Người Phiên Dịch

Chương 25



Trình Gia Dương

Khi làm việc gặp phải khó khăn Kiều Phi đều không quá để ý, cô ấy biết tiếp thu học hỏi. Lần phiên dịch đầu tiên thuật ngữ “ba miễn năm giảm” không dịch được, cô bắt đầu nghiên cứu, học về lĩnh vực thuế, không lâu sau cô đã biết hết.

Cuối tuần, nếu cả hai đều rãnh rỗi, phần lớn thời gian chúng tôi đều ở nhà. Khi tôi lên mạng, cô luôn ngồi học bên bàn cạnh cửa sổ. Bỗng dưng trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc, nếu mình là một ông bố, nếu con gái mình chăm chỉ, xuất sắc, lại thông minh xinh đẹp như vậy, thì quả là một điều tuyệt vời của người làm bố. Tôi sẽ dồn tất cả để bồi dưỡng, tạo mọi điều kiện cũng những cơ hội tốt nhất cho con.

Một hôm Phi rất vui vẻ thông báo cho tôi biết trong hội nghị hôm đó cô đã dịch rất thành công.

“Anh có biết em cộng tác với ai không?”

“ Dương Yến Yến phải không?”

“ Anh giả vờ không đoán ra không được sao?”

“Anh không nghĩ ra được ai, chắc là tại IQ cao, thôi mặc kệ. Mau nói đi!”

“Rất thuận lợi nhé, nói chung là hoàn mỹ. Em đã sửa được mọi sai lầm từ đợt trước. Không những thế còn khiến bầu không khí thân thiện vô cùng. Đương nhiên vẫn không tránh khỏi có sai sót nhỏ, nhưng về cơ bản em cảm thấy hài lòng. Chu Hiền Phúc cũng khen em dịch tốt đấy.”

“Thế thì tốt quá rồi. Thực ra phiên dịch cũng phải dựa vào tích lũy dần dần, lần sau em làm tốt hơn lần trước là được rồi”.

“Cảm ơn thầy Trình. Còn nữa, điều em vui nhất lầ lần này đã khiến Dương Yến Yến tắt điện luôn.”

Tính khí vẫn trẻ con. Tôi chơi bi-a trên mạng, một gậy đưa bóng vào lỗ, quay lại nói với cô: “ Em cứ thích chơi tới cùng thế, sẽ có ngày khiến thầy giáo Trình tắt điện mất thôi”.

Cô ấy không nói gì.

“Thực ra, trong ngành này cạnh tranh là điều rất tốt. Nhưng hỗ trợ nhau cũng rất quan trọng mà”.

Tôi đã chuyển sang chơi ván khác, đối thủ của tôi có tên Tôi không tin tôi không thể đăng kí được. Lúc mới bắt đầu, tôi đoán đó là một đấu thủ mạnh. Vì thế tôi chuẩn bị dốc toàn lực để ngênh chiến.

Cuối cùng Húc Đông cũng hỏi về chuyện của tôi.

Tôi nói vẫn chưa thay bạn gái, vẫn là cô gái trẻ đó. Có thể chúng tôi đã yêu nhau mất rồi, nói chung không thể nói rõ được, cứ mơ hồ thế nào ấy, hiện tại cả hai đều rất vui vẻ.

“Khi nào chú giới thiệu cô ấy, để anh ngắm cho. Tranh thủ lúc này anh vẫn chưa kết hôn, vẫn còn có cơ hội”.

“Anh vớ vẫn thật”.

“vậy anh đưa chị dâu chú đi, còn chú dẫn cô ấy theo”.

Tôi ngẫm nghĩ.

“Chú không quyết định, vì người ta chưa chắc đã bằng lòng đi với chú đúng không?” Húc Đông liếc xéo tôi.

Thực ra tôi chẳng để ý tới phép khích tướng của anh ấy, có điều tôi cũng nên để Kiều Phi gặp bạn mình, tôi sẽ chính thức giới thiệu cô ấy với họ.

Tôi gọi điện cho cô ấy, nói về việc này.

“Cuối tuần anh mời bạn đi đánh tennis, ăn cơm, em đi cùng nhé!”

“Cuối tuần này ư? Buổi sáng em còn phải tới chỗ anh Chu trực. Hay anh đi một mình được không? Vả lại em không biết chơi tennis.”

Kiều Phi ơi là Kiều Phi.

Tôi lại nhớ tới chuyện năm ngoái, tôi mời cô đi xem buổi công chiếu phim của Ngô Gia Nghi, cô lấy cớ phải dẫn oàn du lịch để từ chối. Trong di động của tôi vẫn còn lưu tin nhắn hôm đó tôi gửi cho cô.

Sự việc lúc đó rốt cuộc như thế nào, đã xảy ra lâu rồi nên tôi cũng chẳng muốn tìm hiểu lại nữa.

Nhưng hôm nay, cô lại dùng đúng lý do đó để từ chối.

Tôi muốn nói với Phi rằng: Đương nhiên anh biết cuối tuần em phải làm việc. Tôi cũng vừa gọi điện tới chỗ Chu Hiền Phúc để xin phép cho cô nghỉ. Anh Chu trả lời: “Gia Dương à, cậu hồ đồ thật rồi, chỗ chúng tôi nghỉ theo chế độ bên Pháp, tuần này là lễ Phục sinh, tôi đã bảo Tiểu Kiều nghỉ từ sớm rồi”.

“A lô? Gia Dương”. Phi nói trong đầu dây điện thoại bên kia.

“Được thôi. Vậy chúng mình hẹn lần sau nhé”.

Tôi chầm chậm bỏ máy xuống, tay đặt lên chiếc bút đang quay tròn trên bàn làm việc. Cảm thấy ngậm ngùi chua xót cho mình, tôi luôn hết lòng vì cô nhưng cô lại luôn khó hiểu như vậy.

Bên bàn đối diện, một đồng nghiệp, đang gọi điện đường dài quốc tế, gọi tôi: “Gia Dương à, nhanh lên, cậu giúp tớ ghi lại số điện thoại này nhé”.

Tôi mở bút máy, ghi lại số điện thoại anh ấy đọc. Sau khi viết xong, phát hiện tay mình nhoe nhoét mực. Hàng hiệu cái gì chứ, lại còn là quà quốc gia của người nước ngoài tặng chứ, tôi vứt bút, nhanh chóng đi rửa tay.

Tôi ngâm tay xuống nước, rửa hồi lâu, nhưng vẫn còn vết mực xanh mờ mờ. Tôi ngắm khuôn mặt vô hồn của mình trong gương rồi nói: “Cười”.

“ Cười đi”.

“Cười đi”.

Cuối cùng tôi cũng cười, khẽ thở dài. Vẫn còn công việc, vẫn phải sống.

Chuyện xảy ra vào thứ Ba, sau đó tuy cơ quan có nhiều việc bận nhưng tôi vẫn dịch một số tài liệu tiếng Pháp giúp Văn Tiểu Hoa. Buổi tối tôi lại lên mạng chơi bi-a cùng Tôi không tin tôi không thể đăng kí được. Thằng cha này hoặc rất có hứng hoặc cũng vô vị giống tôi. Ngày nào chúng tôi cũng chơi tới tận khuya.

Tôi cũng không vì Kiều Phi từ chối mà huỷ cuộc hẹn với Húc Đông, một mình tôi tới đó cũng được, tại sao lại không chứ?

Nhưng vào buổi chiều thứ Năm, Kiều Phi gọi cho tôi.

“Anh đang cở Bộ à?” Cô hỏi.

“ Đang ở văn phòng”

“Anh xuống dưới được không? Em đang chờ anh ở bên ngoài.”

“Gì cơ?”

“Em đang ở quán cafe gần cơ quan anh. Anh có rảnh không?”

“Đương nhiên rảnh chứ. Em đừng đi đâu nhé, anh xuống ngay đây”.

Tôi còn chẳng kịp chào trưởng phòng, vội vàng chạy xuống dưới, tới quán cafe ở góc đường.

“Sao em lại tới đây?”

“ Cũng chẳng có chuyện gì, hôm nay kiểm tra xong, không có chuyện gì nên tới thăm anh thôi.”

Tôi không nói gì, nới lỏng cà vạt.

“ Phải rồi, em đã hỏi anh Chu, anh ấy nói tuần này em được nghỉ, chẳng phải anh nói muốn đi đánh tennis đúng không?”

Tôi nhìn cô.

“Em cũng phải nói thật với anh, em chẳng biết gì đâu, nếu có lỡ làm anh mất mặt, anh cũng không được trách đâu nhé.”

“…”

“Sao thế? Anh lại thay đổi kế hoạch rồi à?”

“Không có, không có, chúng mình cùng đi nhé”.

Co6nghi4 thông rồi sao, cuối cùng đã đồng ý tới gặp bạn tôi sao?

Cô nói dối là để bảo vệ tôi hay bảo vệ chính cô đây?

Tôi cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, dù sao Phi đã bằng lòng, cũng đã nể mặt tôi.

Hôm đó, Phi trang điểm rất đẹp. Mái tóc dài buộc gọn ra đằng sau, khuôn mặt nhỏ nhắn thoa một lớp phấn mỏng, mí mắt màu xanh, và đôi môi được tô son bóng. Bộ đồ thể thao Adidas cô mặc càng làm nổi bật đôi chân thon dài.

Nhìn thấy cô ấy bước ra, Húc Đông chỉ vào mặt tôi: “Thằng khỉ, đây chẳng phải cô gái anh nhìn thấy ở Học viện Ngoại ngữ hôm đó sao?”.

Rõ ràng anh ấy vẫn nhớ.

May mà vị hôn thê của anh vẫn chưa thay quần áo xong, tôi nói: “Xin lỗi nhé, sau khi tìm được, em thấy cô ấy quá tuyệt nên đã giữ lại cho riêng mình”.

Đương nhiên, tôi không thể tiết lộ cho anh ấy biết nguyên nhân sâu xa và kỳ lạ kia được.

Phi bước tới, Húc Đông bắt tay cô rồi hỏi: “Em là Phi à? Nghe danh đã lâu bây giờ anh mới được gặp, em là người TQ à? Trông em giống người nước ngoài lắm”.

Tôi nói: “Phi à, em đừng ngại, đây là thú cưng của anh, Húc Đông. Nó đã quen thể hiện sự nhiệt tình như vậy với bạn của chủ”.

Phi phì cười: “Chào anh Húc Đông, Gia Dương kể cho em nghe anh là bạn thân nhất của anh ấy”.

“Là thú cưng chứ”. Tôi khăng khăng.

Vị hôn thê của Húc Đông đã thay quần áo xong, bốn người chúng tôi bắt đầu ra sân tennis. Tôi giảng sơ qua quy tắc cũng như kỹ thuật cơ bản của môn tennis cho cô. Một lát sau, cô đã có thể đánh bóng khá hay rồi.

Phi có ưu điểm riêng, sức của cô ấy tốt nên phát bóng thường ghi điểm ngay. Tôi cười thầm trong bụng, lúc này cô giống như đàn ông vậy.

Đánh xong một séc, chúng tôi nghỉ uống nước. Miệng Húc Đông ngọt như đường: “Gia Dương à, chú nói xem có phải chú gọi một cô trong đội tuyển tennis tới đây để tiêu diệt anh chị không?”

“Làm gì tới mức đó chứ?” Tôi nói.

Phi rất vui, liền cầm cốc nước bưởi uống.

“Mà này” Húc Đông nói tiếp, “Ngoài lần gặp em ở Học viện, hình như anh còn gặp em ở đâu nữa thì phải”.

Tôi thấy tay Phi run lên, nước bưởi sánh ra ngoài, dây lên váy.

Tôi luôn cho rằng mình là người thông minh mà lúc đó không hiểu tại sao lại ngu xuẩn đến thế.

Kiều Phi cố gắng tránh gặp bạn tôi, bởi cô có nỗi khổ riêng.

Quá khứ trước đây vẫn luôn là vết thương ần giấu trong tim cô.

Cô đã trăn trở bao lâu để rồi cuối cùng quyết định chịu uất ức, giữ thể diện cho tôi?

Lại phải trang điểm thật xinh đẹp, còn tỏ ra vui mừng nữa.

Tôi muốn nắm tay cô, lúc này tay cô vẫn còn run.

Tôi lại nhìn Húc Đông, anh sắp nói gì đây, điều này sẽ quyết định từ nay về sau chúng tôi có còn là bạn của nhau nữa hay không.

“Em nói đi, hồi bé có phải em từng là người dẫn chương trình trong tiết mục Giữa trời và đất dành cho thiếu nhi của Đài truyền hình Trung ương không? Nếu đúng như vậy, anh phải nói với em rằng từ nhỏ anh đã thầm yêu em rồi”.

Vị hôn thê của anh bật cười.

Tôi cũng cười.

Phi cũng cười: “Không phải, không phải vậy đâu, lên đại học em mới tới thành phố này”.

Vị hôn thê của Húc Đông liền nhắc: “Phi à, nước hoa quả dính lên váy của em kìa, có cần phải tẩy ngay không?”

Tới lúc này cô mới nhận ra, liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Tôi nhìn theo bóng cô, lòng thầm nghĩ mình phải tìm lý do nào đó để kết thúc buổi gặp mặt này, càng sớm càng tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.