Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 25:
Kỳ thật Đường Trụ hơi ngại khi ở trong nhà Tạ Thời Tân.
Cơm nước xong, thân thể cậu hoàn toàn khôi phục lại, cậu ngồi một mình trên bàn cơm, cứ cảm thấy có gì đó kỳ kỳ.
Phải nghỉ ngơi cũng không phải cứ ở nhà Tạ Thời Tân nghỉ ngơi nhỉ?
Đường Trụ biết, đối mặt với Omega đang phát tình, cho dù năng lực chống cự của Alpha đó mạnh mẽ bao nhiêu cũng chịu không nổi pheromone nồng đậm của Omega đó.
Thật ra Tạ Thời Tân cũng không cần chịu trách nhiệm với cậu, vốn dĩ cậu đã thiếu Tạ Thời Tân một trăm ân tình rồi, bây giờ thì tốt rồi, tình càng thêm tình, cái này phải mua biết bao đồ dùng tùy thân mới trả hết chứ.
Tạ Thời Tân để cậu ngồi đây uống hết canh nhân sâm trong nồi, còn mình thì đến phòng khách ngồi trên sô pha làm việc.
Đường Trụ xác định tối hôm nay cậu đã làm trì hoãn công việc của Tạ Thời Tân, từ lúc bắt đầu ở công ty, một khi Tạ Thời Tân rảnh rỗi, sẽ có rất nhiều cuộc gọi cần tiếp, có rất nhiều báo cáo phải nghe, rất nhiều tài liệu cần xem.
Cậu không muốn gây thêm phiền toái cho Tạ Thời Tân nữa.
Canh nhân sâm có mùi vị kỳ quái, càng uống càng đắng, khó mà nuốt trôi, Đường Trụ thấy dì giúp việc từ phòng bếp đi ra, liền gọi dì một tiếng.
“Dì ơi, canh này bổ gì vậy ạ?”
Dì giúp việc bước về phía Đường Trụ: “Canh cốt nhân sâm, bổ thân thể, tay chân mất sức này nọ.”
Đường Trụ sững một chút: “Dạ.”
Dì giúp việc cười nói: “Uống nhiều chút, chắc con làm việc vất vả quá, nhìn có vẻ gầy yếu.”
Đường Trụ cười gượng vài tiếng, gật đầu hàm hồ nói: “Dạ có hơi mệt một chút.”
Dì nói lời thấm thía: “Người trẻ tuổi bây giờ, áp lực lớn lắm, con nói với ông chủ, đừng đưa quá nhiều công việc như vậy, thân thể sẽ suy sụp, không phải nói chơi.”
Đường Trụ nhẹ cười ra tiếng, chỉ vào phòng khách nói: “Anh ấy chính là ông chủ của con.”
Dì giúp việc có hơi kinh ngạc: “Thật thế à,” bà cũng cười lên: “Lần đầy thấy cậu Tạ đưa nhân viên về đây, dì còn tưởng con là người của cậu ấy, ha ha.”
Dì lại cười ra tiếng: “Cũng không phải không được.”
Đường Trụ bắt được một từ ngữ mấu chốt: “Đây là lần đầu tiên Tạ Thời Tân anh ấy đưa nhân viên về nhà sao?”
Dì gật đầu: “Ừm, cũng rất ít về nhà làm việc, trước đây chỉ về để nghỉ ngơi thôi.”
Đường Trụ gật đầu, không biết vì sao, hỏi một câu: “Dì ơi dì biết Ngô Ninh không?”
Dì: “Tiểu Ngô công tử à.”
Tim Đường Trụ thịch một tiếng, cảm giác thắt chặt nơi lồng ngực quen thuộc cũng xuất hiện.
Không phải quá mạnh mẽ, vì thế Đường Trụ tiếp tục hỏi: “Đúng vậy, cậu ta có đến đây qua sao?”
Dì lắc đầu lại gật đầu: “Không tính là đến, cậu ấy có đến tìm cậu Tạ, chỉ ở cửa, không có vào nhà.”
Đường Trụ ò một tiếng.
Dì cười với Đường Trụ: “Con không giống đâu, cậu Tạ rất xem trọng con, đối xử với con rất tốt, ánh mắt nhìn con khác hẳn.”
Dì nói xong, cảm giác thắt ngực càng lúc càng nặng, cảm giác muốn nôn mửa ở dạ dày cũng phảng phất như muốn trào ra.
Cũng may dì giúp việc còn có việc cần làm, dì nói xong chuyện này liền rời đi, không nghe được Đường Trụ đè ngực nôn khan.
Nôn vài cái, lại nằm bò trên bàn một lát, Đường Trụ rất nhanh khôi phục lại như bình thường, tiếp theo cậu bóp mũi uống sạch canh trên bàn.
Tạ Thời Tân còn đang làm việc, Đường Trụ không dám quấy rầy.
Nếu ở nhà, lúc này cậu có thể chơi game, nhưng ở đây không có gì hết, cậu cũng không biết nên đi đâu, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh bàn ăn ngẩn người.
Đường Trụ chán chết lấy di động ra, mở vòng bạn bè thấy Triệu Miểu post một bức ảnh, cậu nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho Triệu Miểu.
Đường Trụ: Rảnh hơm?
Triệu Miểu đáp rất nhanh: Rảnh.
Đường Trụ trực tiếp gọi điện thoại qua.
“A lô.” Bên kia cũng tiếp rất nhanh.
Đường Trụ cố gắng nhỏ giọng: “Này.”
Phòng khách còn cách một khoảng với phòng ăn, còn có cả tường ngăn, Đường Trụ không lo sẽ làm ồn đến Tạ Thời Tân.
“Sao thế?” Triệu Miểu cũng nhỏ giọng theo Đường Trụ: “Nói kiểu gì vậy?”
Đường Trụ nói: “Nói ra cậu không tin đâu, tớ đang ở trong nhà của cấp trên.”
Triệu Miểu: “Cấp trên nào?”
Đường Trụ: “Bạn cùng phòng của tớ.”
“À à,” Triệu Miểu cười ra tiếng, “Cậu cũng thật thú vị, tình huống của hai người là thế nào vậy? Còn nữa, cậu cứ cấp trên cấp trên, cấp trên nào? Giám đốc hay quản lý? Hai người bình thường ở công ty có chạm mặt không?”
Đường Trụ: “Không phải, là cấp trên lớn nhất đó.”
“Cấp trên lớn nhất là gì?” Triệu Miểu hỏi.
Đường Trụ: “Chủ tịch của chúng tớ.”
Triệu Miểu bên kia dừng một hồi lâu, sau đó thật cẩn thận hỏi: “Tạ Thời Tân?”
Đường Trụ: “Cậu biết anh ấy à?”
Triệu Miểu không trả lời câu hỏi này của Đường Trụ, mà nói chuyện với âm lượng như bình thường, nghe ra có vẻ rất gấp: “Cậu luôn nói với tớ về người ở trong nhà cậu kia, là Tạ Thời Tân sao?”
Đường Trụ: “Đúng vậy, làm sao thế?”
“Không phải Đường Trụ,” Giọng Triệu Miểu có vẻ rất kích động: “Cậu cái kia, gì đó, từ từ…”
Triệu Miểu đột nhiên im lặng.
Đường Trụ khó hiểu: “Này, sao vậy?”
Qua một hồi lâu, Triệu Miểu mới nói: “Cậu gọi cho tớ làm gì?”
Đường Trụ nói: “Buổi tối anh ấy muốn tớ ở lại nhà anh ấy…”
Đường Trụ còn chưa nói xong, Triệu Miểu lớn tiếng cắt ngang: “Hắn suy nghĩ hay quá hé!”
Đường Trụ đột nhiên cười lên: “Sao vậy? Tự nhiên lại tức giận?”
Triệu Miểu: “Không phải, hai người đã xảy ra chuyện gì rồi, sao đột nhiên cậu lại chạy đến nhà hắn ta?”
Đường Trụ khụ một tiếng, lại lần nữa nói nhỏ: “Tớ phát tình, sau đó ấy ấy với anh ấy.”
“Gì cơ?” Giọng Triệu Miểu như muốn xuyên phá điện thoại.
Triệu Miểu: “Tại sao lại như vậy? Đợi chút, tớ chỉ bận có mấy ngày, sao cậu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lần trước cậu nói muốn cảm ơn hắn tớ còn chưa kịp hỏi đâu, cậu cảm ơn hắn cái gì?”
Đường Trụ đùa đùa cái muỗng, lời ít ý nhiều kể những việc Tạ Thời Tân đã làm cho cậu cho Triệu Miểu nghe.
Triệu Miểu bên kia nghe xong, im lặng mấy giây.
“A,” Triệu Miểu phát ra tiếng cười Đường Trụ nghe không hiểu: “Này thật là…”
Bên kia hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không tiện mở miệng, cuối cùng Đường Trụ nghe Triệu Miểu mắng một câu thô tục: “Đm nó.”
Đường Trụ khó hiểu: “Sao vậy?”
Triệu Miểu nghẹn cả buổi, mới nói: “Cầm thú.” Tiếp theo cậu ta hỏi: “Tại sao Tạ Thời Tân lại muốn cậu ở trong nhà hắn?”
Đường Trụ: “Trạng thái thân thể của tớ không tốt lắm, A Trạch bảo tớ nghỉ ngơi nhiều, để tớ ở đây đừng đi loạn.”
Triệu Miểu nói: “Cậu bị gì rồi?”
Đường Trụ: “Không sao, kỳ động dục hỗn loạn thôi.”
Triệu Miểu than một tiếng: “Nếu biết ngày đó cậu dùng thuốc cho mình, tớ thật sự sẽ không giúp cậu.”
Đường Trụ lập tức: “Triệu Miểu ơi cậu thật tốt, sao lại có người tốt như cậu vậy chứ.”
Triệu Miểu: “Đừng cho tớ ăn kẹo.”
Triệu Miểu: “Nhưng mà phải nói lại, cậu đừng có thân cận với Tạ Thời Tân quá.”
Đường Trụ: “Tại sao?”
Triệu Miểu bên kia nghĩ nghĩ: “Hắn ta là một người lăn lộn thương trường lâu như vậy, lòng dạ khó lường, cậu phải có lòng phòng bị, đừng quá tin tưởng hắn.”
Đường Trụ cười: “A Trạch cũng nói như vậy.”
Triệu Miểu: “Đúng đúng, nghe A Trạch nói chắc chắn không sai đâu.”
Đường Trụ không có ý tốt cười cười: “Ỏ? Phải vậy không?”
Triệu Miểu cũng cười ra tiếng: “Gì đó gì đó!”
Đêm nay Triệu Miểu rất tò mò về Tạ Thời Tân, hỏi Đường Trụ rất nhiều chuyện về Tạ Thời Tân.
Nhưng Đường Trụ cũng không phải quá hiểu biết về Tạ Thời Tân, rất nhiều câu hỏi của Triệu Miểu cậu không trả lời được, cuối cùng Triệu Miểu bảo cậu nghỉ ngơi nhiều vào, rồi cúp điện thoại.
Đường Trụ cất di động, ngồi trên ghế nghĩ lại mấy giây, cứ cảm thấy thái độ Triệu Miểu với Tạ Thời Tân, cho cậu một loại cảm giác rất quen thuộc.
Giống như trước đây từng xảy ra.
“Ăn xong rồi?”
Tạ Thời Tân đột nhiên xuất hiện, hù Đường Trụ nhảy dựng, cũng giúp Đường Trụ thu lại suy nghĩ.
Đường Trụ gật đầu: “Ừm.”
Tạ Thời Tân: “Tối nay ngủ sớm một chút, tôi đến công ty một chuyến.”
Đường Trụ: “Ngay bây giờ sao?”
Tạ Thời Tân ừ một tiếng: “Em ngủ trước đi, đừng chờ tôi.”
Đường Trụ gật đầu: “Dạ.”
Dì chuẩn bị phòng cho khách cho Đường Trụ, ở bên cạnh phòng ngủ của Tạ Thời Tân.
Phòng mới, giường mới, hoàn cảnh không quen thuộc, Đường Trụ nằm rất lâu cũng không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng động, Đường Trụ nhớ tới mò di động muốn xem mấy giờ rồi, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Đường Trụ lập tức nằm ngoan giả bộ ngủ.
Cậu lén mở mắt ra, nhận ra người tiến vào là Tạ Thời Tân, lại lập tức nhắm mắt lại.
Cậu cảm giác được Tạ Thời Tân đến gần, đứng bên mép giường.
Căn phòng lại yên tĩnh lần nữa.
Thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Đường Trụ nghĩ Tạ Thời Tân đã lén rời đi rồi, muốn mở mắt nhìn xem, Tạ Thời Tân động đậy.
Một bàn tay ấm áp đặt lên mặt Đường Trụ, giây tiếp theo, có thứ gì đó dán lên môi Đường Trụ.
Đường Trụ ngừng thở, tay trong chăn nắm chặt.
Nhưng mà đụng vào chỉ một giây sau, Tạ Thời Tân đứng dậy, giúp Đường Trụ kéo chăn đắp, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Khoảng khắc cánh cửa đóng lại, Đường Trụ nghẹn một hơi cuối cùng cũng thở ra.
Đồng thời, trái tim cậu nhanh chóng đập mạnh, ngực thắt lại, nôn khan một tiếng.
Hôm sau Đường Trụ tỉnh lại đã 12 giờ, cậu đột nhiên nhớ đến trước đây mình thức trễ thế này, Tạ Thời Tân rất không vui, vì thế lập tức xốc chăn xuống giường.
Mới mở cửa, di động của Đường Trụ đã vang lên.
Là Triệu Miểu gọi cho cậu, Đường Trụ lại đóng cửa lại.
“Triệu Miểu.” Đường Trụ nhận cuộc gọi.
Triệu Miểu bên kia rất hưng phấn: “Ngày mai có rảnh không bạn yêu, cuối tuần.”
Đường Trụ: “Chắc là có, sao thế?”
Triệu Miểu cười ra tiếng: “Tớ với bạn bè tổ chức một hoạt động ngoài trời, tới chơi chung đi.”
Đường Trụ: “Được thôi.”
Triệu Miểu nói thêm: “Đến lúc đó tớ tới đón cậu, tớ nói cậu nghe, đều là trai đẹp, vừa cao vừa đẹp dáng người cũng đẹp, cậu cũng ăn mặc đẹp một chút, tớ nói với họ rồi, bạn tớ siêu đẹp trai luôn.”
Đường Trụ cười: “Rồi rồi.”
Triệu Miểu: “Mai gặp nha!”
Cúp điện thoại xong mở cửa, mùi thức ăn từ bên ngoài bay vào.
Đường Trụ thò đầu ra bên ngoài xem xét, thấy Tạ Thời Tân đang ngồi trên sô pha xem TV.
“Thức rồi à?” Tạ Thời Tân nhanh chóng phát hiện ra Đường Trụ.
Đường Trụ cười gượng một cái: “Dạ.”
Tạ Thời Tân hỏi: “Ngủ ngon không?”
Thật ra Đường Trụ ngủ không ngon lắm: “Cũng được.”
Tạ Thời Tân vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: “Lại đây.”
Đường Trụ nghe lời đi qua.
Tạ Thời Tân đang xem thời sự, sau khi Đường Trụ ngồi xuống, cùng Tạ Thời Tân xem mười phút tin tức, cũng xác định Tạ Thời Tân sẽ không mắng cậu vì cậu thức trễ.
“Có đói bụng không?” Một đoạn tin tức phát xong, Tạ Thời Tân hỏi.
“Tàm tạm.” Đường Trụ nói xong hỏi: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Tạ Thời Tân: “Hôm nay ở nhà.”
Đường Trụ: “Ò.”
Thật ra Đường Trụ hy vọng Tạ Thời Tân đi làm hơn, như vậy cậu một mình ở trong nhà Tạ Thời Tân sẽ thoải mái hơn một chút.
Không giống như bây giờ, ngồi không biết làm gì, xem thời sự không thú vị.
Sau khi thời sự kết thúc, dì giúp việc cũng nấu cơm xong.
Cơm nước xong, hai người lại về phòng khách, Tạ Thời Tân không xem thời sự nữa, anh mở một bộ phim phóng sự ra xem.
Hai người ngồi cách một khoảng, nhìn chằm chằm TV xem.
Nếu không phải buổi sáng đã ngủ đến 12 giờ, tinh thần còn phấn chấn, Đường Trụ thật sự rất muốn ngủ cho qua luôn.
Phim phóng sự chiếu được một nửa, Tạ Thời Tân đột nhiên đưa remote cho Đường Trụ: “Em muốn xem gì?”
Nhất thời Đường Trụ không có ý kiến nào: “Không biết.”
Tạ Thời Tân lấy remote lại, trực tiếp đổi đài, click mở 《Chuột trắng và rùa xanh》.
“Xem cái này được không?” Tạ Thời Tân hỏi.
Đường Trụ nghĩ nghĩ, vẫn nuốt câu “tôi xem qua rồi” xuống, gật gật đầu bảo: “Được.”
Xem nửa tập, di động Đường Trụ vang lên, là tin nhắn của Trình Minh.
Thời gian sau đó, Đường Trụ bùm bùm gõ phím trên Wechat nói chuyện với Trình Minh, trong phòng trừ âm thanh trong TV thì chỉ còn lại âm thanh “vút vút vút” Đường Trụ gửi tin nhắn.
Cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề của Trình Minh, một tập phim trên TV cũng sắp chiếu xong rồi.
“Hà Nhạc Nguyên sao?” Tạ Thời Tân hỏi Đường Trụ.
Đường Trụ lắc đầu: “Không phải,” cậu lại nói: “Hà Nhạc Nguyên đi công tác, mấy ngày nữa mới về.”
Tạ Thời Tân: “Nghe em nói có vẻ tiếc nuối?”
Đường Trụ gật đầu: “Đúng rồi, không ai chơi game với tôi.”
Tạ Thời Tân im lặng một lát, hỏi: “Hai người chơi game gì?”
Đường Trụ: “Chiến sĩ tầm kỳ, anh có nghe qua chưa?”
Tạ Thời Tân: “Chưa nghe bao giờ.”
Đường Trụ: “Không được chú ý lắm, Hà Nhạc Nguyên chơi rất giỏi.”
Tạ Thời Tân không đáp lời.
Một lát sau, Tạ Thời Tân lại hỏi: “Lúc nãy ai tìm em?”
Đường Trụ: “Đồng nghiệp, máy móc trong phòng thí nghiệm có chút vấn đề, tôi giúp cậu ấy chỉnh một chút.”
Tạ Thời Tân thuận miệng hỏi: “Vấn đề gì?”
“Máy tách rời không nhạy, thật ra cũng không phải không nhạy, cái máy đó không dùng thường xuyên thì phải điều chỉnh lại,” Đường Trụ cười cười hạ tay xuống, giọng điệu oán giận: “Nó đặc biệt khó chiều, nút trị số phải nằm trong một phạm vi nhất định, còn phải hầu hạ nó theo một trình tự chính xác, nếu không nó sẽ bãi công không làm.”
Tạ Thời Tân: “Thú vị thế à.”
“Đúng vậy!” Đường Trụ gật đầu: “Phòng thí nghiệm còn một cái máy khác, cũng rất hay ho.” Đường Trụ cười ra tiếng: “Phải rót thuốc thử trước thì mới khởi động nó được, thuốc thử cũng phải có độ đậm đặc 70%, còn chỉ có thể rót vào phân nửa vật chứa, nhiều một chút không được, thiếu một chút cũng không được, không hài lòng nó sẽ phát giận, cả buổi cũng không cho anh chạm vào nó.”
Hình như khi nhắc đến những thứ liên quan đến chuyên môn, Đường Trụ sẽ nói rất nhiều, trong ánh mắt cũng lóe lên ánh sáng.
Giống như lần phát sóng trực tiếp trước đó, một mình cậu đứng trên sân khấu đĩnh đạc mà nói, nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Tạ Thời Tân chỉ hiểu một nữa, nhưng vẫn thèm thuồng nghe cho bằng hết.
Đường Trụ nói xong quay đầu nhìn Tạ Thời Tân, thấy Tạ Thời Tân khi cười khi không mà nhìn cậu, ánh mắt rất dịu dàng.
Giây tiếp theo, Tạ Thời Tân đột nhiên đưa tay đến, giữ chặt gáy cậu, kéo cậu qua.
Đường Trụ lui về sau một chút theo bản năng, nhưng vô dụng, Tạ Thời Tân vẫn hôn đến.
Một nụ hôn rất nhẹ, chỉ đụng vào ngắn ngủi một giây.
Đường Trụ cho rằng Tạ Thời Tân sẽ rời khỏi, nhưng rất nhanh, anh lại bao phủ lên.
Trong miệng Đường Trụ đều là hương vị của Tạ Thời Tân, Tạ Thời Tân rất dịu dàng, nhai kỹ nuốt chậm đối phó cậu.
Tim Đường Trụ đập dần nhanh hơn, dần dần cảm giác hưng phấn cùng khó chịu bắt đầu chống cự nhau.
Cậu rất muốn đẩy Tạ Thời Tân ra, nhưng cuối cùng chỉ đặt tay lên vai Tạ Thời Tân, nắm chặt quần áo của anh.
Khi đầu lưỡi Tạ Thời Tân cạy khớp hàm Đường Trụ ra, di động Đường Trụ đột nhiên vang lên.
Đường Trụ lập tức mượn cơ hội đẩy anh ra, che ngực lấy Đường Trụ từ trong túi ra.
Tạ Thời Tân không lập tức rời đi, anh đặt đầu gác trên vai Đường Trụ.
“Điện thoại của ai?” Tạ Thời Tân hỏi.
Đường Trụ nói: “Đồng nghiệp.”
Giọng Tạ Thời Tân trầm xuống một chút: “Đồng nghiệp nào?”