*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Giờ ta mới nhớ lại, trong những thẻ bài ta cầm ngày đó không hề có vở diễn này!” Hoàng Thái Hậu nghiến răng nói: “Lúc ấy, Hoàng Thượng còn bình luận rằng, gã đệ đệ này nhất định là bị bại lộ, thực chất bên trong cuộc trao đuổi này nào phải giả vờ mà lại vờ như giả. Đây không phải rõ ràng là nói cho ta nghe.”
“Sau đó ta trở về càng nghĩ càng không đúng, nếu Diệc Nhân thượng đài thật, cái lễ của ta cùng hắn trước đây hắn há có thể không tính, ta với Dụ nhi làm sao có đường sống?”
“Mẫu hậu, mẫu hậu, vậy người đã…”
Hoàng Thái Hậu thở dài: “Dù ta vốn có ý niệm đó trong đầu nhưng cũng không có cách, thế nhưng có một ngày, thời điểm ta dâng hương trên Pháp Hoa Tự, đột nhiên va phải một gã hòa thượng, bộ dạng của hắn…”
Hoàng Thái Hậu quay đầu nhìn thẳng vào Trang Chi Điệp, nói: “Cư nhiên cùng Tổng quản thái giám Dưỡng Tâm điện khi ấy giống nhau như đúc, ta bỗng có một chủ ý.”
Trang Chi Điệp run giọng nói: “Người bảo hắn giả thành Trương tổng quản thái giám, phân tán nội thị, sau đó cho Thánh Vũ Đế ăn lưu hoàng?”
Hoàng Thái Hậu si dại nói: “Ta thật sự cho rằng kế hoạch này không chê vào đâu được, Trương thái giám mê rượu, ngày đó ta sai người bỏ vào một ít thuốc mê trong rượu của hắn, đến khi hắn tỉnh lại chạy đến Dưỡng Tâm điện, mọi thứ rối bời, ai cũng sẽ không để ý gã Trương thái giám vừa rồi cùng người trước mắt có gì khác biệt. Tất thảy đều rất thuận lợi, khi đó ta cho rằng đến trời cũng giúp ta.”
Trang Chi Điệp vất vả biết bao thần trí mới trở lại bình thường, nói: “Mẫu hậu, Người cho rằng Diệc Nhân…”
“Là hắn, đúng vậy.” Hoàng Thái Hậu đột nhiên lại run rẩy, nói: “Trên triều đường hắn nhìn ta cười, mỗi một câu hắn nói đều là có dụng ý khác.”
“Mẫu hậu, chỉ cần Người giết gã thế thân kia, dù cho Diệc Nhân biết thì có làm được gì?”
Hoàng Thái Hậu trầm mặc thật lâu mới nói: “Người này tìm không ra.”
Trang Chi Điệp kinh động không phải chuyện vừa, nói: “Mẫu hậu, sao có thể như vậy?”
Hoàng Thái Hậu ngồi phịch cả người xuống ghế, nói: “Ta cứ nghĩ đến hắn là quá mức kinh hoàng, hắn thừa dịp rối loạn mới có thể chạy trốn, chỉ cần Dụ nhi thuận lợi đăng cơ hắn sẽ không thể gây họa.”
“Người này, hắn nhất định ở trong tay Diệc Nhân.” Trang Chi Điệp buột miệng nói ra. Mắt thấy nét mặt Hoàng Thái Hậu lộ vẻ tuyệt vọng, giống như chìm ngập trong tai ương, bỗng trong đầu nàng lóe lên linh quang, cười nói: “Mẫu hậu, Người không cần lo lắng!” Nàng nói từng chữ từng chữ: “Diệc Nhân tuyệt đối không dám để người kia xuất hiện.”
Hoàng Thái Hậu kinh ngạc nhìn mặt nàng, Trang Chi Điệp mỉm cười nói: “Người quên Diệc Nhân nói gì trên triều đường rồi ư, ngày đó phụ tử Lục Phó Phong không đi vấn chẩn cho Thánh Vũ Đế, mặt khác Diệc Nhân chỉ định Vương Thủ Nhân không phải sao?”
“Vương Thủ Nhân là nô tài sinh tử nhà hắn, nếu đây là sự thật, vậy thì, hắn phải giải thích thế nào, lúc ấy Vương Thủ Nhân đối mặt với Dưỡng Tâm điện không một bóng người, nhưng không làm ra phản ứng nào việc này là thật ư?”
Nhãn tình Hoàng Thái Hậu sáng lên, khàn giọng nói: “Trừ phi…”
“Trừ phi Vương Thủ Nhân, hắn căn bản là không có đi.” Trang Chi Điệp cẩn thận dìu Hoàng Thái Hậu lên giường, nói: “Mẫu hậu, Người hãy thả lỏng tâm tư, chỉ cần Dụ còn sống thì chúng ta còn có cơ hội. Lần này nhiều nhất chỉ là thế hòa thôi.”
Hoàng Thái Hậu thở phào một hơi, vỗ nhẹ tay Trang Chi Điệp vài cái, nhắm mắt lại.
***
Lục Triển Đình ngồi trên lan can ở lương đình, xé từng miếng từng miếng màn thầu cầm trong tay ném cho cá ăn trong ao. Y chuyển đến Diệp gia ở đã được vài ngày, Diệc Nhân dường như không có chút phản ứng nào. Vừa không sai người đến hỏi nguyên nhân, càng không nói đến tự thân lộ diện. Trái lại Lục Triển Đình cảm thấy không được dễ chịu chút nào.
Cuộc đời trông như một vở kịch, vốn tưởng rằng bản thân là một diễn viên nghiệp dư, xem đoạn trước là biết đoạn sau đào nên xướng cái gì, ai ngờ hoàn toàn không phải chuyện vòng vo ấy, ngay cả lời hát không xứng chỗ nào cũng không thể nói rõ, vở kịch này xướng được một nửa liền véo von mà chấm dứt, bỏ trống lại một sân khấu để người nghiền ngẫm.
Lục Triển Đình là một người rộng lượng, dù cho chuyện quá khứ có lớn chăng nữa, chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại sẽ để cho nó trôi qua. Thế nhưng cái tiết mục nửa vời không có đoạn dưới này không biết vì sao lại khiến lòng y lấp kín hoang mang.
Hơn nữa y trú ở Diệp gia cũng không được tự do. Trước đây ở Vương phủ, cả ngày y làm ổ trong thư phòng đọc sách viết chữ, vừa thanh tĩnh lại thoải mái. Nhưng hiện tại Diệp gia có một Diệp Cố Sinh cả ngày tìm chút chuyện vặt vãnh đến tranh luận cùng y.
Còn có vị Diệp nhị tiểu thư lúc thì sinh khí, lúc thì cao hứng. Lục Triển Đình có khi nghĩ muốn vỡ đầu, cũng không biết nàng vì sao sinh khí vì sao cao hứng, khắc nào cao hứng khắc nào sinh khí, cứ mãi không ngừng khiến y mệt mỏi rã rời.
Y càng nghĩ tay mân mê càng nhanh, chỉ chốc lát màn thầu trong tay bị ném sạch trơn. Y bèn chìa tay lần mò màn thầu bên cạnh, không mò được màn thầu lại đụng vào một đôi tay ấm áp.
Y quay đầu nhìn, giật mình nhảy dựng, Diệc Nhân vận một thân bố y màu xanh thẫm đang mỉm cười gặm màn thầu. Lục Triển Đình hoảng hốt không nhỏ, thế cho nên bỗng trợt chân, thiếu chút nữa là rơi xuống ao rồi.
Một bàn tay Diệc Nhân giữ lấy một bàn tay Lục Triển Đình, cười nói: “Sao lại nhẹ thế này, chuyển qua Diệp gia ở không được tốt sao?”
Lục Triển Đình nương theo tay hắn leo lên, miệng nói: “Ta ở đây rất tốt.”
Diệc Nhân thu tay về, khẽ thở dài: “Ta thấy ngươi rầu rĩ không vui, lòng còn tưởng rằng ngươi nhớ ta mất rồi.”
Lục Triển Đình cười gượng một tiếng, nói: “Ta còn chưa kịp biết điều cảm kích Vương gia thế đấy. Cả triều không có Thập thất, Thập bát Vương gia thì lúc nào cũng có Thập ngũ, thập lục. Tuy rằng mỗi người ta đều tôn kính nhưng không thể lúc nào cũng đặt trong lòng.”
Diệc Nhân vừa nghe, chậm rãi bỏ màn thầu trong tay xuống, thở hắt ra thật sâu nói: “Hóa ra là Triển Đình đang oán giận ta mà.”
Lục Triển Đình thấy vẻ mặt hiu quạnh của hắn, trong lòng mềm nhũn, thở dài: “Ta cũng không trách ngươi, ngày đó ta cũng có sai kia mà.”
Diệc Nhân nghe xong những lời này liền nghiêng mặt qua mỉm cười nói: “Đúng vậy, ta thấy ngươi ngày đó thật sự cơ khát mới phải giúp ngươi.”
Lục Triển Đình bị một câu của hắn làm nghẹt thở đến luống cuống, mặt đỏ bừng, y quay người lại nhảy lên lan can theo trở về lương đình, oán hận nói: “Vậy đa tạ Vương gia lượng thứ rồi.”
Y xoay người muốn đi lại bị Diệc Nhân bắt lấy tay.
Diệc Nhân đứng lên, áp sát vào Lục Triển Đình nói: “Thượng một lần là ta lượng thứ ngươi, lúc này đổi lại ngươi phải châm chước cho ta.”
Lục Triển Đình kinh động muốn vùng ra nhưng lại thoát không khỏi Diệc Nhân, y nhìn thấy đôi con ngươi đen láy sâu thẳm của Diệc Nhân lóe lên tia hào quang tăm tối, y cũng là nam nhân đương nhiên biết đó có hàm ý gì.
Lục Triển Đình run giọng nói: “Ngươi phải giúp ta thượng một lần, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, là tự ngươi tình nguyện, sao hiện tại giống như ta mắc nợ ngươi.”
“Trên thực tế là ngươi nợ ta.” Tay Diệc Nhân khẽ chạm vào hạ bộ của Lục Triển Đình.
Lục Triển Đình vội vàng dịch chuyển về sau một chút, cố gắng nghiêm mặt nói: “Đường đường là một Vương gia, đã quen đọc thi thư lễ giáo phải biết cái gì nên làm cái gì không nên, việc này vừa trái với thiên lý lại trái luân thường, xin tự trọng.”
“Thi thư lễ nghi, thiên lý luân thường?” Diệc Nhân khẽ nói ra tám chữ này khỏi miệng sau đó có một chút khinh miệt nói: “Đó chẳng phải là thứ bỏ đi?”
Nếu là ngày thường, Lục Triển Đình nhất định sẽ vỗ tay hô réo sảng khoái, hiện tại lại gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi. Diệc Nhân vòng tay qua thắt lưng Lục Triển Đình, ngón tay hắn khẽ quét qua bờ mông y, nói: “Ta là một người rất biết đạo lý, sẽ không để cho ngươi không được lựa chọn.”
Tinh thần Lục Triển Đình rung lên, vội vàng vãnh tai nghe.
Diệc Nhân cười nói: “Ngươi có thể quyết định vào làm trong phòng, hoặc là…làm ở đây!”
Diệc Nhân nói xong liền cúi người tiếp xúc hai làn môi cùng Lục Triển Đình, Lục Triển Đình thấy mặt hắn sáp lại rất gần, tay từ trên xuống dưới khó mà ngăn cản, cuống quít nói: “Vào phòng!”
Sau đó y chỉ vẻn vẹn cảm thấy mơ mơ hồ hồ, đến khi hơi chút tỉnh táo thì Diệc Nhân tựa hồ đã thực tận hứng lắm rồi.
Lục Triển Đình từ từ nhắm hai mắt ngầm sinh khí, ngay cả Diệc Nhân gọi y đến vài tiếng thấy y trước sau không đáp cũng không sinh khí, với đến bàn rút ra một cây bút lông, đối với giữa hai chân Lục Triển Đình lẩm bẩm: “Di, sao nữa rồi, không phải vừa rồi còn rất có tinh thần sao?”
Hắn nói xong cầm bút lông gảy gảy phân thân Lục Triển Đình, Lục Triển Đình thật sự không thể nhịn được nữa, y nhấc chân muốn đạp hắn xuống giường.
Diệc Nhân cười tránh né chân y, đè Lục Triển Đình lại, gối lên bụng y cùng nói chuyện phiếm: “Có phải ngươi giận ta mấy ngày nay không đến tìm ngươi?”
Lục Triển Đình không lên tiếng.
Diệc Nhân thở dài, nói: “Kỳ thật, ta nghĩ ngươi ở Diệp gia là đúng. Thế cuộc Triều đình thay đổi bất ngờ, không ai biết một mai mai sẽ ra sao, đột nhiên thân ta bị vùi lấp trong ngục tù, khi đó ngươi khó tránh khỏi bị ta liên lụy.”
“Tuy Diệp gia với ta quan hệ chặt chẽ nhưng Diệp Tuệ Minh là một viên Đại tướng khó cầu, nghìn vàng mới dễ dàng có được. Chỉ cần hắn chịu quy phục chắc hẳn cũng sẽ không có nguy hại quá lớn.”
Lục Triển Đình được hắn nói lời thương cảm, cầm lòng không đặng mở lớn mắt nhìn hắn, một đầu tóc đen nhánh của Diệc Nhân vẩy rắc trên da thịt lỏa lộ của mình, sợi tóc gợi ra cảm giác ngứa ngáy lại co kéo trong lòng một thứ xúc cảm khó nói thành lời.
“Ngươi biết không, Diệc Dụ vẫn chưa chết. Cái xác chết tàn phá kia là ta cho người giả mạo, thi thể của hắn căn bản không tìm thấy. Ta sai người phong tỏa cả Bàn Long Cốc cùng đường đi từ Dương Châu thông đến Kim Lăng, chính là đến tận giờ vẫn không thấy hắn hiện thân.”
Lời hắn vừa ra khỏi miệng, Lục Triển Đình nhịn không được một chút run rẩy, rồi thở phào nhẹ nhõm theo sau đó, y nói: “Không chết cũng tốt, như vậy Trang Chi Điệp muội muội sẽ không dùng tuổi trẻ làm một quả phụ.”
Diệc Nhân khẽ cười, nói: “Ngươi ôn nhu săn sóc như vậy thật không hổ là tài tử phong lưu. Ngươi phải biết rằng Diệc Dụ không chết, chính là chúng ta chết. Hiện tại có một Hoàng Thái Hậu ngưng kết thế lực của Diệc Dụ, bậc Tông thân cũng hướng về phía bọn họ hơn một chút, nếu như Diệc Dụ hiện thân rất khó nói ta có thể đấu lại hắn.”
Lục Triển Đình không cho là đúng nói: “Đất trời bao la, chúng ta tìm không thấy một chốn thế ngoại đào nguyên ư?”
Y nói ra hai chữ chúng ta lại có chút xấu hổ vội sửa lại lời: “Ta thì không sao cả, ta chẳng qua chỉ là một thái y nhỏ bé, đi đâu cũng được, ở đâu cũng thế.”
Diệc Nhân nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi đen sẫm nhìn Lục Triển Đình. Rất lâu sau mới thản nhiên nói: “Nơi nào ngươi cũng không được đi.”
Lục Triển Đình thấy hắn nói có vẻ nghiêm túc nhưng mở lớn mắt nhìn kỹ lại thấy biểu cảm trên mặt hắn vẫn cứ tươi cười ôn hòa.
Diệc Nhân nâng người, nắm chặt lấy hai cổ tay Lục Triển Đình đặt chúng trên đầu y, híp mắt cười nói: “Ta nói là, ta chỉ thích cùng Triển Đình ở đây cuồn cuộn hồng trần.”
Hắn cúi đầu cắn mút Lục Triển Đình, thẳng đến khi hưng trí của y cũng đến hắn mới nới lỏng hai tay Lục Triển Đình ra, hai người lại cùng nhau dây dưa mê đắm.
***
Trong Từ Ninh Cung lại truyền ra một tiếng thét chói tai cuồng loạn.
Trang Chi Điệp theo cung nữ bước nhanh vào nội đường thấy Hoàng Thái Hậu co rụt nép vào góc giường run bần bật, vội vàng nói: “Mẫu hậu, mẫu hậu.”
Hoàng Thái Hậu lộ ra một đôi con ngươi kinh hoàng chỉ vào cửa sổ nói: “Có người ở đó, người ấy hô muốn ta đền mạng! Ta biết là ông ấy đến, ông ấy đến đây rồi!”
Bà ta liều mạng nắm chặt Trang Chi Điệp nói: “Là ông ta sai trước, là ông ta sai trước, ông ấy nói sẽ cùng ta trọn đời trọn kiếp, nhưng rốt cuộc lại ruồng bỏ ta lớn tuổi, thích âu yếm bên ả khác, một người lại một người…”
Trang Chi Điệp nhướng mày, xoay người nói: “Thị vệ ngoài cửa nghe đây, lập tức phái người trang bị thêm thủ vệ trước cửa sổ Hoàng Thái Hậu.”
Hoàng Thái Hậu tựa hồ thoáng điềm tĩnh lại, một cung nữ dâng chén trà cho bà, bà ta run rẩy nhận lấy, mới vừa mở nắp ra liền hét lên một tiếng, hô không ngớt: “Máu. máu!”
Chén nước màu đỏ kia đổ lai láng trên giường, Trang Chi Điệp giận dữ nói: “Đây là cái gì?”
Cung nữ hãi hùng nói: “Hồi Hoàng hậu nương nương, trà này được ngâm với bột táo, Sơn Đông gần đây đến mùa thu hoạch táo, là cống phẩm mới nhập cung ạ!”
“Sau này không cần lại cho vào nữa!” Trang Chi Điệp thấy Hoàng Thái Hậu sợ tới mức hồn vía lên mây nhân tiện nói: “Truyền một người của Thái y viện vào xem cho Hoàng Thái Hậu!” Nàng nghĩ một chút, gọi cung nữ kia lại nói: “Truyền… Lục Triển Đình!”
Đêm hôm Lục Triển Đình bị triệu vào cung, y vừa thấy bộ dáng của Hoàng Thái Hậu, hàng lông mày không khỏi khẽ nhíu, quan sát tỉ mỉ một chút mới chậm rãi nói: “Hoàng Thái Hậu tựa hồ bị gì đó kích động mới dẫn phát cuồng loạn.”
“Huynh nói mẫu hậu…Người…Người bị mất…” Trang Chi Điệp cứng họng nuốt chữ ‘trí’ kia trở vào.
Lục Triển Đình thấy mặt Trang Chi Điệp tái mét, liền khuyên giải an ủi nàng: “Cũng không cần quá mức lo lắng, thời gian hẳn là không còn bao lâu nữa, quan trọng hơn hết cần phải thi châm.“
Y nói xong đỡ Hoàng Thái Hậu nằm lên, sau đó Trang Chi Điệp thấy y liên tục dùng châm, quả nhiên Hoàng Thái Hậu rõ ràng trấn tĩnh lại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lục Triển Đình thu châm đứng lên nói: “Ngày mai huynh lại đến!” Y ngoảnh lại thấy trên giường Hoàng Thái Hậu có một quyển《 nhạc phủ đề giải 》[1] thuận miệng nói: “Hai ngày này tinh thần Hoàng Thái Hậu không tốt, sách này không nên xem.”
Trang Chi Điệp vừa mới tiễn y đến cổng điện, có cung nữ tiến vào bẩm: “Thái y viện phái Vương thái y đến vấn chẩn cho Hoàng Thái Hậu.”
Trang Chi Điệp có hơi khẩn trương vội vàng nói: “Ta đã nói ở đây có thái y vấn chẩn rồi, mời hắn về đi!”
Lục Triển Đình vội chặn lại nói: “Không sao, huynh đã không phải người Thái y viện, chiếu theo quy cũ của Thái y viện là phải phái một người vào vấn chẩn, y thuật vị Vương thái y này đáng tin tưởng. Nếu Hoàng Hậu cự cửa Thái y thì ngược lại tự rước lấy thị phi.”
“Đúng, chỉ là một thái y hèn mọn thì cần gì phải e ngại hắn.” Bát Tông Thân Vương tóc bạc, mày đen, má hồng sải bước đi vào.
Trang Chi Điệp thấy ông ta mừng rỡ nói: “Có Thân vương ở đây, trên đời nào có người dám làm càn.”
Lục Triển Đình cười làm thi lễ nghênh ngang mà đi.
Bát Tông Thân Vương hừ một tiếng trong mũi, nói: “Tiểu tử đó chính là Lục Triển Đình sao? Ta thấy tuổi hắn còn trẻ mà ngạo mạn quá thể.”
Trang Chi Điệp mỉm cười không tiếp lời cùng Bát Tông Thân Vương đi vào chính phòng.
Vương Thủ Nhân đi vào thấy Bát Tông Thân Vương đang nhấp trà, vội vàng tiến lên khom lưng thi lễ, nói: “Lão Thân vương thế nào lại ở đây!”
Bát Tông Thân Vương khẽ nâng mí mắt hừ nói: “Ta chờ ngươi, cho ngươi nhìn xem ta có gì không ổn!”
Vương Thủ Nhân cười gượng nói: “Ai mà không biết bảo đao lão Vương gia ngài chưa già, tuổi cao chí càng cao, đây chẳng phải là làm khó dễ hạ quan cốt để cho vui ư?”
Bát Tông Thân Vương ha ha cười, có chút đắc ý. Vương Thủ Nhân vào trong nội thất, Trang Chi Điệp một cái chớp mắt cũng không dám mà theo dõi nhất cử nhất động của gã.
Vương Thủ Nhân bắt mạch xong mới hỏi: “Hoàng Thái Hậu, Người gần đây chính là cảm thấy tức ngực, hụt hơi?”
Hoàng Thái Hậu lẩm bẩm: “Phải!”
Vương Thủ Nhân mỉm cười nói: “Hoàng Thái Hậu, Người bệnh không nặng lắm, chỉ là tưởng niệm quá độ không được giải sầu thôi, đến nỗi tâm tư tích đọng vướng mắc!”
“Chính là bọn họ hàng đêm quấn víu lấy ta, hàng đêm quấn víu lấy ta!”
Trang Chi Điệp nghe vừa định ngắt lời, Vương Thủ Nhân đã giành nói trước: “Hoàng Thái Hậu, miễn là Người muốn thông suốt thì tốt rồi. ‘Bồ sinh ngã trì trung, kỳ diệp hà ly ly”[2] quả nhiên là một loại di hận nhưng nếu muốn ‘Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến”[3], tìm thấy cùng không thấy chung quy không phải đều ở trong tâm Hoàng Thái Hậu đấy ư.”
Gã nói xong đứng dậy nói với Trang Chi Điệp: “Bệnh Hoàng Thái Hậu không có gì nặng, chỉ cần luôn có người khuyên bảo Hoàng Thái Hậu là tốt rồi, hạ quan sẽ kê lại vài thang thuốc an thần.”
Trang Chi Điệp thấy gã ra cửa mới thở phào nhẹ nhõm.
Bát Tông Thân Vương cười nói: “Hoàng Hậu không cần lo lắng, hắn dưới mí mắt chúng ta thì có thể làm được gì, không uống thuốc này thì được rồi.”
“Ta nghe nói mấy ngày nay nơi này không bình yên lắm, ta chỉ sợ là sẽ có chuyện xảy ra thì mười cái mạng già này khó mà chịu đựng được. Lão phu đích thân mang những người này đến trấn giữ, ta không tin hắn có thể lật trời chuyển đất. Chỉ cần chờ tìm được Hoàng Thượng, đến lúc đó cho dù hắn có bản lĩnh thông thiên cũng đừng hòng mưu quyền soán vị!”
Trang Chi Điệp thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói: “Hoàng thúc nói cũng phải!”
—————-
Chú giải:
[1] “Nhạc phủ giải đề” là quyển 26 trong “.” của Quách Mậu Tinh.
[2] ‘Bồ (Phồ) sinh ngã trì trung, kỳ diệp hà ly ly’ được trích từ “Đường Thượng Hành” của Chân Thị.
Chân thị 甄氏 (182-221) hay còn gọi là Hoài hoàng hậu 懷皇后 hoặc Chân hoàng hậu 甄皇后, Văn Chiêu hoàng hậu 文昭皇后, là vợ của Nguỵ Văn Đế Tào Phi 魏文帝曹丕, hoàng đế nhà Tào Nguỵ thời Tam Quốc. Đời xưa có câu “Hà Bắc hữu Chân Mật, Giang Nam hữu nhị Kiều” cho thấy sắc đẹp khuynh nước khuynh thành. Nàng được gả cho Viên Hy 袁熙, con trai của Viên Thiệu 袁紹. Sau trận Phì Thuỷ, Tào Tháo 曹操 diệt Viên Thiệu ở Nghiệp Thành, vì đã nghe đến sắc đẹp của nàng nên sai quân vào tìm kiếm, nhưng Tào Phi 曹丕 đã sai quân lui ra và tự vào bắt được Chân thị mang về, sau đó đã xin Tào Tháo cho cưới nàng làm vợ. Sau khi Tào Phi xưng đế, sủng hạnh Quách hoàng hậu, Quách hậu cậy đắc sủng nên gièm pha Chân hoàng hậu, từ đó Chân hoàn hậu thất sủng. Sau khi bị vua bỏ lơ không nói đến, từ “Đường Thượng Hành” có thể đọc thấy được lòng tương tư cực chí của một người vợ đối với trượng phu, một lòng thâm tình vô hối. Sự chờ đợi của Chân hoàng hậu đáng thương cuối cùng chỉ là một tờ giấy chết của Tào Phi. Thậm chí sau khi chết, thi thể phải lấy tóc che mặt, lấy trấu lấp miệng, chịu nỗi khổ vũ nhục và lăng ngược.
塘上行 | Đường thượng hành | Đi trên bờ đầm(Người dịch: ) |
浦生我池中, 其葉何离离。 果能行仁義, 莫若妾自知。 眾品鑠黃金, 使君生別离。 念君去我時, 獨愁常苦悲。 想見君顏色, 感結傷心脾。 念君常苦悲, 夜夜不能寐。 莫以賢豪故, 捐棄素所愛。 莫以魚肉賤, 捐棄蔥與薤。 莫以麻枲賤, 捐棄菅與蒯。 出亦復愁苦, 入亦更苦愁。 邊地多悲風, 樹木何蓊蓊。 從軍致獨樂, 延年壽千秋。 |
Phố sinh ngã trì trung, Kỳ diệp hà ly ly. Quả năng hành nhân nghĩa, Mạc nhược thiếp tự tri. Chúng phẩm thước hoàng kim, Sứ quân sinh biệt ly. Niệm quân khứ ngã thì, Độc sầu thường khổ bi. Tưởng kiến quân nhan sắc, Cảm kết thương tâm tỳ. Niệm quân thường khổ bi, Dạ dạ bất năng mị. Mạc dĩ hiền hào cố, Quyên khí tố sở ái. Mạc dĩ ngư nhục tiện, Quyên khí thông dữ giới. Mạc dĩ ma tỷ tiện, Quyên khí gian dữ khoái. Xuất diệc phục sầu khổ, Nhập diệc cánh khổ sầu. Biên địa đa bi phong, Thụ mộc hà ống ống. Tòng quân trí độc lạc, Diên niên thọ thiên thu. |
Cỏ bồ mọc trong đầm Lá ấy sao xen đầy Ví có làm nhân nghĩa Không bằng thiếp tự hay Miệng người chẩy sắt thép Khiến chàng xa chân mây Nhớ khi chàng li biệt Một mình oán hận đầy Hình dáng chàng tưởng đến Lòng dạ trĩu đắng cay Nhớ chàng luôn buồn thương Giấc ngủ đêm không đến Đừng vì chuyện tài hoa Quên thứ mình quý mến Đừng vì thịt cá rẻ Mà quên tỏi với hành Đừng vì đay tơ mềm Mà quên gianh với cói Bước ra lại khổ sầu Bước vào càng thêm khổ Biên ải nhiều gió buốt Cỏ cây sao rậm rì Đi lính mà vui được Tuổi thọ dài ngàn thâu. |
{Nguồn: thivien.net)
[3] ‘Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến’ trích từ “Trường hận ca” của Lý Bạch.
Hoàng đế Đường Huyền Tông, họ tên thật là Lý Long Cơ, sau này hay gọi là Đường Minh Hoàng, nhà vua thứ chín đời nhà Đường (618-907). Lúc thiếu thời là một người anh vũ, có tài thao lược. Dưới triều đại của ông, đất nước được thanh bình. Nhưng mấy năm sau cùng, nhà vua đã 50 tuổi, đâm ra si mê Dương
Dương Quý Phi, Dương Ngọc Hoàn
Quí Phi tức Dương Ngọc Hoàn, lại tin dùng bọn Dương Quốc Trung (anh họ của Dương Quí Phi), Lý Lâm Phủ, … nên quốc chính ngày càng suy tệ.
Lúc bấy giờ có tướng An Lộc Sơn, người Hồ, quê ở vùng Nhiệt Hà là người rất thông minh, được nhà vua tin mến. Nhứt là đối với Quí Phi, họ An rất được yêu thương. An xin làm con nuôi của Quí Phi để được phép ra vào cấm uyển mà khỏi ai dị nghị. Nhà vua mù quáng lại vui lòng ưng thuận.
Vì có sự hiềm khích với Tể tướng Dương Quốc Trung, An Lộc Sơn sợ bị ám hại nên bỏ trốn, rồi cử binh từ quân Ngự Dương, tự xưng hoàng đế, đánh thẳng vào kinh đô Trường An. Binh triều đại bại, vua cùng một số quần thần phải bỏ kinh thành chạy vào đất Thục.
Đến Mã Ngôi, tướng sĩ không chịu đi nữa, lại đồng nhau phải giết chết quyền thần Dương Quốc Trung; và bức vua phải đem thắt cổ con người ngọc thì họ mới chịu phò vua. Vì họ cho rằng Quí Phi là mầm sinh đại loạn.
Lương thực hết, quân sĩ khổ mệt, căm tức. Gặp bước đường cùng, nhà vua đành giấu mặt, cắt lòng mà “hy sinh người yêu khuynh quốc”.
Chứng kiến được cảnh thảm khốc của một bi tình si lụy của Đường Minh Hoàng, họ Bạch để lòng cảm xúc bằng bài “Trường hận ca” (Hận tình muôn thuở).
—
Nguyên nhân cái chết bí ẩn của Hoàng Thái Hậu, hồi sau sẽ rõ~ và mấu chốt là mấy câu thơ liên quan đến 2 người đẹp khuynh nước khuynh thành ấy đấy XD~
Mà chương này ngắn nhỉ? ‘_’
長恨歌 | Trường hận ca(Hận tình muôn thửa) |
Trường hận ca (Người dịch: Tác phẩm này đã có nhiều người dịch ra quốc văn, có bản bằng Pháp văn của Georges Soulié de Morant. Dưới đây là bản dịch của Yã Hạc và Trịnh Nguyên) |
漢皇重色思傾國 御宇多年求不得 楊家有女初長成 養在深閨人未識 天生麗質難自棄 一朝選在君王側 回眸一笑百媚生 六宮粉黛無顏色 春寒賜浴華清池 溫泉水滑洗凝脂 侍兒扶起嬌無力 始是新承恩澤時 雲鬢花顏金步搖 芙蓉帳暖度春宵 春宵苦短日高起 從此君王不早朝 承歡侍宴無閑暇 春從春遊夜專夜 後宮佳麗三千人 三千寵愛在一身 金星妝成嬌侍夜 玉樓宴罷醉和春 姊妹弟兄皆列士 可憐光彩生門戶 遂令天下父母心 不重生男重生女 驪宮高處入青雲 仙樂風飄處處聞 緩歌慢舞凝絲竹 盡日君王看不足 漁陽鼙鼓動地來 驚破霓裳羽衣曲 九重城闕煙塵生 千乘萬騎西南行 翠華搖搖行復止 西出都門百餘里 六軍不發無奈何 宛轉蛾眉馬前死 花鈿委地無人收 翠翹金雀玉搔頭 君王掩面救不得 回看血淚相和流 黃埃散漫風蕭索 雲棧縈紆登劍閣 峨嵋山下少人行 旌旗無光日色薄 蜀江水碧蜀山青 聖主朝朝暮暮情 行宮見月傷心色 夜雨聞鈴腸斷聲 天旋地轉迴龍馭 到此躊躇不能去 馬嵬坡下泥土中 不見玉顏空死處 君臣相顧盡霑衣 東望都門信馬歸 歸來池苑皆依舊 太液芙蓉未央柳 芙蓉如面柳如眉 對此如何不淚垂 春風桃李花開日 秋雨梧桐葉落時 西宮南內多秋草 落葉滿階紅不掃 梨園子弟白髮新 椒房阿監青娥老 夕殿螢飛思悄然 孤燈挑盡未成眠 遲遲鐘鼓初長夜 耿耿星河欲曙天 鴛鴦瓦冷霜華重 翡翠衾寒誰與共 悠悠生死別經年 魂魄不曾來入夢 臨邛道士鴻都客 能以精誠致魂魄 為感君王輾轉思 遂教方士殷勤覓 排空馭氣奔如電 升天入地求之遍 上窮碧落下黃泉 兩處茫茫皆不見 忽聞海上有仙山 山在虛無縹緲間 樓閣玲瓏五雲起 其中綽約多仙子 中有一人字太真 雪膚花貌參差是 金闕西廂叩玉扃 轉教小玉報雙成 聞道漢家天子使 九華帳裡夢魂驚 攬衣推枕起徘徊 珠箔銀屏迤邐開 雲鬢半偏新睡覺 花冠不整下堂來 風吹仙袂飄飄舉 猶似霓裳羽衣舞 玉容寂寞淚闌干 梨花一枝春帶雨 含情凝睇謝君王 一別音容兩渺茫 昭陽殿裡恩愛絕 蓬萊宮中日月長 回頭下望人寰處 不見長安見塵霧 唯將舊物表深情 鈿合金釵寄將去 釵留一股合一扇 釵擘黃金合分鈿 但教心似金鈿堅 天上人間會相見 臨別殷勤重寄詞 詞中有誓兩心知 七月七日長生殿 夜半無人私語時 在天願作比翼鳥 在地願為連理枝 天長地久有時盡 此恨綿綿無絕期 |
Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc Ngự vũ đa niên cầu bất đắc Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức Thiên sinh lệ chất nan tự khí Nhất triêu tuyển tại quân vương trắc Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh Lục cung phấn đại vô nhan sắc Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì Ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi Thị nhi phù khởi kiều vô lực Thuỷ thị tân thừa ân trạch thì Vân mấn hoa nhan kim bộ dao Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi Tòng thử quân vương bất tảo triều Thừa hoan thị yến vô nhàn hạ Xuân tòng xuân du dạ chuyển dạ Hậu cung giai lệ tam thiên nhân Tam thiên sủng ái tại nhất nhân Kim ốc trang thành kiều thị dạ Ngọc lâu yến bãi tuý hoà xuân Tỷ muội huynh đệ giai liệt thổ Khả liên quang thái sinh môn hộ Toại linh thiên hạ phụ mẫu tâm Bất trọng sinh nam trọng sinh nữ Ly cung cao xứ nhập thanh vân Tiên nhạc phong phiêu xứ xứ văn Hoãn ca mạn vũ ngưng ty trúc Tận nhật quân vương khan bất túc Ngư Dương bề cổ động địa lai Kinh phá Nghê thường vũ y khúc Cửu trùng thành khuyết yên trần sinh Thiên thặng vạn kỵ tây nam hành Thuý hoa dao dao hành phục chỉ Tây xuất đô môn bách dư lý Lục quân bất phát vô nại hà Uyển chuyển nga mi mã tiền tử Hoa điền uỷ địa vô nhân thu Thuý kiều, kim tước, ngọc tao đầu Quân vương yểm diện cứu bất đắc Hồi khan huyết lệ tương hoà lưu Hoàng ai tản mạn phong tiêu tác Vân sạn oanh vu đăng Kiếm Các Nga My sơn hạ thiểu nhân hành Tinh kỳ vô quang nhật sắc bạc Thục giang thuỷ bích Thục sơn thanh Thánh chủ triêu triêu mộ mộ tình Hành cung kiến nguyệt thương tâm sắc Dạ vũ văn linh trường đoạn thanh Thiên tuyền địa chuyển hồi long ngự Đáo thử trừ trừ bất nhẫn khứ Mã Ngôi pha hạ nê thổ trung Bất kiến ngọc nhan không tử xứ Quân thần tương cố tận triêm y Đông vọng đô môn tín mã quy Quy lai trì uyển giai y cựu Thái Dịch phù dung Vỵ Ương liễu; Phù dung như diện liễu như mi Đối thử như hà bất lệ thuỳ Xuân phong đào lý hoa khai nhật Thu vũ ngô đồng diệp lạc thì Tây Cung, Nam Nội đa thu thảo Lạc diệp mãn giai hồng bất tảo Lê viên đệ tử bạch phát tân Tiêu Phòng a giám thanh nga lão Tịch điện huỳnh phi tứ tiễu nhiên Cô đăng khiêu tận vị thành miên Trì trì chung cổ sơ trường dạ Cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên Uyên ương ngoã lãnh sương hoa trọng Phỉ thuỷ khâm hàn thuỳ dữ cộng Du du sinh tử biệt kinh niên Hồn phách bất tằng lai nhập mộng Lâm Cùng đạo sĩ Hồng Đô khách Năng dĩ tinh thành trí hồn phách Vị cảm quân vương triển chuyển tư Toại giao phương sĩ ân cần mịch Bài không ngự khí bôn như điện Thăng thiên nhập địa cầu chi biến Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến Hốt văn hải thượng hữu tiên sơn Sơn tại hư vô phiếu diểu gian Lâu các linh lung ngũ vân khởi Kỳ trung xước ước đa tiên tử Trung hữu nhất nhân tự Thái Chân Tuyết phu hoa mạo sâm si thị Kim khuyết tây sương khấu ngọc quynh Chuyển giao Tiểu Ngọc báo Song Thành Văn đạo Hán gia thiên tử sứ Cửu hoa trướng lý mộng hồn kinh Lãm y thôi chẩm khởi bồi hồi Châu bạc ngân bình di lý khai Vân kết bán thiên tân thuỵ giác Hoa quan bất chỉnh há đường lai Phong xuy tiên duệ phiêu phiêu cử Do tự Nghê Thường vũ y vũ Ngọc dung tịch mịch lệ lan can Lê hoa nhất chi xuân đới vũ Hàm tình ngưng thế tạ quân vương Nhất biệt tâm dung lưỡng diểu mang! Chiêu Dương điện lý ân ái tuyệt Bồng Lai cung trung nhật nguyệt trường Hồi đầu hạ vọng nhân hoàn xứ Bất kiến Trường An kiến trần vụ Duy tương cựu vật biểu thâm tình Điến hạp kim hoa ký tương khứ Thoa lưu nhất cổ, hạp nhất phiến Thoa tích hoàng kim hạp phân điến Đãn giao tâm tự kim điến kiên Thiên thượng nhân gian hội tương kiến Lâm biệt ân cần trung ký từ Từ trung hữu thệ lưỡng tâm tri: Thất nguyệt thất nhật Trường Sinh điện Dạ bán vô nhân tư ngữ thì “Tại thiên nguyệt tác tỵ dực điểu Tại địa nguyện vi liên lý chi” Thiên trường địa cửu hữu thì tận Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ |
Vua Hán ước mơ người quốc sắc, Bao năm tìm kiếm luống công toi. Họ Dương có gái hoa đương nở, Khoá kín buồng xuân, hận lẻ loi. Sắc đẹp trời sinh khôn bỏ phí, Ngai vàng một sớm được ngồi chung. Một cười khêu gợi trăm mê luyến, Xoá mất hồng nhan ở sáu cung. Xuân lạnh, Hoa thanh hồ sẵn đó, Suối tuôn dòng ấm tắm hoa khôi, Vua ban ân trạch, con hầu nịnh Sáng dậy phò nâng ẻo lả ngồi. Ngày dạo sen vàng bay tóc mượt, Đêm xuân trướng ấm ủ hoa đào. Mặt trời lên vội, đêm xuân ngắn, Từ đấy nhà vua nhãng thị trào. Yến ẩm vui vầy thôi chẳng ngớt; Đêm đêm xuân tứ lại xuân tình. Ba ngàn cung nữ, ba ngàn mối, Sủng ái từ đây thanh hầu thánh chúa, Anh em nhuần gội ơn mưa móc, Nhà cửa hàn vi rạng rỡ lây. Thiên hạ đem lòng mơ phú quý, Khinh trai trọng gái kể từ đây. Ly Cung cao tít lồng mây biếc, Tiên nhạc mê hồn vẳng bốn phương. Sớm tối ca êm hoà múa dịu Não nùng tơ trúc đắm quân vương. Ầm ầm chiêng trống Ngư Dương dấy, Khúc hát Nghê Thường hoảng vỡ tan. Thành khuyết xôn xao mù khói bụi, Xe rồng rong ruổi hướng tây nam. Khi đi khi nghỉ, cờ phơ phất. Trăm dặm đường Tây bước gập ghềnh. Quân sĩ căm hờn, không chịu tiến: Mày ngài trước ngựa phải hy sinh! Hoa tai bỏ đất, không người nhặt, Trăm ngọc thoa vàng lả tả rơi. Đứt ruột quân vương đành giấu mặt. Ngoảnh nhìn máu chảy lệ ràn trôi. Bụi vàng tản mác đìu hiu gió, Kiếm Các cheo leo sạn đạo dài. Chân núi Nga Mi buồn bã vắng; Tinh kỳ nhợt thếch, mặt trời phai. Nước non Ba Thục xanh xanh biếc, Sớm tối nhà vua trĩu nhớ nhung. Quạnh quẽ hành cung, trăng gợi thảm, Đêm mưa chuông vắng tiếng đau lòng. Trời xoay đất chuyển quày long ngự, Chốn cũ ngừng thăm dạ ngẩn ngơ. Mặt ngọc giờ đâu? trơ tử địa, Mã ngôi ảm đảm đất bùn nhơ, Vua tôi nhỏ lệ đầm bâu áo, Kinh khuyết vời trông tế ngựa về, Về tới, vườn ao như thuở trước. Vị Ương lá liễu giống mày ai, Phù dung Thái Dịch trông như mặt. Cảnh cũ tình xưa giọt lệ rơi! Đào lý nở hoa xuân gió thoảng, Mưa thu đổ rụng lá ngô đồng. Tây cung Nam nội đầy thu thảo, Phủ kín thềm hoang lá úa hồng. Con hát Lê viên sầu tóc bạc, Tiêu phòng thái giam hận răng long. Tối nhìn đom đóm bay le lói. Khêu cạn đèn khuya giấc chửa an. Dằng dặc năm canh rền trống điểm, Sông Ngân lấp lánh báo đêm tàn. Mái lầu thánh thót rơi sương lạnh, Đắp chiếc mền đơn, nhớ độ nào… Sống thác bao năm đằng đẵng biệt, Hương hồn sao chẳng hiển chiêm bao! Lâm Cùng may có tay phương sĩ, Một phép chiêu hồn dậy tiếng tăm, Thương cảm quân vương trằn trọc nhớ, Mới sai đạo sĩ cố truy tầm. Cỡi mây lướt gió nhanh như chớp, Lên tận trời cao xuống đất sâu. Bích Lạc, Hoàng Thuyền đi khắp chỗ, Mênh mông nào thấy bóng ai đâu! Chợt nghe ngoài biển nơi không ảo, Lơ lửng mơ hồ có núi tiên. Cung điện chập chờn mây ngũ sắc. Tiên nga tha thướt dạo trong đền, Mặt hoa da tuyết riêng nàng nọ, Phảng phất hình dung, tợ Thái Chân. Gõ cửa hiên tây vàng rực rỡ, Báo tin Tiểu Ngọc, nhắn Song Thành. Nghe tin sứ giả đời vua Hán Trướng gấm hồn mơ bỗng giựt mình. Dã dượi ngồi lên, thu vạt áo, Rèm châu bình lạc, mở lần ra. Tóc mây lệch nửa, nghiêng nghiêng mũ Bước xuống thềm loan, dáng thẫn thờ. Tay áo gió lay bay phất phới, Tưởng như đang múa Nghê Thường xưa. Âm thầm mặt ngọc lưa thưa lệ, In một cành lê điểm điểm mưa. Ngầm sầu ngưng lệ, tạ quân vương, Từ thuở âm dương biệt mỗi phương. Trong điện Chiêu Dương, ân ái tuyệt, Bồng lai tiên cảnh, tháng năm trường. Ngoảnh đầu trông xuống nơi trần thế, Chẳng thấy Trường An, thấy bụi mù. Gởi tỏ tình tâm trong vật cũ, Thoa vàng hộp đá kính dâng vua. Hộp đá thoa vàng đem bẻ nửa, Nửa thì giữ lại, nửa đưa trao, Lòng sao chỉ nguyện như vàng đá, Hạ giới thiên đình sẽ gặp nhau. Lúc sắp lui về còn nhắn nhủ, Nhắc lời thệ ước giữa đôi bên. Năm xưa, trùng thất, Trường Sinh điện. Vắng vẻ đêm khuya thủ thỉ truyền: “Trên trời nguyện hoá chim liền cánh, Dưới đất làm cây nhánh dính liền”. Trời đất lâu bền rồi sẽ tận, Hận này muôn thuở vẫn miên miên. |