Ăn xong bữa cơm trời đã tối mịt, nhưng không khí bữa ăn cũng không tệ. Giang Tang Du thấy khá hợp khẩu vị, ăn được 2 bát nhỏ,nhưng có vẻ không hợp khẩu vị của Trình Nghi Triết lắm, anh chỉ ăn một bát cơm. Nhưng khẩu vị của anh cũng không đến nỗi nào, đơn giản chỉ là thói quen một bát cơm mỗi bữa. Đối với ăn uống anh cũng không phải quá đam mê, cho nên suốt bữa anh ăn rất chậm, những hạt cơm kẹp trên đầu đũa rõ ràng đã nguội. Cơm nguội cộng thêm thức ăn dầu mỡ đã nguội, nhưng anh không biểu hiện, cũng không phải rất khó chịu, vì cô ăn có vẻ khá ngon miệng.
Tâm trạng của Giang Tang Du rất vui, cô chỉ đũa vào đĩa cá:
– Hồi em còn học trung học, lần đầu tiên được ăn món này, em thấy rất ngon. Nên sau đó mỗi lần đi đâu em cũng đều gọi món này, nhưng vẫn không thể nếm lại được hương vị năm đó. Khi em nhớ về những kỷ niệm thời trung học, là lại nhớ đến dư vị món cá này, nhưng cửa tiệm đó đã không còn. Điều đó càng làm em buồn hơn, vì ngay đến ngôi trường xưa cũng đã thay đổi rất nhiều, tường trường xây cao thêm một tầng nữa, học sinh càng lúc càng như tù giam lỏng vậy.
Trình Nghi Triết không thích các món ăn chua chua ngọt ngọt, cảm giác rất kỳ quái. Nhưng một có một người rất thích những món ăn vừa chua vừa ngọt, thậm chí còn vừa chua vừa ngọt vừa cay, vị giác của ai đó thật lạ kỳ. Trình Nghi Triết híp mắt, Bạch Nặc Ngôn, cô ấy chính là một cô gái kỳ quái như vậy, có khi cô hứng lên mua một lọ dấm, pha một bát nước chấm chua cay, hắn ngửi qua đã thấy vị chua cào cấu dạ dày, vậy mà cô vẫn điềm nhiên uống vào. Mà chính Trình Nghi Triết cũng không thể hiểu nổi, tại sao cô ta cư xử với mình như vậy, mà chính anh lại không thể vứt bỏ cô.
Bây giờ anh nhớ lại chuyện đó lại thấy chua xót, dạ dày không nhịn được hơi quặn đau.
Giang Tang Du cũng nhận ra anh hơi bất ổn.
– Có phải mấy món em gọi chán quá à? Anh không thích à?
– Không, chỉ là nhớ lại vài chuyện thôi.
Giang Tang Du hướng mắt hỏi:
– Anh thử kể cho em nghe đi.
Trình Nghi Triết không ngờ cô lại hỏi chuyện này, giọng hơi mất tự nhiên.
– Hình như anh nghe nói có nhiều cô gái thích ăn dấm.
Anh lại nhìn cô.
– Ăn dấm không.
Giang Tang Du che miệng cười khan:
– Cũng có cô thích uống dấm. Nhưng nhiều cô uống là để giảm cân, cụ thể ra sao em cũng không rõ lắm.
Giảm cân? Anh chưa từng thấy.
– Con gái đúng là có rất nhiều phương pháp tự hành hạ bản thân.
Giang Tang Du lại cười vang.
– Có lẽ vậy!
Vì cái đẹp mà duy trì ăn uống điều độ để giảm cân, cũng gọi là tự hành hạ ư?
Bữa cơm này do Trình Nghi Triết thanh toán, cô cũng không chủ động giành trả tiền. Vì trong lòng cô luôn có một suy nghĩ thâm căn cố đế, những người như bọn họ, việc trả tiền đã tập thành thói quen, thậm chí nếu không để họ trả tiền họ sẽ thấy không thoải mái, giống như đang xem thường địa vị của họ vậy. Điều quan trọng là những người như họ, cũng không xem tiền là quan trọng nhất, nên nên cô cũng không muốn vì thể hiện tư tưởng nữ quyền của mình mà khiến người khác không thoải mái.
Trời càng về khuya, cô định lát nữa mới nói, cô biết Trình Nghi Triết không tệ, nhưng cô không hiểu sao lại không thể chấp nhận anh, cô cũng không muốn vì cô mà anh bị lỡ dở.
Đây có lẽ là tâm trạng của con người ta khi màn đêm buông xuống, cô hiểu rằng, cô không muốn anh vì cô mà ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Cô ngồi trong xe lộ vẻ trầm tư, mà Trình Nghi Triết hình như cũng không nhận ra.
Khi đưa Giang Tang Du về biệt thự nhà họ Giang, Giang Tang Du chậm rãi bước xuống, cô dừng lại, phân vân không biết có nên nói ra những suy nghĩ của mình.
Nhưng Trình Nghi Triết không cho cô cơ hội, anh gọi cô.
Cô ngơ ngác nhìn anh, đợi anh lên tiếng trước.
Trình Nghi Triết chỉ đưa cô một bức vẽ, cô nhận món quà, lòng lâng lâng.
Mở bức vẽ, cô ngắm bức phác họa kia, trái tim khẽ run lên. Cô dường như đã quên mất, thỉnh thoảng, Trình Nghi Triết lại tặng cô một bức chân dung anh vẽ, mà nhân vật trong bức tranh luôn chính là cô. Bức tranh không đẹp lắm, anh cũng chưa từng học vẽ, nhưng anh vẫn cố gắng vẽ lại, hơn thế qua mỗi bức tranh cô lại thấy sự tiến bộ của anh.
– Cảm ơn anh.
Cô cất bức vẽ đi.
Trình Nghi Triết cười với cô, lại làm một tư thế chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô gọi anh.
– Trình Nghi Triết.
Anh chống tay lên cằm.
Cô lấy hết dũng khí nói:
– Em thấy anh không cần lãng phí thời gian dành cho em đâu, em không xứng đáng được như vậy.
Khuôn mặt anh hơi căng thẳng, nhưng chỉ một chút, anh nói:
– Nhưng anh lại thấy người được anh đợi rất xứng đáng.
Giang Tang Du không muốn nói nhiều nữa, nhưng tay cô lại xiết chặt bức tranh, thật ra vừa rồi cô cũng hơi lo sợ, nên sau khi thấy anh lái xe đi, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trình Nghi Triết lái xe được một quãng xa, mới lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Bạch Nặc Ngôn.
Rất nhanh có tin nhắn trả lời. Mấy chữ khiến anh nhăn mặt.
“Ảnh Nhi hiện đang bận việc bên ngoài.”
Anh hơi bực mình, lại khá thắc mắc và chán ghét, giống như chán ghét chữ “Nhưng”, cũng không hiểu nổi vì sao. Cái điểm này, Bạch Nặc Ngôn lại rất thích. Anh cũng không bao giờ che dấu sở thích của mình, có lần Bạch Nặc Ngôn chỉ vào cô người mẫu cao như cây gậy, lúc đó cô này đang biểu diễn,cô hồ hởi kéo tay anh, nhất định bắt anh phải nói rõ cô gái kia có đẹp không.
Câu trả lời của anh chính là: “Không thích”
Cô : “Tại sao?”
Anh: “Tên khó nghe quá.”
Cô: “ Nghĩa là anh không thích tên cô ý, còn người thì vẫn thích đúng không?”
Anh lườm cô một cái: “ Nếu như điều đó chống lại em, thì nói vậy cũng không sao”
Giờ anh xoa xoa cái trán, ném di động sang một bên.
Mà lúc này Bạch Nặc Ngôn đang nằm trên giường, cầm lấy điện thoại di động xem lại, sau đó nghĩ đến bộ dạng Trình Nghi Triết đang cau mày nhăn mặt, tâm trạng vô cùng sung sướng.
Ở vị trí của cô, dù cô không quan tâm đến chính mình, cũng không có ý thức tự bảo vệ bản thân, nhưng cô biết Trình Nghi Triết chỉ nhớ đến cô để thỏa mãn phương diện nhu cầu, muốn hay không muốn. Cô cũng hơi áy náy, mỗi khi Trình Nghi Triết nghĩ đến cô, phân nửa là do tâm trạng không vui. Ai đó cũng thật đáng thương, tâm trạng đã không vui, mà đối tượng giải khuây là cô lại không ở bên cạnh. Sao cô lại lương thiện đến thế chứ, vẫn còn quan tâm đến người lúc nào cũng chỉ biết hành hạ cô.
Cô nằm trên giường, những suy nghĩ linh tinh đột nhiên thông suốt, cô ném di động sang một bên, trực tiếp đi gặp Chu Công.
Bạch Nặc Ngôn ngủ rất ngon, ngủ chẳng biết trời đất, ngủ liền 30 giò, sau đó ra khỏi giường, vươn vai sảng khoái, thấy cái gì cũng thật thoải mái.
Có lẽ chính vì tâm trạng vốn tốt, nên cô không chút do dự, đồng ý đi đánh Golf với Mạnh Tân Duy.
Dĩ nhiên, Bạch Nặc Ngôn chẳng biết chơi môn thể thao này, cũng không có bất kỳ hứng thú nào. Vì cô thích xem, nên Mạnh Tân Duy nhiều lần chủ động đòi dậy cô, nhưng cô mãi không chịu học, cuối cùng anh ta đành tuyệt vọng.
Cô chỉ chào hỏi Uông Đàn mấy câu, ăn mặc cũng cực kỳ tùy tiện, liền ra khỏi biệt thự. Nhìn lại đôi giày thể thao đang đi, cô lại thấy có gì đó không đúng. Cô nhớ tới ngày xưa, khi lần đầu tiên cô đến thành phố để học đại học, cũng một mình đi bộ đến bến xe. Vì cô muốn bắt kịp chuyến xe nẻn khỏi nhà từ rất sớm, ngồi đợi ở bến đõ, sau đó lên xe lại phải đứng dựa vào thành xe, hình như xe phải đi mất một giờ mới vào đến thành phố. Nên cô sẽ đem đoạn đường ngắn này cống hiến cho đôi chân, vừa đi vừa suy nghĩ miên man, hoặc là hát khẽ một bài.
Cô nhớ khi còn bé có một ca khúc rất hay tên là “ Yêu không nhận thua”, nhưng cô vẫn chưa bao giờ hát thử.
Cô mới đi được vài bước, lại gặp Mạnh Tân Duy.
Cô tự nhiên thấy buồn cười, có cảm giác, giống như với những tưởng tượng khi còn bé. Hoàng tử bạch mã đứng trên sân trường hoàn toàn giống như trong giấc mơ của cô ngày ấy, ngày ngày đứng tựa cửa chờ cô.
Mạnh Tân Duy dường như luôn đứng nguyên một tư thế, nghiêng đầu dựa vào thành xe, ánh mắt mang chút mê mang.
Bạch Nặc Ngôn hồ hởi đi đến chỗ anh, hình như vì tâm trạng của cô rất tốt, làm anh cũng cảm thấy tốt hơn.
Cô không hề khách sáo, trực tiếp lên xe, hơn nữa đầu tiên là thắt dây an toàn. Mạnh Tân Duy nhìn dáng vẻ của cô, vẻ mặt giống như là một đứa trẻ ngoan…