất kể ai nhìn đều có cảm giác muốn học đàn. Đây không phải điều mà một người không quen biết gì với đàn piano có thể làm được. Tiêu Vũ nói đúng, ngay cả khi chơi đàn một cách lộn xộn, thì đó vẫn là một điều tuyệt vời.

Úc Vân Phi vỗ tay khen: “Không hổ là chị dâu của em, nói rất chí lý, em biết rồi, em sẽ học bản nhạc này, hoa dại bay múa phải không chị?”

Tiêu Vũ: “…… Flight of the Bumblebee.”

“Đúng đúng đúng, học cái này.” Úc Vân Phi cực kì kích động.

Sau khi tiễn Úc Vân Phi về, Tiêu Vũ vui vẻ nói: “Em không nghĩ mới ra cửa một chút là đã kiếm được một khoản tiền tuyệt bút, nhiều tiền như vậy, em dư sức thuê một căn hộ ở thủ đô.”

Quý Huyền “Rầm” một tiếng, đầu gối va vào góc bàn, trong nháy mắt cơn đau từ đó lan khắp cơ thể. Anh cố nhịn đau, hỏi: “Em còn muốn dọn ra sao?”

Tiêu Vũ thắc mắc nhìn anh, nói: “Anh còn chưa ba quỳ chín lạy cầu hôn với em, em còn chưa kinh hỉ hét to chữ “Đồng ý” đó! Dựa vào đâu mà em phải sống cùng anh chứ?”

Quý Huyền: “Chúng mình kết hôn đi!”

Tiêu Vũ: “Không nhé.”

Quý Huyền: “……Vừa rồi em nói anh cầu hôn, sau đó em sẽ đồng ý mà?”

Tiêu Vũ: “Không lãng mạn chút nào.”

Quý Huyền: “……Em đợi một chút.”

Quý Huyền lấy điện thoại nhắn Wechat với Quý Yến, để em trai có thể rep ngay lập tức, anh gõ chữ: 【Em còn muốn tiền cổ tức năm nay không?】

【ĐM, cái quái quỷ gì vậy? Em mới ra ngoài đi uống rượu thôi, đâu có trêu chọc ai?】Đúng là Quý Yến rep lại liền.

Quý Huyền tiếp tục nhắn: 【Là thế này, anh quyết định cầu hôn chị dâu em, em có đề cử nào không?】

Quý Yến: 【Thì trực tiếp cầu hôn luôn. 】

Quý Huyền:【Xem ra em không muốn tiền cổ tức rồi.】

Quý Yến quả thực mếu luôn: 【Anh cả, tiền cổ tức đó là anh cho em từ việc hỗ trợ theo đuổi người, hiện tại còn phải bao kết hôn, lần buôn bán này quá lỗ rồi.】

Quý Huyền nói: 【Ai bảo em nhận tiền cổ tức từ anh?】

Tiểu nhân trong lòng Quý Yến khóc lóc: Đồ không biết xấu hổ, hu hu hu hu….

Nhưng mà tin nhắn lại rep là: 【Cảm động, cầu hôn chính là cảm động, anh cứ từ từ! Em sẽ làm cho anh một bản kế hoạch tỉ mỉ kỹ càng.】

Quý Huyền: 【Ừ.】

Sau đó Quý Huyền ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ, nói cực kì nghiêm túc: “Tiểu Vũ, cầu hôn quả nhiên là chuyện trọng đại, anh phải sắp xếp tốt tất cả đã.”

Tiêu Vũ: Anh em này cũng tốt với nhau nhỉ.

Ban Trinh Diệp bị trì hoãn cả buổi sáng, cuối cùng lúc giữa trưa đã được cho vào nói chuyện với sếp tổng.

Buổi chiều, Úc Vân Phi gọi điện cho Tiêu Vũ, nói mời cô làm thế thân, Tiêu Vũ đồng ý rồi.

Vì vậy, Quý Huyền nhìn Tiêu Vũ đi ra khỏi văn phòng mình bằng ánh mắt trông mong.

Tiêu Vũ chạy nhanh tới địa điểm Úc Vân Phi nói, ở đó có rất nhiều phóng viên ngồi xổm bên ngoài. Họ thấy Tiêu Vũ đi vào cũng không để ý, Tiêu Vũ đi thẳng một đường vào thang máy rồi đi tới chỗ phỏng vấn.

Tới chỗ phỏng vấn, có không ít vệ sĩ ở cửa. Tiêu Vũ trực tiếp đi qua, kết quả vệ sĩ chặn cô lại.

“Xin chào, không thể đi vào nơi này.” Vị vệ sĩ đeo kính râm, mặc vest, vẻ mặt nghiêm túc, dùng tay cản đường Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ nhíu mày nói: “Tôi được người gọi tới đây.”

Vệ sĩ quét mắt nhìn Tiêu Vũ, nói: “Cô là fan cuồng theo đuổi thần tượng đúng không? Hôm nay Sở Du phỏng vấn ở đây, không cho fan cuồng tới gần.”

Ôi đ*t, còn tự đại hơn cả cô.

Tiêu Vũ cạn lời nói: “Tôi tìm Úc Vân Phi, không phải Sở Du, anh tránh ra một chút.”

Người vệ sĩ không tin, fans luôn 80 lý do và thủ đoạn tiếp cận idol, bọn họ khó lòng phòng bị lắm!

Tiêu Vũ lấy điện thoại gọi cho Úc Vân Phi, Úc Vân Phi mới nhận máy đã kêu: “Bà nội ơi, chị đang ở đâu vậy? Cái tên Sở Du tới rồi, chị mà không tới thì em chỉ còn nước đầu tư vào đoàn phim thôi.”

Tiêu Vũ nói: “Chị bị vệ sĩ của Sở Du chặn ở ngoài.”

“Đ*t, chị cứ chờ ớ đó! Em tới liền đây.” Tiêu Vũ nghe Úc Vân Phi ríu rít mắng người ở đầu bên kia, sau đó cúp máy.

Không bao lâu sao, cửa được mở ra, Úc Vân Phi không giống như lúc đứng trước Quý Huyền, không có lão đại trước mắt thì cậu ta chính là lão đại, cậu quay đầu nhìn người vệ sĩ, ánh mắt như tia laser. Vệ sĩ thấy Tiêu Vũ thật sự quen biết Úc Vân Phi thì rất kinh ngạc. Úc Vân Phi mắng anh ta: “Mắt chó của anh bị mù à, không nhìn xem người này là ai mang vào, thế mà cũng dám ngăn cản? Não tàn không có thuốc chữa hả? Thật sự cho rằng tôi sợ ông chủ chó của anh đúng không? Mẹ nó, lại chọc tôi nữa là tôi mua cả anh với tên chủ chó của anh đấy.”

Sau đó cậu kéo Tiêu Vũ qua cửa, đóng sầm lại, còn mắng một câu: “Chuyên môn cản người của em, người đại diện của em cũng bị cản lại không cho vào. Cọp không ra oai, đúng là mấy tên đó xem em là Hello Kitty.”

Tiêu Vũ: “…..Kỹ năng nịnh hót của cậu đã ghê gớm, không ngờ kỹ năng chửi người còn ghê gớm hơn.””Đâu có, đâu có, chị dâu, mời đi hướng này.” Úc Vân Phi nhanh chóng cười lấy lòng, nói: “Ai, em vừa mới về liền hay tin người đại diện của Sở Du đi tìm đạo diễn, nói nguyện ý giảm cát-xê đóng phim nên vội vã chạy tới đây. Sao có thể để tên đó đá em ra? Sau khi tới, đạo diễn quả nhiên nói muốn cả hai so tài, kết quả em cùng tên ngốc đó đều không biết đàn. Đạo diễn liền nói cả hai tìm thế thân, thế thân của ai tốt hơn thì dùng người đó.”

“Hả?” Tiêu Vũ a một tiếng: “So thế thân? Cái chủ ý quỷ ma gì vậy?”

Úc Vân Phi cúi đầu nói bên tai cô: “Thế thân mà Sở Du mang tới, nghe nói là cấp bậc giáo viên. Em một thân tới đây, tạm thời kiếm một thế thân không khó, nhưng kiếm một người đàn giỏi thì không dễ dàng. Đạo diễn rõ ràng để làm khó để em lui! Mà không phải em may mắn, vừa lúc mới quen biết chị dâu sáng nay sao?”

Tiêu Vũ gật đầu, các đạo diễn lớn có ngàn vạn cách để đối phương biết khó mà lui, giống như không nói thẳng coi như nể mặt bạn rồi.

Đi vào phòng, trừ bỏ đạo diễn còn có phó đạo diễn, nhà sản xuất, một người đàn ông rất đẹp, chắc đây là Sở Du, người đại diện của anh ta và một người thế thân được gọi đại sư piano — Bối Tuệ.

Tiêu Vũ thấy Bối Tuệ cũng cả kinh, nói lớn: “Cô Bối Tuệ, tình cờ làm sao! Cô lại làm thế thân à?”

Bối Tuệ: “……” Đúng là 18 đời tổ tông mốc meo, sao lại thấy cái con nhỏ này nữa.

Úc Vân Phi thấy Tiêu Vũ có quen biết, liền hỏi: “Có phải cô ta rất lợi hại không chị?”

Tiêu Vũ cười nói: “Vậy xem thử, đó là ai đã.”

Úc Vân Phi: “Với chị thì sao?”

“Vậy có chút bắt nạt cô ta rồi.” Tiêu Vũ cười đáp.

Bối Tuệ: “……” Khinh người quá đáng, muốn khóc quá đi…..

🎹CHÚ THÍCH THÊM🎹

#1 Piano Concerto No.3 giọng Rê thứ, Op.30. Nguồn: Nhaccodien.vn

Tác giả: Sergei Rachmaninov

Thời gian sáng tác: năm 1909

Công diễn lần đầu: ngày 28/11/1909, tác giả biểu diễn cùng Dàn nhạc Giao hưởng NewYork dưới sự chỉ huy của Walter Damrosch

Tác phẩm gồm 3 chương:

I- Allegro ma non tanto

II- Intermezzo: Adagio

III- Finale: Alla breve

Bản concerto số 3 cho piano và dàn nhạc được ông bắt đầu sáng tác tại Ivanovka, Nga, vào mùa hè năm 1909 và hoàn thành vào ngày 23 tháng 9 năm 1909. Tác phẩm được ra mắt vào ngày 28 tháng 11 năm 1909 trong chuyến lưu diễn vòng quanh nước Mỹ đầu tiên của Rachmaninov, do chính ông làm nghệ sĩ độc tấu cùng với Dàn nhạc Giao hưởng New York, nhạc trưởng Walter Damrosch.

Về tổng phổ thì ngoài piano, tác phẩm còn cần 2 flute, 2 oboe, 2 clarinet, và 2 bassoon, 4 horn, 2 trumpet, 3 trombone, kèn tuba, bộ trống định âm, trống bass, trống nhỏ, chũm chọe, và dàn dây.

Bản concerto này đứng sừng sững như một đỉnh Everest giữa danh mục các tác phẩm viết cho concerto. Toàn bộ tổng phổ có quy mô rất lớn và dày đặc các kỹ thuật cực khó, đòi hỏi nghệ sĩ độc tấu phải chơi gần như không ngừng nghỉ trong hơn bốn mươi phút thời lượng của tác phẩm, đã thế sự phong phú về các cung bậc cảm xúc khiến cho nghệ sĩ độc tấu không thể lơ là với tác phẩm này. Chính vì thế, ngay cả những bậc thầy dày dạn kinh nghiệm như Joseph Lhévinne, Arthur Rubinstein và Sviatoslav Richter cũng phải e dè tác phẩm này. Khi tác phẩm được hoàn thành vào năm 1909 và đề tặng Josef Hofmann, Hoffman đã thẳng thừng từ chối biểu diễn tác phẩm này, cho rằng tổng phổ của tác phẩm này chỉ là cơn cuồng mộng và không thể nào chơi nổi. Tuy nhiên, thực tế là Rachmaninov cao đến gần 2 mét và có bàn tay rất rộng, trong khi Hofmann có thể hình bình thường hơn nhiều; có lẽ vì thế mà ông tự lượng sức mình không thể đương đầu với cơn cuồng phong của các nốt nhạc trong bản concerto số 3 này. Chính điều đó khiến Rachmaninov là người duy nhất biểu diễn tác phẩm này trong một thời gian dài.

#2 Flight of the Bumblebee. – Đã được chú thích ở chương 50+: Fb Klavierhaus.com.vn

“Chuyến bay của chú ong vàng” là một trích đoạn trong vở kịch opera “Câu chuyện về vua Saltan” (The Tale of Tsar Saltan) được Rimsky-Korsakov sáng tác năm 1889 nhân dịp kỉ niệm 100 năm ngày sinh của đại thi hào Aleksandr Pushkin. Đây là một tác phẩm sáng tác mang tính mô tả, gắn liền với thế giới cổ tích, thiên nhiên và thi ca.

Câu chuyện kể về hoàng tử Gvidon Saltanovich mới lọt lòng và hoàng hậu Tsaritsa mẹ chàng bị hai người chị em lập mưu hãm hại trong lúc vua Saltan đang đánh trận ở xa. Hai mẹ con bị giam vào một chiếc thùng và thả trôi ngoài biển nhưng đã may mắn thoát chết khi giạt vào đảo Buyan.

Gvidon mau chóng lớn lên thành một chàng trai khỏe mạnh. Trên đường tìm kiếm thức ăn, chàng cứu sống một con Thiên nga thần bị mắc vào một chiếc diều. Biết ơn chàng, Thiên nga tạo dựng thành phố Ledenets trên đảo để chàng trị vì.

Trên bờ biển tại đảo Buyan khi đoàn tàu buôn của vua Saltan vừa rời đảo. Nghe thấy Gvidon than thở về nỗi chia cách với vua cha, Thiên nga lại bay tới giúp chàng. Thiên nga biến chàng thành một chú ong vàng để chàng có thể bay theo tầu, bí mật vào cung điện ở thành phố Tmutarakan thăm vua Saltan khi đức vua vẫn không hay biết vợ con mình còn sống.

Trong “Chuyến bay của chú ong vàng”, dàn dây mô phỏng tiếng vo vo gấp gáp của côn trùng, chuyển tải một cách xuất sắc hình ảnh về một chú ong bận rộn đang lao vun vút.

“Câu chuyện về vua Saltan” khép lại bằng một cảnh ngập tràn hạnh phúc. Gia đình vua Saltan được đoàn tụ sau bao năm tháng cách xa. Dân chúng hân hoan trước đám cưới của hoàng tử Gvidon và nàng công chúa Thiên nga.

Nhưng từ đó đến nay, “chú ong vàng” mà Nikolai Rimsky-Korsakov sáng tạo ra vẫn miệt mài phô diễn những chuyến bay gấp gáp không ngừng nghỉ…

🎹🎹Đôi lời của editor: 🎹🎹

Cảm ơn đã ủng hộ. Hãy cho một vote để editor có thêm động lực nhé  (“▽”ʃ♡ƪ)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.