Biến cố của nhà họ Trương xảy ra rất nhanh, nhanh đến mức ngay cả Trương Phong Hòa còn không ứng phó kịp, huống chi là Viên Phong.
Lo tang lễ cho Trương Kiến Minh xong, Viên Phong còn phải chăm sóc người mẹ đang suy sụp tinh thần. Nhà cũ bị xiết nợ, hai mẹ con bọn họ đang sống trong một căn hộ đơn giản một phòng ngủ một phòng khách. Nhà vẫn là Trương Tự tìm giúp, ngay cả tiền thuê nhà cũng là đối phương đưa.
Viên Phong cảm thấy rất áy náy, nhưng người bây giờ y có thể dựa vào cũng chỉ còn mỗi Trương Tự.
Trương Kiến Minh chết, Vương Hân cả ngày giam mình trong phòng không ra ngoài, mà Trương Tâm Đóa bỏ nhà trốn đi vẫn chưa tìm được, Viên Phong nhìn gia đình tan nát chỉ trong một đêm mà hối hận không thôi. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, y nhất định sẽ không ra tay với Trương Phong Hòa.
Lần nọ quỳ trước Phùng Dã, y tiêu hết tự tôn cả một đời, sau đó Phùng Dã cũng thật sự thu tay lại. Chỉ là nhà họ Trương vốn đã là nỏ mạnh hết đà, bị nhà họ Phùng trừng trị như vậy, lại càng không thể gượng dậy nổi, lập tức sụp đổ. Ánh mắt Viên Phong có oán hận, y hận Trương Phong Hòa, hận Phùng Dã, nhưng y bây giờ không có gì cả, cho dù có muốn trả thù, cũng không thể ra sức.
Viên Phong bưng đồ ăn đến trước mặt Vương Hân, nói: “Mẹ, ăn chút gì đi.”
Vương Hân nghe vậy, đang nhìn ngoài cửa sổ bỗng quay đầu lại, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào Viên Phong, khiến y có chút sợ hãi. Vương Hân nhận bát cơm trong tay Viên Phong, nói: “Con ra ngoài đi, mẹ muốn ở một mình.”
Viên Phong chỉ chờ câu nói này, thấy Vương Hân chịu ăn, an tâm gật đầu đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, đôi mắt vô hồn của Vương Hân bỗng chốc có một chút thống khổ. Bà ta ăn không biết vị, đầu óc chỉ hồi tưởng lại cuộc đời mình. Từ nhỏ nghèo khó, vì tiền gả cho cha Viên Phong, người đàn ông lớn hơn mình gần ba mươi tuổi. Sau đó người đàn ông kia chết đi, bà ta thừa kế một lượng lớn tài sản.
Sau đó, bà ta gặp Trương Kiến Minh. Mặc dù biết đối phương có vợ con, vẫn không chịu buông tay. Rất nhanh, Trương Kiến Minh vì bà ta mà ly hôn, những ngày sau đó có thể nói là rất đẹp đẽ, muốn tiền có tiền, muốn cái gì có cái đó, làm ăn cũng phất lên, vì vậy Vương Hân nghĩ mãi không ra vì sao mình lại đi đến bước này.
Ngày ấy Trương Kiến Minh chết, Vương Hân suýt chút nữa đã đi theo cho xong chuyện. Nhưng khoản nợ từ công ty, bà ta đi rồi, ai trả? Để đứa con trai còn chưa tốt nghiệp đại học trả sao? Sẽ phá hỏng cả cuộc đời Viên Phong…
Vương Hân chưa từng cảm thấy cuộc đời u ám đến thế, mình gặp phải chuyện này chẳng lẽ lại là báo ứng sao? Báo ứng chuyện năm đó bà ta liều mình cướp đi Trương Kiến Minh, phá hủy một gia đình, vì vậy mà ông trời trừng phạt bà ta, phá hủy gia đình bà ta? Xoa ấn cái đầu đau nhói, Vương Hân như phát điên hất hết đồ ăn xuống đất, chén bát rơi xuống đất loảng xoảng, sau đó tất cả yên tĩnh lại.
…
Trương Phong Hòa tỉnh dậy từ trong mộng, mở đèn đầu giường. Cậu lẳng lặng ngồi trên giường, đưa tay lau mặt. Cậu thấy khóe mắt hơi cay cay, đưa tay định dụi, thế nhưng vừa chạm vào đã thấy ấm nóng. Viền mắt không biết đã đầy nước mắt từ lúc nào, cậu khịt khịt mũi, cảm giác buồn bã không cách nào kìm được đang ép cậu đến không thở nổi.
Cậu nghĩ mình sẽ không khóc, lúc nói chuyện điện thoại với mẹ Trương xong, lòng cậu bình tĩnh không hề gợn sóng, giống như chỉ vừa nghe một chuyện rất bình thường, cũng không để trong lòng.
Mãi đến tận lúc ngủ, cậu mơ thấy ngày quốc tế thiếu nhi năm mình bảy, tám tuổi, Trương Kiến Minh đạp xe đạp chở cậu đi chơi khắp nơi. Lúc ấy nhà cũng không giàu, Trương Kiến Minh lại bớt ăn bớt mặc mua món đồ chơi Trương Phong Hòa thích tặng cho cậu. Trong mơ, ánh mặt trời vàng óng chiếu xuống con đường, cậu ngồi ở yên sau xe đạp, nhìn bóng lưng trước mặt, không buồn không lo cười lớn hoan hô.
Trương Phong Hòa biết cậu không thể lừa được chính mình nữa.
Bất luận Trương Kiến Minh đáng ghét bao nhiêu cũng vĩnh viễn không thay đổi được sự thật người nọ là cha cậu. Bây giờ người đó chết rồi, đến gặp mặt lần cuối cùng cậu cũng không gặp được, nỗi đau khổ ấy có thể hình dung được.
Cậu buồn bực sầu não mấy ngày liền, Triệu Lệ biết nhà họ Trương có chuyện, thấy Trương Phong Hòa khoảng thời gian này tâm trạng không tốt, liền xin nghỉ hai ngày đi thành phố S, giúp Trương Phong Hòa giải buồn.
Trương Phong Hòa nghe xong không thể không cảm thấy ngại ngùng, “Vậy sao được, nghỉ sẽ bị trừ lương.”
“… Anh không đau lòng thì thôi cậu đau lòng cái gì!”
“Anh đến đây thăm em, Dương Thích làm sao bây giờ?” Trương Phong Hòa thấy Triệu Lệ muốn đến đây, không khỏi nghĩ đến Dương Thích.
“Hắn là hắn, anh là anh, có phải trẻ sinh đôi gắn bó đâu mà phải ở bên cạnh nhau từng giờ từng phút.” Tính Triệu Lệ nói một thì không phải hai, nói muốn đi thành phố S liền lập tức đặt vé máy bay.
Trương Phong Hòa cười cười: “Vậy thì xin đợi anh đại giá quang lâm.”
Hôm đó triệu Lệ tới cũng không đúng lúc, mắc mưa, máy bay muộn giờ, đến thành phố S đã mười một mười hai giờ. Trương Phong Hòa hơn nửa đêm muốn đi đón người, trễ như vậy lại còn mưa, cậu đợi ở ven đường rất lâu cũng không gọi được xe.
Mưa to gió lớn, ô cũng không có tác dụng mấy, Trương Phong Hòa bị mưa xối ướt cả nửa người. Tay cầm ô lạnh đến đỏ lên, cậu thầm mắng Triệu Lệ một trận. Lúc chuẩn bị gọi điện thoại cho Triệu Lệ bảo y tự đón xe thì có một chiếc xe dừng trước mặt cậu, tài xế hỏi: “Muốn đi đâu?”
Trương Phong Hòa lập tức mừng rỡ, mở cửa sau xe chui vào, nói: “Sư phụ, đi sân bay.”
Nhưng lúc vào trong xe cậu liền trông thấy ghế sau còn có một người đang ngồi. Trương Phong Hòa giật mình. Phía sau xe không bật đèn, người kia ngồi trong bóng tối, đội mũ, mặc áo măng tô sẫm màu, phần lớn khuôn mặt bị khăn quàng cổ che khuất, căn bản không trông thấy mặt mũi ra sao.
Lòng Trương Phong Hòa hơi e ngại, nghĩ có nên xuống xe hay không, tài xế lại nói: “Cậu ta cũng đi sân bay, thôi thì cùng đưa các cậu đến đó vậy.”
Nhìn bên ngoài mưa to, Trương Phong Hòa suy nghĩ một chút, vẫn ngồi lại.
Đóng chặt cửa, Trương Phong Hòa tựa vào cửa sổ xe, vô thức nhích xa cái người kì quái này một chút. Có lẽ vì lúc nãy mắc mưa, lại gấp gáp, Trương Phong Hòa hắt hơi vài cái liên tục, cậu cảm thấy cả người ướt sũng không thoải mái. Lúc này, người đàn ông ngồi bên cạnh từ nãy giờ vẫn yên lặng không lên tiếng đột nhiên vươn tay đưa cho cậu một gói khăn giấy. Trương Phong Hòa sửng sốt, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn cái người ngồi trong bóng tối kia, tuy rằng không thấy rõ, nhưng bỗng nhiên Trương Phong Hòa cảm thấy hơi quen thuộc.
Cậu nhận túi khăn giấy kia, nói cảm ơn.
Người đàn ông vẫn không nói lời nào.
Trong tình cảnh im lặng đến kì cục, xe lái đến sân bay. Trương Phong Hòa bảo tài xế chờ cậu ở đây, cậu xuống xe đón Triệu Lệ. Người đàn ông sau khi cậu xuống xe cũng xuống xe không lâu sau đó. Người nọ không mang hành lý, vừa bước xuống đã vội vã biến mất giữa đám người trong sân bay.
Trương Phong Hòa nhìn bóng lưng người nọ, trong đầu hiện ra hai chữ.
Phùng Dã.
Cậu run rẩy một cái, lập tức lắc lắc đầu, cười thầm: “Sao có thể như vậy được.”
Lúc gặp được Triệu Lệ, Trương Phong Hòa nhịn không được oán giận bảo: “Anh biết chọn thời điểm quá, nhìn xem em bị anh dằn vặt thành cái gì nè.”
Triệu Lệ đã lâu chưa gặp Trương Phong Hòa, vừa nhìn thấy người đến, không quan tâm Trương Phong Hòa chật vật ra sao đã nhào tới ôm chầm lấy cậu. Trương Phong Hòa cái eo già suýt chút nữa phải vứt luôn, “Triệu Lệ, anh mập ra đúng không!”