Ngưỡng Vọng

Chương 30: Không có việc gì thì đi họp lớp [VIP]



“Ôi, cuối cùng cũng có một người trong “tứ đại mỹ nữ”của lớp chúng ta đến!”

Không thể không nói Phó Vũ Hiên nhắc đến chuyện nghỉ phép vào lúc này nằm ngoài dự đoán của nhiều người, ngay cả Triệu tư lệnh cũng đặc biệt gọi điện thoại qua hỏi thăm anh một phen. Phó Vũ Hiên bình tĩnh suy nghĩ rồi báo cáo tình huống gần đây của mình cho cấp trên, cuối cùng lại khiến cho Triệu tư lệnh cảm thấy mình lo lắng hơi quá.

“Được rồi, nếu không phải là cha cậu ném cậu tới chỗ tôi, thì cậu cho là tôi tình nguyện gọi cuộc điện thoại này à! Thật sự coi ông đây không có việc gì làm mà!”

Phó Vũ Hiên ở đầu dây bên này im lặng cười, anh ta càng thích tính cách thẳng thắn nóng nảy của Triệu tư lệnh hơn là Phó Hằng Khiêm.

“Đúng rồi, tiểu Vũ, lúc nào thì cậu mới đưa vợ đến cho tôi xem một chút đây? Tôi nghe nói tiểu tử cậu có phúc lớn….!”

Cửa thư phòng không đóng, Phó Vũ Hiên ngẩng đầu lên nhìn Trần Thủy Mặc đang tập Yoga ở đối diện với TV trong phòng khách, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Nếu có thời gian sẽ đến!”

“Được, nói hay lắm! Tiểu tử cậu cũng đừng làm cho tôi chờ lâu quá đấy!”

“Dạ!”

Cúp điện thoại, Phó Vũ Hiên ngồi im lặng ngẩn ngơ một mình.

Buổi diễn tập đã kết thúc được một tuần rồi, hậu sự của Du Viễn cũng đều đã lo liệu ổn thỏa. Nhưng đôi khi anh sẽ có một cảm giác thật khó hiểu, anh cảm thấy chỉ cần anh rời khỏi đội một lát, thì cậu thiếu niên có làn da ngăm đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, sau đó lại nhe răng cười không đứng đắn rồi tiếng gọi “đội trưởng đội trưởng” lại không ngừng vang bên tai. Dương Khải ngày càng trở nên trầm mặc, trừ súng trong tay thì anh ta không muốn gần gũi với bất kì ai, mặc dù nhìn qua vẫn là dáng vẻ không tim không phổi, nhưng trong ánh mắt của anh như thiếu đi ánh sáng rực rỡ ban đầu…

Ngay cả Trần Thủy Mặc cũng trở nên hơi bất thường, cô vứt bỏ tất cả thỏ trắng lớn trong nhà, còn nói: “Ăn quá nhiều đường dễ bị sâu răng” một cái cớ không có chút trình độ nào.

Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, ít nhất bọn họ đều cần thời gian để từ từ tiếp nhận sự thật này.

“Thủ trưởng…” Trần Thủy Mặc gõ cửa, tay bưng một ly sữa tươi cười híp mắt đi vào:”Em có làm phiền anh không?”

Phó Vũ Hiên lắc đầu một cái, ý bảo bây giờ mình cũng không bận.

Trần Thủy Mặc đi tới bên cạnh anh, đặt cái ly lên trên bàn sách, gần đây Trần Thủy Mặc có một thói quen đó là uống một ly sữa tươi trước khi đi ngủ, cũng buộc anh cũng phải nghiêm túc thực hành với cô.

Mặt Phó Vũ Hiên không đổi sắc uống cạn ly sữa, nhưng anh không đưa trả cái ly lại cho Trần Thủy Mặc, mà lại nhìn chằm chằm vào cô cười. Trần Thủy Mặc bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, theo thói quen mà gạt một phần tóc trước trán của mình: ” Làm sao vậy, thủ trưởng?”

“Ngày đó em nói với anh là chuyện đi họp lớp à…”

Quả nhiên, vừa nhắc tới việc này, ánh mắt của Trần Thủy Mặc ‘vụt’ sáng lên: “Em có thể đi hả?”

Phó Vũ Hiên đưa tay muốn xoa đầu Trần Thủy Mặc, hiếm khi Trần Thủy Mặc có việc cầu xin người khác, thế nhưng chưa nói cái gì đã khiến cho Phó Vũ Hiên dễ dàng đồng ý. Lúc đầu Phó Vũ Hiên rất kinh hãi, sau đó lại thấy đôi mắt to tràn đầy mong đợi của Trần Thủy Mặc, thì cũng bình thường trở lại. Anh thở dài một cái, cố làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Em cũng đã “hy sinh” lớn như vậy, nếu anh không đồng ý thì chẳng phải là không được sao!”

Theo thói quen cô đi đến bên Phó Vũ Hiên sau đó bổ nhào lên người anh, đôi tay cô ôm chặt lấy cổ của anh, lập tức chân chó hùa theo nói: “Thủ trưởng anh minh!”

Phó Vũ Hiên cũng từ từ thích ứng với một vài hành động nhỏ thường xuất hiện này của Trần Thủy Mặc, anh thấy Trần Thủy Mặc chỉ làm hành động tự nhiên này với những  người vô cùng thân thiết mà thôi, hơn nữa anh rất vui vẻ phối hợp.

“Thủy Nhi…”

“Hả?” TrầnThủy Mặc ngẩng đầu lên sau đó dùng đôi mắt to hơi ẩm ướt của mình nhìn chằm chằm vào anh.

“Anh sẽ cùng đi với em.”

Ngược lại Phó Vũ Hiên, toàn thân mặc quân trang phẳng phiu, Trần Thủy Mặc không hiểu tại sao anh đi ra ngoài mà còn muốn mặc quân trang, Phó Vũ Hiên cười cười cũng không giải thích nguyên nhân nên Trần Thủy Mặc cũng không hỏi nhiều nữa, về công việc của anh, cô luôn luôn ủng hộ và giữ im lặng.

Cũng may khách sạn bọn họ đặt trước cách nhà ga không xa, đến đó chỉ mất chưa tới nửa tiếng, Trần Thủy Mặc có thể yên tâm ngồi phịch trên giường lớn trong khách sạn để bật điều hòa.

Phó Vũ Hiên cởi mũ ra, nhìn Trần Thủy Mặc nóng đến mức gần như muốn lè lưỡi ra, cười lắc đầu: “Em nhìn xem bộ dạng của em trông giống cái gì?”

Trần Thủy Mặc lầm bầm một câu gì đó trong miệng, lật người quay sang làm mặt quỷ với Phó Vũ Hiên, xong lại tiếp tục quay về phía điều hòa đang thổi mạnh.

“Cẩn thận đừng để bị cảm!” Phó Vũ Hiên vỗ nhẹ vào bắp chân để trần của Trần Thủy Mặc mới phát hiện trên người cô thật sự rất nóng do đi dưới trời nắng.

Trần Thủy Mặc miễn cưỡng ngồi dậy một chút, giống như một bông hoa phơi nắng bị héo cúi đầu không còn sức sống.

“Lúc nào em đi họp lớp?”

“Năm giờ rưỡi.”

“Em biết làm sao đi đến đó à?”

“Tất nhiên rồi, em đã sống ở chỗ này bốn năm!”

Phó Vũ Hiên vắt một chiếc khăn lông ướt lạnh, sau đó đưa cho Trần Thủy Mặc: “Ừ, tốt!”

Trần Thủy Mặc lau qua loa mặt và cánh tay, tranh thủ hỏi: “Thủ trưởng, anh không đi cùng em à?”

“Bọn em đi họp lớp, anh đi làm gì?”

Trần Thủy Mặc cảm thấy hơi áy náy, dù sao Phó Vũ Hiên cũng theo cô tới đây, mà cô lại vui vẻ chạy đi họp lớp, vậy một mình thủ trưởng phải làm sao bây giờ?

“Đi mà, em có một người chồng đẹp trai như vậy, đương nhiên muốn dẫn ra ngoài để cho tất cả bọn họ hâm mộ rồi!”

Phó Vũ Hiên cầm lấy khăn lông khẽ mỉm cười: “Anh cũng có chuyện của anh.”

Trần Thủy Mặc nhìn quân trang trên người Phó Vũ Hiên, cái hiểu cái không gật đầu.

***

Trần Thủy Mặc hơi căng thẳng đứng trước cửa phòng bao, lúc cô đi lên lầu thì suýt chút nữa bị trẹo chân vì đôi giày cao gót của mình.

Thời gian năm năm, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng từ 22 đến 27 tuổi cũng là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của mỗi người. Khi đến tuổi đó thì cũng nên ổn định lại, nghĩ tới việc trước khi ra cửa cô hôn trộm Phó Vũ Hiên một cái trong lòng Trần Thủy Mặc cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô mở cửa phòng ra.

Từ trước đến nay cô luôn là người thích đến sớm, nhưng lúc này trong phòng đã có không ít người ngồi rồi, Trần Thủy Mặc vừa mới đi vào suýt chút nữa bị một trận âm thanh ồn ào dọa cho lui ra ngoài.

“Ôi, cuối cùng cũng có một người trong “tứ đại mỹ nữ” của lớp chúng ta đến!”  

Cũng không biết là người nào đột nhiên kêu to, vừa dứt lời lập tức lại trở lên ồn ào.

“Tôi nói này, các cậu đừng có dọa Thủy Mặc!” Lúc quan trọng vẫn là lớp trưởng đứng dậy kéo Trần Thủy Mặc ngồi xuống.

“Xin chào mọi người, lâu rồi không gặp!” Lúc này Trần Thủy Mặc không còn căng thẳng nữa mà mỉm cười vẫy tay chào hỏi mọi người.

Lớp của Trần Thủy Mặc có chút khác lạ, tỷ lệ nam nữ không hề mất cân đối giống như khoa Anh Ngữ bình thường, nam sinh vẫn tương đối nhiều. Lúc này vừa nhìn thấy người đẹp, một đám tự nhiên liền bật máy hát.

“Ơ, mỹ nữ, cậu nhận chức ở đâu vậy?”

Trần Thủy Mặc trợn mắt nhìn nam sinh đang hỏi mình, cô vừa định trả lời thì cửa phòng bị mở ra. Ánh mắt của mọi người cũng dời qua đó, Trần Thủy Mặc cũng tự nhiên nuốt câu trả lời “bà nội trợ” vào trong bụng.

Diệp Tử và Hàn Dục Phi ở cùng nhau, hai người bọn họ vừa mới kết hôn vào “10/10” năm ngoái, tuy Hàn Dục Phi ở khoa khác nhưng mọi người cũng không xa lạ gì với anh ta.

“Một mỹ nữ nữa lại tới này! Nhưng mà, mỹ nữ này đã có chủ rồi…!” Lớp trưởng mỉm cười dẫn Diệp tử và Hàn Dục Phi đến ghế ngồi, một đám nam sinh phía dưới nghe vậy lập tức phát ra âm thanh như kiểu khinh thường.

“Thủy Mặc, lâu rồi không gặp.” Diệp Tử vươn tay, tự nhiên hào phóng cười nói với Trần Thủy Mặc.

Trần Thủy Mặc cũng mỉm cười, nhưng khi đối mặt với Hàn Dục Phi thì cũng không có sắc mặt tốt.

Thành viên trong lớp cũng lần lượt tới đông đủ, ngoài Diệp Tử cũng không có ít người dẫn theo bạn đồng hành. Món ăn vừa lên, chắn rượu, chủ đề nói chuyện cũng tự nhiên và phong phú hơn.

Vài người dẫn theo người thân đến tất nhiên sẽ trở thành đối tượng bị mọi người tra hỏi, Thủy Mặc uống nước trái cây mỉm cười nhìn bộ dạng chật vật chống đỡ của bọn họ khi bị bắt phải trả lời, thầm nghĩ mình có chút may mắn khi không kiên trì kéo thủ trưởng nhà cô tới.

Đây không phải là nhân tài có trình độ học vấn cao, mà một đám đều là sói đấy!

Nói xong chuyện tình cảm lại nói tới công việc, những người giỏi nhất trong lớp đều làm ở Bộ Ngoại Giao, những người còn lại không phải làm nhân viên văn phòng cho các công ty nước ngoài thì làm giáo viên, Trần Thủy Mặc rụt người một cái cố giảm bớt sự tồn tại của bản thân, vì cô phát hiện mình coi như là người kém nhất rồi!

Nhưng có người cố tình không buông tha cô, sau khi Diệp Tử và Hàn Dục Phi phát đống cẩu lương của bọn họ xong, thì có nam sinh nôn nóng gào thét muốn Trần Thủy Mặc mau nói đôi câu.

“Nói cái gì đây?” Trần Thủy Mặc hỏi ngược lại.

“Tùy tiện! Cậu nói cái gì chúng tôi cũng thích nghe!”

Mặc dù trong lớp nói là có “tứ đại mỹ nhân”, nhưng An Ngôn Tĩnh trầm mặc, Giản Nhược Tiêu lạnh lùng, Diệp Tử độc miệng, chỉ có Trần Thủy Mặc là người duy nhất đi theo con đường thân thiện với mọi người. Cho nên nói bản thân Trần Thủy Mặc cũng không biết thật ra cô giữ địa vị rất cao trong lớp.

“Tôi à…” Trần Thủy Mặc cố ý dừng một chút, nhún vai, “Tôi thất nghiệp…”

“Xì!” Rõ ràng có người không tin: “Chỉ xét về khẩu ngữ lưu loát của cậu thôi nhé, cậu đã dọa giáo viên nước ngoài thành cái dạng gì! Cậu nói cậu thất nghiệp, anh đây mới không tin!”

Tiếng phụ họa vang lên, Trần Thủy Mặc dơ tay trái ra một cách nhàn nhã: “Cái kia, mọi người đừng vội kích động, ý của tôi là nói bây giờ tôi là một bà nội trợ, cho nên thất nghiệp.”

Khi mọi người thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Trần Thủy Mặc, lập tức lại truyền đến một hồi tiếng kêu rên càng thêm bi thảm hơn.

Trần Thủy Mặc cười ha ha, vội vàng lấy đũa gắp thức ăn cho bạn nam sinh vừa đặt câu hỏi kia tỏ vẻ an ủi.

“Thủy Mặc, sao tôi không biết cậu đã kết hôn vậy?” Câu hỏi của Diệp Tử thay cho nỗi lòng của nhiều bạn học.

Trần Thủy Mặc sờ chiếc nhẫn, chậm rãi giải thích: “À, chúng mình là vừa du lịch vừa kết hôn, vì vậy không thông báo với quá nhiều người.”

“Vậy chồng cậu đang làm gì vậy? Sao không đưa đến cho chúng tôi xem một chút!”

Ánh mắt của Trần Thủy Mặc nhìn lướt qua mọi người, cô cười cười, nửa thật nửa giả nói: “Anh ấy có việc bận.”

Mặc dù mọi người đều cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng Trần Thủy Mặc đã nói đến như vậy bọn họ cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, mấy nam sinh chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn đành tiếc nuối từ bỏ.

Nhất thời không hiểu vì sao bầu không khí có chút lạnh, không biết là ai lại hỏi một câu, khiến cho bầu không khí như hoàn toàn chìm xuống đáy cốc.

“Tại sao An Ngôn Tĩnh cũng không tới?”

Tác giả có lời muốn nói: ngay khi viết về cuộc họp lớp tôi không dừng lại được, tôi cũng muốn tìm kiếm giúp bạn học tụ họp lại mà… Im lặng ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.