Bạch Nặc Ngôn bước ra khỏi cửa biệt thự, thấy phía xa xa có một chiếc xe đang đậu ở bên ngoài cổng lớn, hình ảnh người đàn ông vẫn khí thế bức người đang dựa vào thân xe, trong tay anh ta cầm một điếu thuốc đang cháy dở, bởi vì khoảng cách khá xa, cộng thêm bóng tối, nên cô không thấy rõ được vòng khói kia. Cô bỗng thấy có chút hiếu kỳ, khói thuốc vừa mới lơ lửng bay lên, đã tan biến mất. Giống như cô thích nghiên cứu những con kiến, xem chúng làm cách nào mà khiêng được những khối thức ăn khổng lồ đến sào huyệt của mình, mỗi khi thấy nhàm chán, tìm hiểu những chuyện này sẽ mang lại cho cô cảm giác thú vị.
Biệt thự này rất nhỏ, căn bản là không hề bắt mắt, nhưng lại được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, tạp nhân nhà rỗi bên ngoài tuyệt đối không thể đên gần. Mạnh Tân Duy đại khái cũng có tới đây mấy lần, cho nên bảo vệ luôn nghiêm chỉnh giữ xe bên ngoài mới cho phép hắn được lái xe vào đây. Bạch Nặc Ngôn cũng không nhớ được lúc trước đã bao nhiêu lần Mạnh Tân Duy cằn nhằn là bảo vệ ở đây quá nghiêm khắc phiền hà, bất kể khách là thân phận gì cũng không chịu mua sổ ghi vào.
Bạch Nặc Ngôn đến gần Mạnh Tân Duy, mới phát hiện thì ra hôm nay Mạnh Tân Duy mặc lễ phục màu đen, như vậy đối với bộ váy dạ hội màu trắng của mình cũng rất đối xứng nhé.
Mạnh Tân Duy thoáng nhìn cô, sau đó đem tàn thuốc lá trong tay ném xuống đất, xoay người chuẩn bị bước lên xe.
– Ai dạy anh vứt lung tung thế này ?
Bạch Nặc Ngôn lè lưỡi, chăm chú quan sát Mạnh Tân Duy.
Mạnh Tân Duy quay đầu lại nhìn cô
– Đây là chỗ của em, em muốn phạt bao nhiêu, anh sẽ nhận phạt bấy nhiêu, nhưng e, còn thiếu nợ rất nhiều thứ của anh đó, để khấu trừ anh còn đang tính xem mình có thể ném lung tung bao nhiêu lần nữa cơ.
Bạch Nặc Ngôn mím môi, tự giác đi đến cửa xe bên kia, mở của ngồi lên ghế phụ
– Tôi rộng lòng tha thứ đấy nhé, lần này coi như xí xóa.
Mạnh Tân Duy không tính toán với cô nữa, khởi động xe, đem xe nhanh chóng quay đầu, tiến ra khỏi biệt thự.
Bạch Nặc Ngôn chỉ còn biết ngồi sửa soạn với cái xe này, cô ngắm nghía vào bóng mình trong gương, chải chuốt lại mái tóc cầu kỳ, chỉ e còn điểm nào chưa đẹp. Mạnh Tân Duy liếc cô một cái, cái kiểu hành hạ kính xe nhàm chán của cô thật là hết chỗ nói.
Cô “sửa sang” lại chính mình thật đẹp, lúc này mới mở miệng cười
– Nghe nói hôm qua Giang Tang Du về nước rồi đấy, đàn anh khóa trên kiêm bạn học mà lại không đi đón à?
– Đó cũng là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng thân thiết của em đấy nhé, em không đi đón sao anh dám lỗ mãng?
Mạnh Tân Duy lạnh nhạt phun ra một câu.
Bạch Nặc Ngôn đổi sắc mặt.
– Chúng tôi rất tiếc là đã tuyệt giao rồi, nhưng với quan hệ như anh, thì hẳn vẫn giữ liên lạc chứ.
– Giữ liên lạc là chuyện rất bình thường, anh với em vẫn giữ liên lạc đó, em nói xem quan hệ của chúng ta có gì không bình thường sao?
Bạch Nặc Ngôn nhắm hai mắt lại, sau đó cơ thể vặn vẹo uốn éo tại chỗ ngồi, rồi lại bò sang phía Mạnh Tân Duy, tay lôi lôi kéo cà vạt trong áo sơ mi của anh.
– Anh nói xem quan hệ của chúng ta là bình thường hay không bình thường?
Thanh âm của cô rất yếu ớt, động tác lại hết sức trêu chọc. Nhưng sắc mặt Mạnh Tân Duy sắc mặt vẫn không đổi mở miệng.
– Thắt dây an toàn vào.
– Không phải em vừa mới thắt lại cà vạt cho em sao, dù sao cũng là do em làm loạn nó đó nha.
Vừa nói, tay cô thật lấy cà vạt bỏ vào trong áo vest của anh, sau đó nhìn lại bộ dạng thờ ơ của Mạnh Tân Duy, cô nhẹ nhàng cười, sau đó tay lại cởi cởi nút áo vest.
– Ôi sao lại kín như vậy không nóng sao anh?
Mạnh Tân Duy dừng xe trước đèn đỏ, một tay tóm lấy tay cô, kéo cô trở lại vị trí của mình, kéo dây an toàn lại thắt trên người cô, sau đó mới ngồi trở lại tháo nút áo vest, sau đó đem cái cà vạt kia kéo xuống rồi ném ra ghế sau.
– Dù sao cũng cảm ơn em đã quan tâm tới anh, nhưng tiếc là không cần em khổ cực.
– Một chút thành ý cũng không có.
Cô sờ sờ miệng.
– Như vậy mới báo đáp được sự quan tâm của em chứ.
Như vậy là châm chọc sự quan tâm của cô cũng là chẳng có thành ý, cũng tốt, vậy là hòa đi.
Nhưng sao cô lại có cảm giác, dây an toàn hôm nay thắt cảm giác cứ là lạ, bởi rất ít người đi xe kiểu này, kể cả là xe công vụ hay xe riêng đi nữa người ta cũng không dùng kiểu này, chứ đừng nói là xe gắn máy. Nhưng không biết Mạnh Tân Duy đi du học trở lại bị cái gì, lúc nào cũng sít sao nhắc đến dây an toàn, cuối cùng làm cho cô hình như cũng trở thành phản xạ có điều kiện luôn. Phản xạ có điều kiện ở đây là ý thức thắt dây an toàn của cô, còn cài hay không cài lại là chuyện khác.
Cô dựa vào ghế, xe cao cấp quả nhiên thật thoải mái, cảm giác giống như cô đang nằm ở trên giường của chính mình vậy.
Chẳng qua cô vừa mới có cảm giác thoải mái một chút, Mạnh Tân Duy vừa mở miệng đã phá mất cảm giác này của cô.
– Đợi chút nữa em có thể cùng bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng thân thiết mà em vẫn luôn nhắc đến ôn lại chuyện cũ rồi, lúc đó em cũng không cần phải giả vờ nữ tính nữa đâu, vì giả vờ so với thật cũng không thể giống nhau được.
Cô khẽ cắn răng, nhưng âm thanh so với trước càng thêm mê hoặc.
– Hóa ra anh cũng thích chút chút nhé, sao không thử theo đuổi một chút xem có được không?
Mạnh Tân Duy đột nhiên trợn mắt lườm cô, cô lập tức quay đầu lại, cô không thấy bất cứ cái gì, được rồi, cô cũng không nói bất cứ lời nào nha.
Đến “Lâm cư”, Mạnh Tân Duy cất xe vào bãi đậu xe, lúc này mới xuống xe, sau đó tỏ ra rất phong độ đàn ông mở cửa xe cho Bạch Nặc Ngôn, Bạch Nặc Ngôn thì ưu nhã bước xuống xe, đưa tay khoác lên tay Mạnh Tân Duy, sau đó nhẹ nhàng cười.
Cô đã sớm nghe người ta nhắc đến “ Lâm Cư”, đây là khách sạn nổi tiếng nhất thành phố, mặc dù gọi là khách sạn , nhưng đây là một khu nghỉ dưỡng cung cấp mọi hình thức phục vụ. Nghe nói cảnh quan bên trong cũng rất hoa lệ, trang trí tinh xảo, là nơi như thần tiên thoát tục. Bởi vậy nơi này chỉ đón tiếp các hội viên, hơn nữa để có được thẻ hội viên cũng phải qua kiểm tra kỹ lưỡng, không chỉ xem xét gia thế mà còn cả nhân phẩm. Có thể nhận được thẻ hội viên, phân nửa là những người đàn ông trung niên tay trắng lập nghiệp, hoặc cũng là nhân tài đạt chút thành tựu, cũng không thiếu các công tử con ông cháu cha, nhưng chắc chắn không có loại giá áo túi cơm. Nói đơn giản, những người đạt tư cách thành viên của “Lâm Cư”, đều có địa vị mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
Thậm chí có lời đồn mỗi ngày có vô số những người si mê yêu thích canh gác xung quanh “Lâm cư” để chiêm ngưỡng những cỗ xe sang trọng ở đây.
Bạch Nặc Ngôn quay đầu nhìn lại, đúng là có không ít người, nhưng cô không biết họ có phải thật sự mê xe hay không, bởi vì với cô mà nói, một cái xe Rolls-Royce trông cũng giống như một cái xe tùy tiện có thể bắt gặp trên đường, tất cả cô đều không thể gọi tên. Nhưng cho dù cô chẳng gọi được tên, cũng không biết xuất xứ cái xe là từ chỗ nào, cô cũng biết được cái cảm giác kia gọi là “Quý Hiếm”.
Mạnh Tân Duy vỗ nhẹ tay cô, ý bảo trong các trường hợp này cô đừng thất thần như thế.
Lúc Bạch Nặc Ngôn quay đầu lại, chứng kiến Mạnh Tân Duy đem một thiệp mời hình chữ nhật nho nhỏ, đưa qua cho bồi bàn, bồi bàn gập đầu mời họ vào. Bạch Nặc Ngôn càng hứng thú với cái thiếp mời nho nhỏ này hơn, chỉ thấy lúc này vô cùng hưng phấn, hơn nữa nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo rất hiếm có, thoạt nhìn tựa như thiết kế thành một bức tranh nho nhỏ. Ngay cả thiếp mời cũng tinh xảo như vậy, có thể nhận thấy bữa tiệc hôm nay long trọng cỡ nào.
Mạnh Tân Duy không vỗ tay cô nữa, mà ghé vào tai cô:
– Em nhất định phải biểu hiện dáng vẻ chẳng phóng khoáng cũng chẳng biết gì như vậy vào lúc này sao?
Bạch Nặc Ngôn nhẹ nhẹ hít một hơi, để cho mình không phát giận.
– Nếu thật sự anh không thể chấp nhận nổi, cũng có thể giả vờ như không quen em.
Mạnh Tân Duy hừ lạnh hai tiếng.
– Anh cũng nghĩ vậy, nhưng tiếc là không kịp rồi.
Mạc lão tiên sinh cùng Mạc lão phu nhân đi tới phía bọn họ, hai cụ mặc dù bước đến với tốc độ rất chậm, nếp nhăn trên khuôn mặt cũng rõ ràng, nhưng trong ánh mắt vẫn tỏa ra một phong thái rất trẻ trung. Giờ phút này, họ đều cười cười với bọn họ, sau đó gật đầu hài lòng.
– Cháu Mạnh, gọi cháu mấy lần, hôm nay mới chịu tới, gặp được cháu thật là khó.
Mạc lão tiên sinh nắm quyền trượng đen nhánh, tay vuốt vuốt râu.
– Chú Mạc nói oan cho cháu rồi, rõ ràng là mấy lần trước chú quên mất cháu, bây giờ còn mắng cháu sao.
Mạnh Tân Duy trưng ra cái vẻ tội nghiệp.
Mạc lão phu nhân vỗ vỗ tay người bạn già của mình
– Không nhớ được người ta, lại còn không chịu nhận.
Bạch Nặc Ngôn không nín nổi bật cười.
Lúc này ánh mắt của Mạc lão phu nhân mới chú ý đến Bạch Nặc Ngôn
– Cháu Mạnh thật sự đã có bạn gái rồi sao? Lần trước còn tưởng cháu gạt qua chúng ta cơ đấy.
– Bạn học thôi ạ.
Mạnh Tân Duy nhàn nhạt mở miệng, câu trả lời này làm Bạch Nặc Ngôn hơi giật mình.
Mạc lão tiên sinh cùng Mạc lão phu nhân trò chuyện thêm với họ vài câu, rồi mới chuyển hướng sang mục tiêu khác.
Hai cụ này lúc còn trẻ luôn phấn đấu cho sự nghiệp, cũng bởi bận rộn nên không có thời gian sinh con, đến lúc sự nghiệp thành công rồi thì cũng đã qua thời cơ sinh nở. Nên bọn họ dứt khoát cũng không có con, đem phần lớn tài sản của mình đi làm từ thiện, xây trường học hi vọng, quyên góp cho người nghèo, đồng thời cũng tổ chức nhiều dạ hội, tác hợp cho nam nữ độc thân. Đồng thời những bữa tiệc như thế này cũng thành công giới thiệu về lịch sử hào hùng của dân tộc Trung Hoa, xây dựng ý thức trách nhiệm xã hội đối với những người trẻ tuổi yêu nước.
– Họ cứ như là Nguyệt lão vậy, sao không để họ hiểu lầm một chút, biết đâu sau này lại bớt phiền toái.
Bạch Nặc Ngôn buồn bực mở miệng.
Mạnh Tân Duy hất tay cô.
– Anh không muốn mọi người cho rằng khả năng thưởng thức của anh chỉ thấp thế này đâu.
– Anh mới thấp thì có!
Mạnh Tân Duy liếc nhìn cô.
– Chú ý một chút đi, em hôm nay là “thục nữ” đấy nhé.
Nói xong anh cùng cô hướng tới một khuôn mặt khác chau mày.
Thì ra Giang Tang Du và Trình Nghi Triết đang bước tới đây, mà lúc này đôi lão nhân từ ái đang hỏi han Trình Nghi Triết, Trình Nghi Triết cũng lễ phép trả lời các câu hỏi.
Bạch Nặc Ngôn nuốt nuốt nước bọt.
– Ngày hôm nay đúng là rất lắm chuyện tốt lành nha.
Mạnh Tân Duy cười mà không nói.
Bạch Nặc Ngôn lại kéo tay anh,
– Ý em là anh có thể đi xã giao.