Edit: Yuki
“Vương phi bởi vì miệng vết thương còn chưa khỏi lại tiến nhận hình phạt nặng như vậy, hơn nữa còn bị phong hàn chỉ sợ…không chịu được nữa….” – Đại phu lần nữa đánh bạo trả lời.
“Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy gì đấy hả? Tỷ tỷ sao có thể chết được? Ngươi rõ ràng ở đây nói bậy, ngươi đang ở đây nói bậy!!!” – Trữ Thi Phàm nắm lấy cổ áo đại phu lớn tiếng khóc la.
“Ngươi làm cái gì? Nếu không phải tại ngươi tỷ ngươi trở thành như vậy sao?” – Trì Ngạo Dịch lạnh lùng đối Trữ Thi Phàm, nếu như không tại cô ta Khúc Huyễn Yên cũng không bệnh đến nghiêm trọng như vậy. Lòng của hắn dường như rất đau đớn. Khúc Huyễn Yên như thế nào không có sự cho phép của hắn mà rời đi chứ?
“Đúng! Là vì ta, vì ta! Muội xin lỗi tỷ tỷ, tỷ mau tỉnh lại đi! Muội chết thay tỷ có được không?” – Trữ Thi Phàm chạy đến bên giường cầm bàn tay lạnh buốt của Khúc Huyễn Yên lên mà khóc thét lên tự trách.
“Đại phu, nàng còn có bao nhiêu thời gian?” – Vu Nguyệt Dật nhẹ nhàng hỏi, hắn hiện tại quả thực là thống khổ.
“Một ngày…nếu như không tỉnh lại….nàng…” – Đại phu nói chi tiết.
Tất cả mọi người trầm mặc….
“Ai nha, các người như thế nào lại tuyệt vọng như vậy? Tên đại phu này thật vô dụng, thế này mà cũng không trị được”
Một tiếng nói nghịch ngợm trêu tức từ cửa phòng vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn sang, ngoại trừ Trữ Thi Phàm những người khác đương nhiên đều biết đó là thần y quận chúa hoạt bát đáng yêu của bọn họ Hạ Tầm Lắng!
“Ai nha muội xem, bổn vương đúng là đần độn, quên mất đi thần y Tầm Lăng muội, nhanh đến trị cho hoàng tẩu đi!” – Trì Ngạo Nhiên gặp nàng giống như gặp cây cỏ cứu mạng vui vẻ cười tươi, hắn biết rõ Tầm Lăng nhất định sẽ có biện pháp bởi vì vài năm nay nàng đi theo một vị thần y tiền bối học hỏi cũng không gọi là uổng phí!
“Ngạo Nhiên huynh đúng là rất đần đi! Huynh rõ ràng quên mất bản quận chúa vậy hả?” – Hạ Tầm Lăng giả vờ tức giận, nàng cùng Trì Ngạo Nhiên bình thường cùng một chỗ rất vui vẻ!
“Nên đánh, hahaha….Tầm Lăng muội mau chữa bệnh cho hoàng tẩu a!” – Trì Ngạo Nhiên thúc giục, bệnh của hoàng tẩu không thể chậm trễ được.
“Ân”. Dứt lời liền đi tới bên giường Khúc Huyễn Yên bắt mạch…
Hồi lâu Hạ Tầm Lăng buông lỏng tay Khúc Huyễn Yên ra, lấy ra một viên dược hoàn từ túi nhỏ bên hông sau đó cúi người bỏ vào trong miệng Khúc Huyễn Yên rồi quay lại phân phó “Mang nước đến!”
Trữ Thi Phàm lập tức đưa nước cho nàng.
Hạ Tầm Lăng nhắm ngay miệng Khúc Huyễn Yên liền đổ nước, bộ dạng như mặc kệ Khúc Huyễn Yên có sặc nước hay không.
“Uy..muội muốn nàng sặc chết sao hả?” – Trì Ngạo Dịch nhìn hành động không cẩn thận của nàng rất khó chịu.
“Nghĩa hoàng huynh có lầm hay không hả? Bản quận chúa cứu Vương phi của huynh mà huynh còn nghi ngờ bản quận chúa? bản quận chúa chính vì từ bi nghe được nghĩa hoàng tẩu có chuyện đành phải đi một chuyến đó” – Hạ Tầm Lăng liếc Trì Ngạo Dịch bất mãn nói.
“Tốt, muội có lòng từ bi thì mau trị bệnh đi!” – Trong mắt Trì Ngạo Dịch có cưng chiều, Tầm Lăng chính là nghĩa nữ của phụ hoàng, huynh đệ bọn họ đối với nàng tốt đến nỗi không còn lời nào để nói!
“Hihi…” – Hạ Tầm Lăng thỏa mãn nở nụ cười, nàng thấy Khúc Huyễn Yên nuốt thuốc xuống liền đứng lên nói: “Các người yên tâm đi, nghĩa hoàng tẩu buổi tối sẽ tỉnh lại chỉ có điều….”
“Chỉ có điều cái gì?” – Trì Ngạo Dịch lo lắng hỏi, nha đầu kia cư nhiên còn thừa nước đục thả câu.
“Chỉ có điều nàng sau khi tỉnh lại sẽ rất đau nhức nhưng một lúc sau sẽ không việc gì” – Hạ Tầm Lăng giải thích.
“Ân, ta biết rồi” – Trì Ngạo Dịch gật gật đầu buông lỏng một hơi, không chết là tốt rồi.
“Nghĩa hoàng huynh, huynh làm thế nào cảm tạ bản quận chúa đây?” – Hạ Tầm Lăng giảo hoạt.
“Được, trong phủ muội thích cái gì thì lấy đi” – Trì Ngạo Dịch bất đắc dĩ, nha đầu này mỗi lần trở lại là đều có chủ ý kiếm chác bảo bối trong phủ hắn. (yêu ghê nơi cơ =]]])
“Có thật không?” – Hạ Tầm Lăng không thể tưởng tượng nổi.
“Ân”
“Nghĩa hoàng huynh, bản quận chúa nhớ rõ huynh đâu có dễ nói chuyện như hôm nay vậy….Hắc hắc…Xem ra nghĩa hoàng tẩu này của bản quận chúa không giống với những nữ nhân khác nha!” – Hạ Tầm Lăng đùa giỡn.
“Hãy bớt nói xằng đi, có lấy hay không?” – Trì Ngạo Dịch không kiên nhẫn.
“Oa oa oa
~~ có bảo bối rồi” – Hạ Tầm Lăng liền nhảy đi ra ngoài.