Nghe thấy tiếng nói trẻ con đó không cần quay mặt lại nhìn
cô ta cũng biết là ai. Ả tự biết nếu đánh nhau thật thì ả không phải là đối thủ
của nó nên chỉ có thể là chạy chốn.
Nhưng trước khi Ma Họa định thoát thân thì đã bị Vân Phong tấn
công trước rồi không cho cơ hội bỏ trốn. Chẳng còn cách nào cô ta phải phản
kháng.
Dù có cố gắng chống đỡ thế nào nhưng vì pháp lực yếu lại
thêm lần trước bị tổn thương nguyên khí nên chẳng mấy chốc đã bị trúng chưởng lực
của anh.
Thấy Vân Phong chuẩn bị sử dụng chiêu đoạt mệnh cuối cùng, ả
ta vội vàng hoá thân thành luồng ánh sáng màu xanh bay ra ngoài cửa sổ.
– Muốn chạy sao không dễ đâu?
Vân Phong vội chạy đến bên cửa sổ bay ra ngoài đuổi theo.
Liên Thảo đang ngủ say thì cảm thấy bên tai có tiếng cười sặc
sụa ồn ào vang vẳng. Điều đó làm cô tỉnh giấc nhưng đến khi mở mắt ra thì tiếng
cười đó cũng biến mất. Hơi hoảng sợ cô vội vàng choàng tay ôm người bên cạnh để
cảm nhận hơi ấm an toàn. Nhưng thứ cô ôm được chỉ là không khí.
– Bảo Bối, Bảo Bối con đâu rồi?
Lo lắng xuống giường tìm kiếm dù có tìm hết mọi nơi cũng
không thấy bóng dáng bé nhỏ ấy. Hoảng sợ khiến trái tim cô rủn rẩy đập mạnh loạn
nhịp.
– Bảo Bối, Bảo Bối mau xuất hiện đi.
Ngay lúc cô sợ hãi nhất thì chiếc rèm buông xuống bỗng cao
lên dù không có gió. Đập vào mắt cô là hình ảnh Bảo Bối đang đi đờ đẫn ngoài đường
và có 1 chiếc xe đã mở cửa chờ sẵn.
Không thể để Bảo Bối cứ như vậy bị người khác lừa đi được,
cô vội vàng chạy xuống nhà đuổi theo. Vừa chạy xuống phòng khách thì thấy chú
Lâm đang ngồi uống nước. Tốt quá rồi cô sẽ nhờ chú Lâm lái xe đuổi theo chiếc
xe đen đó.
– Chú Lâm mau lấy xe chở cháu đuổi theo chiếc xe ngoài cửa
kia đi, sẽ không kịp mất.
– Được, cô chủ.
Không phải nguyên do nhưng chỉ cần nhìn thấy cô hoảng sợ như
vậy đủ biết chuyện quan trọng thế nào rồi. Không 1 tia phản đối vội vàng lái xe
chở Liên Thảo đuổi theo chiếc xe phía trước.
Khi chiếc xe của 2 người vừa đi khuất thì ngoài cổng Quỷ Huyết
bước ra lạnh lùng cười.
Đuổi theo chiếc xe phía trước đến 1 khu vực vô cùng vắng vẻ
sau 1 rẽ khuất thì chiếc xe đen đó biến mất chỉ còn lại 1 đứa bé đi chập chững
về phía trước.
– Là Bảo Bối, chú Lâm à mau dừng xe đi.
Chiếc xe từ từ dừng lại, Liên Thảo vội vàng đẩy cửa chạy ra
ngoài đuổi theo.
Chạy đến kéo tay đứa trẻ lại khi cô còn chưa kịp vơi đi nỗi
sợ hãi thì khuôn mặt đứa bé đầm đìa máu chảy, 2 mắt cảm giác như muốn lồi ra,
cái đầu cử động sang trái sang phải rồi rụng xuống.
– ÁÁÁÁÁÁ!!!
Vội buông tay ngồi bệt dưới đất nếu là bình thường cô đã nằm
ra đất chết ngất rồi nhưng lần này chẳng hiểu sao có sợ hãi đó nhưng chân tay
không hề run rẩy, chứ đừng nói đến ngất xỉu. Tại sao tự nhiên cô lại bạo gan
như vậy chứ? Đứng dậy chạy lại nơi chú Lâm đang đợi, chui vào ngồi trên xe cô
hoảng sợ nói:
– Chú Lâm mau rời đi đi, chỗ này kinh khủng quá.
– Được, cô chủ.
Nhưng chiếc xe còn chưa kịp rời đi quá xa đằng trước đã xuất
hiện rất nhiều ấu trùng quỷ cũng phải đến 15, 16 con lao đến tấn công.
– ÁÁÁÁ!!!(Cả 2 người) Con gì mà đáng sợ quá vậy?(cô hoảng sợ
hỏi)
Vừa dứt lời bọn ấu trùng đã nhảy hết lên xe chúng há miệng
gào lên “géo” “géo” đói khát. Trên tay mỗi con quỷ là 1 con dao nhỏ sắc bén.
Chúng đâm liên hồi vào kính xe để làm vỡ nó.
Chú Lâm thì sợ hãi cứng đơ người ngồi đó mặc cô có kéo gọi
thế nào cũng không phản ứng:
– Chú Lâm, chú Lâm mau làm gì đi chứ? Mau cho xe chạy để hất
chúng ra đi?
Sau câu nói của Liên Thảo thì kính xe bị phá vỡ, chúng đưa
những cái đầu nhẵn nhụi toàn máu tươi vào xe tấn công người đàn ông mà không 1
con nào tấn công cô.
– Áááá!!
Giọng hét lớn của chú Lâm làm đánh tỉnh cô đang cứng đơ tại
chỗ. Nhìn lại thấy chú Lâm đang bị lũ qủy cắn xé còn mình thì chẳng có con nào
ngó ngàng tới. Sao kì vậy? Chỉ đến khi bị 1 con quỷ há mồm to ra dọa nạt thì mới
nhớ ra mình phải chạy thoát khỏi đây.
– Ááá(đạp cửa chạy ra ngoài)
Ở trên cao nhìn xuống hắn nhăn mặt lại lẩm bẩm:
– Sao cô ta lại ngốc như vậy nhỉ? Ăn vào không biết mình có
ngốc theo không đây.