Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 17: Vì say mà mất lý trí



“Tít, tít, tít.”

Khóa cửa điện tử phát ra tiếng kêu trong hành lang yên tỉnh và vắng vẻ.

“Mật khẩu sai, vui lòng thử lại.”

Lý Ý Nhã dìu Hứa Úc Liêm đang say như chết, đứng bất động trước cửa.

Cả hai chơi trong quán bar đến khoảng ba giờ sáng mới chịu về. Thông thường họ sẽ trực tiếp đến một khách sạn gần đó để nghỉ qua đêm, hoặc là Lý Ý Nhã sẽ đưa Hứa Úc Liêm về nhà của mình.

Nhưng lần này Hứa Úc Liêm kiên quyết muốn về chỗ mình đang ở, khi lên xe cô đã nói cho tài xế một cái địa chỉ.

Lý Ý Nhã uống ít hơn cô, vì vậy mặc dù rất nhức đầu nhưng cô ấy vẫn liều mình đưa người về nhà.

Cô ấy còn hỏi Hứa Úc Liêm đào đâu ra vàng để mua nhà mới, chuyện này thật khiến cho con người ta tò mò hết sức, không đi là không được.

Hứa Úc Liêm dựa vào ghế sau xe với đôi mắt lờ đờ mông lung mà nói: “Là em gái của mình, em gái của mình mua nhà.”

Cô có thể có rất nhiều người chị em tốt thế nhưng tất cả đều không bằng người kia.

Sau đó Lý Ý Nhã mới biết hiện tại Hứa Úc Liêm đang sống với chung với Hứa Ôn Giảo. Cô ấy cũng không hiểu lắm vì cái gì mà người kia lại liên tục mắng em gái của mình trong quán bar, luôn miệng nói rất ghét, say đến mức không thể tự mình về được, thế mà vẫn muốn về nhà với em gái.

Quay ngược thời gian về hiện tại, Hứa Úc Liêm liên tục nhập mật khẩu mấy lần, nhưng kết quả đều không được.

Cô loạng choạng đá vào cửa vài lần, trong đầu của cô hiện lên một mớ suy nghĩ hỗn độn.

Chẳng lẽ Hứa Ôn Giảo cố ý thay đổi mật khẩu, không có ý định cho cô vào nhà sao?

Càng nghĩ càng thấy điều đó có khả năng, thế là Hứa Úc Liêm giận dữ giơ nắm đấm đập mạnh vào cánh cửa kim loại, cố gắng mở nó ra.

“Cái gì vậy? Hứa Úc Liêm, cậu điên rồi sao?” Lý Ý Nhã hoảng hốt trước hành động đột ngột của cô và nhanh chóng ngăn cô lại.

Có vẻ như nếu cứ thế này mãi, chuông báo động ở cửa an ninh sẽ vang lên và sẽ làm ảnh hưởng đến những người hàng xóm đang ngủ.

Lý Ý Nhã đưa tay ra muốn lấy điện thoại di động của Hứa Úc Liêm: “Được rồi, được rồi, đừng kích động. Cậu đưa điện thoại cho mình, mình sẽ gọi cho em gái của cậu ra mở cửa cho chúng ta.”

Cô ấy có số điện thoại của Hứa Ôn Giảo, nhưng cô ấy không biết những năm qua nàng có thay đổi hay không.

Hứa Úc Liêm đứng dựa vào bức tường cạnh cửa, ánh mắt dần dần trở vô hồn. Cô dang hai tay ra, dường như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt vốn đã không tỉnh táo của cô càng thêm hoảng hốt.

Cô tự lẩm bẩm: “Mình không thể liên lạc được với em ấy. Mình không thể tìm thấy em ấy. Mình không thể tìm thấy em ấy.”

“Cậu nói không tìm được là sao?” Lý Ý Nhã trong đời chưa bao giờ buồn bực như vậy, tất nhiên cô ấy cũng không trông chờ gì vào một người say sẽ hiểu tiếng người.

Đúng lúc này, cửa từ bên trong bị người mở ra.

Hứa Ôn Giảo nhìn thấy Lý Ý Nhã ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ ngạc nhiên chuyển sang thất vọng. Sau đó, đột nhiên trong ngực của nàng có cái gì đó đè nặng, người đứng trong điểm mù của nàng quay người lại và nhào vào ngực của nàng.

Hứa Ôn Giảo đứng không vững suýt chút nữa đã ngã. Nàng ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu trên người của đối phương, thế nhưng nàng lại không hề cảm thấy khó chịu.

Nàng nhẹ nhàng gọi: “Chị?”

Đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Hứa Úc Liêm áp má vào má của nàng và nhẹ nhàng hừ vài tiếng.

Lý Ý Nhã hoàn toàn bị hai người kia không để ý tới, cô ấy tìm cơ hội chuồn đi.

“Em gái, chị giao lại chị gái của em cho em. Tối nay cô ấy uống nhiều quá, em chăm sóc cho cô ấy thật tốt, chị về đây.”

Hứa Ôn Giảo luôn nhã nhặn với những người xung quanh Hứa Úc Liêm. Nàng  lịch sự nói: “Cảm ơn chị. Nếu còn có lần sau, làm phiền chị hãy gọi cho em, em sẽ trực tiếp đến đón chị ấy.”

Nàng muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Hứa Úc Liêm đã không còn kiên nhẫn mà đẩy nàng vào trong. Hứa Ôn Giảo không còn cách nào khác là chào tạm biệt với Lý Ý Nhã và đỡ cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

Ghế sofa vẫn còn nhiệt độ cơ thể của người vừa mới nằm và một chiếc chăn bông. Vừa rồi Hứa Ôn Giảo đã ngủ trong phòng khách để chờ cô trở về.

Hứa Úc Liêm vừa mới ngồi đã lập tức nằm xuống, cô say đến mức không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ tung rồi.

Hiếm khi Hứa Úc Liêm uống nhiều đến mức mất lý trí và gần như mất khả năng cử động. Nhưng tối nay, người khác mời rượu cô đều sẽ uống, vô thức để chính mình buông thả một đêm.

Cô khó chịu ôm chăn bông trong tay, thân thể từ từ cuộn tròn, lớp trang điểm mỏng bị mồ hôi và thời gian làm phai nhạt đi, làm lộ ra sự mong manh cùng một chút ngây thơ đáng yêu dưới vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày.

Cô muốn ngủ một giấc thật dài mà không cần phải tỉnh dậy.

“Chị ơi, uống nước.”

Hứa Ôn Giảo rót một ly nước ấm rồi ngồi xuống bên cạnh. Nàng muốn đỡ Hứa Úc Liêm ngồi dậy uống thuốc giải rượu để sáng hôm sau không bị đau đầu.

Hứa Úc Liêm hoàn toàn không nghe được những lời này. Cô mở đôi mắt buồn ngủ ra và nhìn chằm chằm vào bóng dáng mờ mịt trước mặt.

Ánh đèn trong phòng khách chiếu vào váy dài mà Hứa Ôn Giảo đang mặc trên người, mái tóc đen xõa xuống bờ vai trắng nõn, đôi lông mày rũ xuống như hoa ngủ say dưới ánh trăng, lộ ra vẻ im ắng tĩnh lặng nhưng cũng đẹp và quyến rũ đến lạ thường.

Cảnh tượng này dường như cũng đã từng xảy ra. Sự mệt mỏi cuộn lên như một con sóng, từng đợt từng đợt đánh vào bờ. Những cảnh tượng không biết là một giấc mơ hay hiện thực cứ hiện lên trong đầu của Hứa Úc Liêm, cô ôm chặt chăn bông trong ngực của mình.

Vào năm thứ nhất của đại học, Hứa Úc Liêm đã tranh cử thành công vào vị trí hội trưởng hội sinh viên và chuẩn bị được kế nhiệm làm hội trưởng tiếp theo. Ngoài việc tham gia các câu lạc bộ hàng ngày, cô còn sẽ xử lý các công việc ở trên lớp và thỉnh thoảng sẽ đi ăn liên hoan.

Người trẻ tuổi thường thích những nơi náo nhiệt, Hứa Úc Liêm lại là người có tiền, cô thường mời họ đến những nơi như KTV* để chơi. Đôi khi sau khi uống rượu, mọi người đi theo nhóm để quay lại trường học, riêng chỉ có Hứa Úc Liêm là luôn luôn có người đến đón về.

(*) KTV chính là từ viết tắt của Karaoke Television và được hiểu là tivi karaoke. Đây là một không gian có âm thanh và lời bài hát thì được hiển thị trên màn hình để người dùng có thể nhìn mà hát theo.

Mỗi lần như vậy, mọi người sẽ nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài, ngoại hình không chê vào đâu được, xinh đẹp đến mức có thể được chọn làm hoa khôi của trường bước ra khỏi chiếc xe hơi sang trọng. Nàng bế Hứa Úc Liêm đang trong tình trạng say rượu lên, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt với mọi người và đưa cô rời đi.

Nhiều người tò mò mà đến hỏi Hứa Úc Liêm về thân phận của cô gái này. Trong thành phố xa lạ vốn đã không có người lạ mình từng quen này trong tiềm thức, Hứa Úc Liêm luôn luôn che giấu mối quan hệ chị em của cả hai và chỉ giải thích một cách mơ hồ rằng cô và nàng đã quen biết nhau từ nhỏ, vào cùng một đường đại học để học nhưng chỉ khác chuyên ngành mà thôi.

“Giảo Giảo.”

Đường phố thưa thớt và những con hẻm đổ nát vắng vẻ, ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng khuôn mặt hoàn hảo của Hứa Ôn Giảo. Nàng đang mặc chiếc váy dài mà Hứa Úc Liêm thích nhất.

Hứa Úc Liêm kéo nửa chiếc dây thắt trên bả vai của nàng, im lặng mà nhìn chằm chằm vào ánh sáng mùa xuân tuyệt đẹp, mượn rượu cắn vào cổ, xương đòn và vai của Hứa Ôn Giảo, để lại chi chít dấu răng đỏ ngầu. Môi lưỡi của các nàng quấn lấy nhau, phát ra âm thanh rên rỉ nhớp nháp.

Cô còn thích vén chiếc váy quá dài lên buộc Hứa Ôn Giảo phải giữ yên. Ngón tay cũng không nhàn rỗi liên tục đùa giỡn ở giữa hai chân trần của nàng, chà đạp một cách không thương tiếc. Còn cách lớp vải cuối cùng kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt lên lướt xuống ở vùng cấm địa, lại tiếp tục di chuyển lên phía trên, dao động tại ngực. Thế nhưng Hứa Úc Liêm vĩnh viễn sẽ không chủ động thực hiện bước kế tiếp.

Cho đến khi Hứa Ôn Giảo không thể chịu đựng nổi nữa, nàng cởi toàn bộ quần áo, trần trụi trốn trong ngực của cô, nắm lấy tay của cô đi sâu vào vùng cấm mỏng manh và mẫn cảm nhất, dùng tiếng kêu run rẩy để lấy lòng cô: “Chị ơi, làm ơn, bắt nạt em đi mà.”

Sau đó, Hứa Úc Liêm mới gạt bỏ cảm giác tội lỗi, hèn hạ đổ lỗi cho Hứa Ôn Giảo đã dẫn dụ cô khiến cho cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình mà phá vỡ ranh giới đạo đức và xâm phạm em gái của mình.

Hầu hết thời gian các nàng ân ái đều là ở trên ghế sofa trong căn hộ. Cô nắm lấy mắt cá chân tinh xảo của Hứa Ôn Giảo, kéo chân của nàng vòng qua eo của mình và cúi xuống hôn lấy nàng.

Hứa Ôn Giảo mỗi lần đều cho cô những phản ứng tuyệt vời như vậy khiến cô không thể nào dừng lại được.

Những lúc say rượu mà mất lý trí kia, các nàng lôi kéo nhau cùng đắm chìm trong dục vọng. Sau khi tỉnh rượu đều ăn ý giữ im lặng không đề cập tới bí mật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.