Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 56: Loại tình cảm này là gì?



“Hứa tổng.”

Không biết ai đã nhìn thấy Hứa Úc Liêm trước.

Không khí sôi động trong phòng họp như bị một gáo nước lạnh dội vào. Mọi người ở Zhike Entertainment đã rất ngạc nhiên khi thấy Hứa Úc Liêm, đa số các nhân viên ở đây đều bất đồng quan điểm với cô.

Hứa Úc Liêm thường xuyên chỉ nói đi nói lại một vấn đề với bộ phận kế hoạch của Zhike Entertainment. Đó là…

“Đề xuất này không có triển vọng trong thị trường nên sẽ bị hủy bỏ.”

“Ngân sách sẽ không đủ cho những khoảng này, có thể xem xét các khoảng có khả thi.”

“Mọi người có thể tự tìm công ty quảng cáo được không?”

“Đừng ăn cái bánh đã bị nát, rất dở.”

Máu lạnh, không có tình người, bóc lột sức lao động của nhân viên chính là những gì mà họ có thể miêu tả về Hứa Úc Liêm. Nói đúng hơn, trong mắt của các nhân viên ở đây, cô không khác gì những nhà tư bản tàn nhẫn ở ngoài kia.

Bị Hứa Úc Liêm phát hiện ra mình và Hứa Ôn Giảo lén lút tiến hành triển khai dự án đã từng bị cô phản đối, những người có mặt ở đây đều thấp thỏm và lo âu.

Hứa Úc Liêm liếc nhìn xung quanh một vòng và ánh mắt của cô dừng lại ở Hứa Ôn Giảo trong vài giây.

Cô vô thức nhếch khóe miệng, hơi nhấc cổ tay áo lên, dùng ngón tay gõ nhẹ vào mặt số của chiếc đồng hồ màu trắng trên tay, giọng nói vừa lạnh lùng lại vừa bình tĩnh.

“Nếu không bận thì có thể làm việc sau bữa trưa.”

Như nghe lệnh của trời, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc cá nhân và rời đi.

Hứa Úc Liêm không quan tâm mình trong mắt của các nhân viên là Bồ Tát hay Diêm Vương. Cô nắm lấy tay của Hứa Ôn Giảo và cùng nàng đi đến một cửa tiệm nhỏ gần công ty để ăn trưa.

Có lẽ các nàng đã bị người qua đường nhận ra. Hai người luôn luôn bị người khác chụp lén khi đang ăn, lúc nhìn lên thì người đã bỏ chạy mất.

“Phiền chết đi được.” Hứa Úc Liêm vừa ăn vừa không khỏi phàn nàn, “Chụp làm cái gì không biết? Thật là nhảm nhí!”

Hứa Ôn Giảo ăn ngay nói thật: “Có thể là họ cảm thấy chị rất xinh đẹp, cho nên không kìm lòng được.”

Động tác nuốt của Hứa Úc Liêm khựng lại, suýt nữa thì đã bị mắc nghẹn.

Có rất rất nhiều người khen ngợi vẻ đẹp của cô, thế nhưng đa phần đều là những lời a dua nịnh hót, những lời thật thì đếm trên đầu ngón tay. Nhiều người coi cô như kẻ thù hoặc con mồi tưởng tượng và nhận xét về ngoại hình lẫn những vấn đề tình cảm riêng tư của cô.

Lời nói của Hứa Ôn Giảo được phát ra một cách tự nhiên, khiến cô cảm thấy hoàn toàn khác với những người ngoài kia. Chẳng lẽ đối phương là một ngoại lệ sao? Hứa Úc Liêm cảm thấy có chút xấu hổ, nói một cách rất mơ hồ: “Em cũng đẹp lắm.”

Hứa Ôn Giảo gắp một miếng đậu hũ cho cô, ngước đôi mắt đen láy lên và nhếch khóe miệng.

“Buổi chiều mấy giờ chúng ta sẽ đến Ý Tâm, Hứa tổng? Ngài có muốn tôi đi cùng không? Hay ngài muốn tự mình đi?”

Hứa Úc Liêm không quan tâm đến cách thay đổi xưng hô của người. Cô nghĩ một lúc rằng việc cô chịu trách nhiệm về chuyện hợp tác với  Ý Tâm cũng không sao, nhưng cái này chỉ hơi rắc rối một chút.

“Không cần đâu, em ở lại công ty cùng các nhân viên bên kia bàn bạc hạng mục, chị sẽ tự mình đi.” Hứa Úc Liêm từ chối lời đề nghị của nàng, vừa trò chuyện vừa cân nhắc đến ý kiến của Luyến Tổng vào lúc sáng nay.

Hứa Úc Liêm không ủng hộ cũng không phản đối, chỉ cần tìm được một công ty quảng cáo, dự án được đầu tư thành công, cô hoàn toàn sẵn sàng buông tay mặc kệ cho họ muốn làm gì thì làm.

Hứa Ôn Giảo hiểu áp lực tài chính của cô và nói với cô như hai người bạn chia sẻ cùng nhau: “Nhưng họ khá sáng tạo và muốn lợi dụng chúng ta như một mánh khóe quảng cáo để thu hút đầu tư.”

Hứa Úc Liêm cũng không nghĩ ra được cái gì, tiếp tục nghe theo những gì nàng nói và hỏi: “Mánh khóe gì?”

Hứa Ôn Giảo thở dài rồi nói: “Bọn họ muốn chúng ta làm khách mời quảng cáo, giống như người phát ngôn của chương trình, đóng vai trò dẫn dắt.”

Hứa Úc Liêm đã không hiểu những gì mà người kia muốn nói đến ngay từ lúc bắt đầu, cau mày lẩm bẩm: “Luyến Tổng muốn hai chúng ta làm…”

Khi cô nói đến cái này, giọng của cô trầm xuống và khuôn mặt trở nên căng thẳng.

Trong những năm gần đây, ranh giới giữa nghiệp dư, người của công chúng và nghệ sĩ giải trí ngày càng trở nên mờ nhạt. Sự phổ biến của các chương trình tạp kỹ đã mang đến một kênh thuận tiện hơn, độ nổi tiếng cũng sẽ được duy trì ở mức độ nhất định. Thực tế cho thấy, các nhà sản xuất và chủ sở hữu của nhiều công ty giải trí còn nổi tiếng hơn cả nghệ sĩ của Kỳ Hạ.

Mặc dù lời đề nghị này rất táo bạo, kết hợp với sự nổi tiếng, ngoại hình đẹp và hoàn cảnh gia đình ưu tú, nhưng điều này cũng không quá khó để chấp nhận, thậm chí việc này còn giúp tiết kiệm được rất nhiều chi phí quảng cáo.

“Họ nói mối quan hệ của chúng ta phù hợp với chủ đề của bộ phim hơn.” Hứa Ôn Giảo cong môi, lạnh nhạt nói, “Tất nhiên là em đã từ chối họ, em nói chị sẽ không đồng ý với việc này và em cũng không có loại tình cảm đó với chị giống như những gì mà họ đã nghĩ… Em khuyên họ đừng lợi dụng em và Hứa tổng tội nghiệp của công ty chúng ta. “

Hứa Ôn Giảo nói tới đây, lập tức dừng lại. Nàng múc cơm trên đĩa và bắt đầu ăn, cũng không có ý định tiếp tục chủ đề này.

Loại tình cảm mà nàng nhắc đến là gì?

Hứa Úc Liêm rất nhạy cảm với sự xa lánh trong lời nói của Hứa Ôn Giảo. Nàng cố tình nhấn mạnh với người khác rằng mối quan hệ của cả hai hoàn toàn trong sáng và không giống như lời đồn đại bên ngoài.

Cũng có khi là nàng lo lắng cho nên mới nói như vậy cũng nên.

Hứa Úc Liêm cũng không hiểu vì sao mình lại khó chịu, càng không hiểu tại sao trái tim của mình lại có cảm giác nhói đau. Để diễn tả một cách có thể hình dung ra được thì có một lưỡi câu đâm vào tim cô, lúc thì câu lên lúc lại thả xuống, khiến cô có cảm giác buồn bực như cảm xúc của mình bị ai đó nắm trong lòng bàn tay để chơi đùa vậy.

Trước khi đi làm, trưởng nhóm kế hoạch của hạng mục Luyến Tổng đã nhận được một văn bản của Trương Viên Chi. Đối phương đã tập hợp một số công ty quảng cáo thích hợp để thảo luận cho việc triển khai dựa án và truyền đạt một câu của Hứa Úc Liêm.

“Ý tưởng này cũng không tệ.”

Vào thời gian đã hẹn vào buổi chiều, Hứa Úc Liêm dẫn người đến Ý Tâm để bàn chuyện hợp tác.

“Hứa tổng, Ôn tổng không đi cùng cô sao?” Lý Vũ Hi liếc nhìn phía sau cô.

Câu hỏi này cũng khá là bình thường, Hứa Úc Liêm bình tĩnh trả lời: “Ừ, những việc tiếp theo sẽ do tôi đảm nhiệm.”

Hai bên đều sẵn sàng thúc đẩy hợp tác và cuộc trao đổi này diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên hai bên vẫn cần đưa ra kế hoạch hợp tác cụ thể, nhưng hợp đồng hợp tác sẽ được ký trong tuần này.

Thời gian cứ trôi đi từng ngày trong sự bận rộn, Hứa Úc Liêm dường như đã quên mất khái niệm thời gian. Khi cô chợt tỉnh lại trong lúc ngủ quên trên bàn làm việc thì đã hơn chín giờ tối.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, khu vực làm việc vẫn còn sáng trưng.

Hội nghị đầu tư được dự kiến sẽ ​​​​diễn ra vào ngày năm tháng mười hai và ngày này càng ngày càng đến gần. Tháng mười hai vốn là một tháng bận rộn đối với rất nhiều người, một tuần làm việc đầy mệt mỏi, tiền trợ cấp làm thêm giờ được tăng lên. Ai ai cũng đều muốn nhận thêm tiền thưởng cuối năm, cho nên cũng khơng ngại tăng ca đến tận đêm khuya.

Hứa Úc Liêm ngáp dài và gọi điện thoại nội bộ cho Trương Viên Chi, yêu cầu cô ấy thông báo cho các phòng ban đặt đồ ăn nhẹ cho tất cả các nhân viên đang tăng ca. Không có giới hạn là bao nhiêu tiền và mọi chi phí sẽ được chi trả bằng tài khoản của cô.

Giải quyết xong những việc này, cô đã gửi tin nhắn riêng cho Hứa Ôn Giảo cũng đang tăng ca vào thời điểm này và hỏi nàng muốn ăn gì.

Hứa Ôn Giảo trả lời lại: “Không cần, em vừa mới ăn xong. Em đang gần tới cổng của công ty.”

Hứa Úc Liêm nheo mắt nghi ngờ. Cô không có thời gian ăn ba bữa một ngày với Hứa Ôn Giảo. Vì cái gì mà nàng không nói với cô rằng tối nay nàng sẽ ra ngoài?

Cô hỏi: “Em đi ăn với ai?”

Hứa Ôn Giảo trả lời: “Lý tổng của Ý Tâm.”

Nền tảng này đã mua được bản quyền của nhiều IP và trong số đó ưu tiên cho các nghệ sĩ. Sau khi Ý Tâm đầu tư quy mô lớn, quyền chủ động đã được trao cho bên các nàng, cho phép các nghệ sĩ đã ký hợp đồng của Kỳ Hạ lựa chọn.

Tất nhiên, Hứa Ôn Giảo cũng muốn nghệ sĩ của mình tham gia. Hai công ty liên quan đến vấn đề phân chia lợi nhuận, người phụ trách quản lý nghệ sĩ bên Ý Tâm lẽ ra không phải là Lý Vũ Hi, nhưng cũng không biết lý do vì sao cô ấy lại được thay thế vào vị trí này.

Có vẻ như công ty của Lý Vũ Hi rất coi trọng hợp tác lần này với công ty của các nàng.

Hứa Úc Liêm bận nhiều việc đến mức toàn thân muốn rã rời. Cô muốn đi xuống lầu và ra đón Hứa Ôn Giảo.

Khi cô đến trước cổng của công ty, Lý Vũ Hi và Hứa Ôn Giảo đang đứng cạnh chiếc xe màu đen. Chắc chắn họ vừa xuống xe và trò chuyện vài câu với nhau.

Họ đang đứng ở một góc mà không thể nhìn thấy Hứa Úc Liêm đang đi tới.

Lý Vũ Hi vừa quan tâm vừa lo lắng nói: “Thời tiết lạnh, người của cô lại yếu, lần sau trước khi ra ngoài phải nhớ mặc thêm quần áo.”

Hứa Ôn Giảo nghe được câu này, ngây ngẩn cả người.

Nàng không phải là người ngu ngốc, có thể cảm nhận được sự thân thiện của Lý Vũ Hi đối với mình. Đó không phải là cố gắng lấy lòng hay thèm muốn, mà là cảm giác gần gũi rất tự nhiên như một người bạn.

Chính vì điều này mà Hứa Ôn Giảo mới sẵn sàng dùng bữa riêng với đối phương và tiếp xúc cũng nhiều hơn trước.

Nhưng điều này là vì cái gì đây?

Hứa Ôn Giảo vốn có ít bạn bè cùng tuổi, chớp chớp mi, nhẹ nhàng đáp: “Cám ơn, tôi biết rồi.”

Hứa Ôn Giảo còn rất trẻ, có khuôn mặt mềm mại và nụ cười như một hoa khôi trong trường đại học. Cả người của nàng tỏa ra ánh sáng giống như cực quang ẩn hiện trong đêm mùa hạ.

Thật đáng yêu.

Lý Vũ Hi trong lòng ngứa ngáy, giơ tay xoa đầu của nàng.

Một giây sau, cổ tay của cô ấy lập tức bị người nào đó tóm lấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.