Từ sau lần Sở Nhạn Xuyên không từ mà biệt đi tĩnh tu, đây là lần thứ 2 Cảnh Phi Dung sống trong cảnh mỏi mòn chờ đợi, hầu như ngày nào hắn cũng chạy tới Khô Trạch Chi Cảnh, cũng không làm gì cả, chỉ ngây người nhìn Phong Ma Ấn, hắn dường như đã hiểu được, Đế Quân đã nghĩ gì khi đứng bên ngoài kết giới.
Có lẽ không nghĩ gì cả, nhưng chỉ nhìn như vậy, cũng có thể tìm cho bản thân một chút an ủi.
Cảnh Phi Dung trở về Thiên đình, bước vào trong sân, trông thấy Sở Nhạn Xuyên đang ngồi dựa trên trường kỷ đọc sách, gương mặt thanh lãnh, ngón tay thon dài, gió chiều khẽ thổi áo choàng và tóc y tung bay, một cánh hoa lê trắng muốt lắc lư rơi, lặng lẽ đáp xuống bên chân Đế Quân.
Sở Nhạn Xuyên ngước mắt, mở một nụ cười nhàn nhạt: “Điện hạ đã về.”
Thời gian này Sở Nhạn Xuyên vẫn luôn ở trong điện của Cảnh Phi Dung, thoả mãn mọi yêu cầu của Ngũ điện hạ một cách vô điều kiện. Cảnh Phi Dung chỉ cần nghĩ tới Đế Quân đang ở nhà đợi hắn, là trong lòng lập tức tràn ngập tình yêu, trái tim căng đầy như sắp nổ tung.
Cảnh Phi Dung đi tới ngồi xuống bậc thềm, gác đầu lên đầu gối của Sở Nhạn Xuyên, híp mắt nhìn chiều tà bên ngoài tường rào. Không được bao lâu, hắn đột nhiên đứng phắt dậy, lấy thứ gì đó từ trong ngực áo——một tràng hạt bồ đề. Hắn đưa tràng hạt cho Sở Nhạn Xuyên, nói: “Cái này, giao cho Đế Quân bảo quản.”
“Đây là…”
“Ta mang về từ trong ảo cảnh, đây là tràng hạt bồ đề phụ tôn xin của Nguyên Thủy Thiên Tôn cho ta, sau thì bị đánh rơi ở cạnh Phong Ma Ấn.”
Sở Nhạn Xuyên nhận lấy tràng hạt, nhìn chăm chú, Cảnh Phi Dung sợ y nhớ lại quá khứ đau lòng, bèn chuyển đề tài, hỏi: “Đế Quân, ngươi nói xem, sau khi phụ tôn sống lại, liệu có nhận ra ta không?”
“Sẽ nhận ra.” Sở Nhạn Xuyên cất kĩ tràng hạt, xoa đầu Cảnh Phi Dung, “Tuy chỉ còn 1 hồn 1 phách, sau khi phục sinh kí ức sẽ khuyết thiếu rất nhiều, nhưng chắc chắn Lâm Vân sẽ nhận ra điện hạ.”
“Không nhận ra cũng không sao.” Cảnh Phi Dung ngẩng đầu nhìn Sở Nhạn Xuyên, “Chỉ cần được gặp lại phụ tôn là ta vui rồi.”
“Với cả, phụ tôn nhất định sẽ không quên Đế Quân, đến lúc đó, Đế Quân nhớ phải giới thiệu ta cho phụ tôn.”
Sở Nhạn Xuyên nhìn hắn, khẽ chạm lên mặt hắn, hỏi: “Điện hạ muốn ta giới thiệu thế nào với Lâm Vân?”
Cảnh Phi Dung nhếch môi, nói: “Đế Quân cứ nói ta là con trai út của phụ tôn, là một tướng quân rất có trách nhiệm.” Hắn bò ra, ôm lấy eo Sở Nhạn Xuyên, dán mặt vào bụng y, ngại ngùng nói, “Sau đó, ngươi phải nói cho phụ tôn biết, ta là thần lữ của Đế Quân, 2 chúng ta đã thành thân rồi.”
“Được.” Sở Nhạn Xuyên vuốt ve sườn mặt Cảnh Phi Dung, nhẹ giọng đồng ý.
Đêm hôm ấy, Sở Nhạn Xuyên tới Minh giới, Cảnh Phi Dung một mình đợi trong thư phòng, từ khi vết thương lành hắn vẫn chưa tham gia lại buổi triều sớm, cũng chẳng thèm viết sổ nộp cho Thiên Đế. Thời gian gần đây Ma giới cực kì thái bình, nhưng không biết tại sao, Cảnh Phi Dung cứ cảm thấy hơi bất an.
Ngón tay sốt ruột gõ tới gõ lui trên án thư, Cảnh Phi Dung đứng dậy, mang theo thánh kiếm bước ra khỏi điện, chuẩn bị tới Ma giới đi tuần, xong thì đến Minh giới, cùng Đế Quân về nhà.
Chưa đi được mấy bước, Cảnh Phi Dung trông thấy Cảnh Phi Vân vội vã đi về phía này, trái tim thịch một cái, Cảnh Phi Dung hét to gọi: “Tam ca.”
Cảnh Phi Vân chạy vội tới trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm trọng: “Xảy ra chuyện rồi.”
“Sao vậy?”
“Nhân giới có vương triều sụp đổ, đế vương tự vẫn.”
Cảnh Phi Dung vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng sao lấp lánh, thiên tượng không có gì bất thường.
Bọn hắn và Sở Nhạn Xuyên đang chờ Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, khi thiên tượng đại hung, chính là thời điểm Lục giới dễ xảy ra chấn động nhất, đến lúc đó lấy hung trị hung, lấy dị khắc dị, đây là kế hoạch ban đầu của họ.
“Sao đột nhiên lại thay đổi đột ngột như thế?” Cảnh Phi Dung hỏi, “Hồn phách của đế vương đó đâu, đã đưa về Minh giới chưa?”
“Hắc Bạch Vô Thường đã dẫn hồn phách về, nhưng…” Cảnh Phi Vân cau mày, “Nhưng không thấy thân xác của đế vương đó đâu cả.”
Người có thể làm quân vương ở Nhân giới, trừ thần linh lịch kiếp, thì chỉ có người mang mệnh cách cực cao. Suốt năm suốt tháng long bào thiên tử khoác trên thân, phàm thai nhục thể cũng không giống người thường, cho dù hồn phách rời khỏi thể xác thì vận khí của đế vương vẫn còn, nếu như yêu ma đoạt xá được, ít nhất cũng giúp nó rút bớt được mấy ngàn năm tu luyện. Cho nên mỗi khi có quân vương đại hoăng (hoăng = chết, dùng cho vua chúa) Hắc Bạch Vô Thường phải bảo đảm thân xác của người đó được yên ổn hạ táng rồi mới có thể quay về báo cáo công việc.
“Tới Minh giới.” Cảnh Phi Dung trầm giọng nói.
“Quả nhiên…” Cảnh Phi Dung nhíu mày, lúc nghe tin thân xác của quân vương mất tích hắn đã chắc chắn đó là hành động của Xích Thác trong Phong Ma Ấn, hiện giờ xem ra quả thực đúng là vậy.
Không nhiều lời, Cảnh Phi Dung và Cảnh Phi Vân lập tức chạy tới Khô Trạch Chi Cảnh.
Tới Bắc Vực, Cảnh Phi Dung gần như không thể tin vào mắt mình, sáng nay hắn vừa mới tuần tra, mà vỏn vẹn chưa đầy 1 ngày, nơi đây đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, mây đen cuồn cuộn, sương khói mịt mù, ánh lửa ngút trời, khắp nơi đều là Minh tướng và tán ma đang đánh giết. Duy chỉ có Khô Trạch Chi Cảnh được kết giới bao bọc là vẫn như cũ, có vài người đang đứng trong đó——Sở Nhạn Xuyên, Ngu Thương, Cảnh Phi Trạch, Hắc Vô Thường.
Sở Nhạn Xuyên đang lạnh lùng nhìn chằm chằm phong ấn, đột nhiên tay bị nắm lấy, y quay đầu nhìn, thấy sườn mặt cực kì sạch sẽ của Cảnh Phi Dung giữa cảnh tượng hỗn loạn, đôi mắt hoa đào bình tĩnh và trầm ổn, khiến y cũng cảm thấy an tâm trong nháy mắt.
“Sao Đế Quân không truyền tin báo cho ta biết?” Cảnh Phi Dung hỏi.
“Lúc xảy ra chuyện Ngu Thương và Tam điện hạ đang ở cùng nhau, ta nghĩ Tam điện hạ sẽ thông báo cho ngươi.” Sở Nhạn Xuyên đáp, sau đó y nói: “Điện hạ, có lẽ đêm nay sẽ có kết quả.”
Cảnh Phi Dung gật đầu, thấp giọng nói: “Để Đế Quân đợi lâu rồi.”
Từ lúc hắn biết chuyện của phụ tôn đến nay mới chưa đầy 1 tháng, mà Sở Nhạn Xuyên đã đợi hơn 7000 năm rồi.
Mọi người đều nhìn Phong Ma Ấn, lúc trước chỉ mới mơ hồ hiện hình người, bây giờ Xích Thác chiếm được thân xác của đế vương, đã hoàn toàn hoá thành dạng người, thong thả trôi nổi bên trong phong ấn, thân khoác long bào, 2 mắt nhắm chặt.
“Sao còn chưa động thủ?” Cảnh Phi Vân đứng cạnh Ngu Thương, “Lúc trước phụ vương nói phải gia cố phong ấn, bây giờ xích thác vẫn chưa thức tỉnh, đây là cơ hội cuối cùng để thực hiện.”
Cảnh Phi Vân vẫn chưa biết bản thân mình và tứ muội đã bị Thiên Đế xoá kí ức liên quan đến Vũ Lâm Vân, trong số những người có mặt, chỉ có hắn và Hắc Vô Thường là hoàn toàn không biết chuyện phải mở phong ấn, Hắc Vô Thường thì tuyệt đối trung thành với Ngu Thương, chắc chắn sẽ không can dự vào.
Ngu Thương hơi nghiêng đầu nhìn Cảnh Phi Vân, nói: “Tam điện hạ, sáng mai ngươi còn công vụ phải xử lí, đến giờ về đi ngủ rồi.”
Cảnh Phi Vân sững sờ, sau đó nói: “Ngươi nói xằng nói xiên cái gì đó?”
“Không chịu về?” Ngu Thương hỏi hắn.
“Tình hình bây giờ sao mà ta yên tâm quay về được?”
“Vậy Tam điện hạ cứ ngoan ngoãn ở lại, cho dù nhìn thấy thứ gì cũng chớ lo lắng.” Ngu Thương nhàn nhạt nói.
Cảnh Phi Vân giật mình, trong lòng bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Ngũ điện hạ, khi phong ấn mở ra, ngươi cần phải trực diện nghênh chiến Xích Thác, ta và Ngu Thương, cùng với Hắc Vô Thường sẽ bày trận phụ trợ, Đại điện hạ sẽ phụ trách lấy long mạch và hồn phách của Lâm Vân ra khỏi phong ấn.” Sở Nhạn Xuyên bình tĩnh nói, “Tu vi của Xích Thác không thể đo lường, mong điện hạ cẩn thận.”
Cảnh Phi Dung từ từ nắm chặt chuôi kiếm đang run nhẹ: “Đã rõ.”
Sở Nhạn Xuyên hơi ngưng lại, giơ tay như muốn vuốt ve sau gáy Cảnh Phi Dung, nhưng cuối cùng bàn tay vẫn dừng lại giữa không trung, y nói: “Điện hạ, cứ mạnh dạn làm, nếu thất bại cứ tính lên đầu ta.”
Ánh mắt y dừng lại bên sườn mặt Cảnh Phi Dung, mà Cảnh Phi Dung chỉ chăm chăm cảnh giác nhìn phong ấn, nói: “Ta sẽ không thua đâu.”
Hắn vừa dứt lời, Phong Ma Ấn không nhẹ không nặng chấn động một hồi, xung quanh khói bụi nổi lên, trong phong ấn nồng đậm như lửa, Xích Thác đột ngột mở bừng 2 mắt, đồng tử đỏ như máu, nhìn chằm chằm những người đang đứng trước mặt hắn.