Nghìn Dặm Sơn Hà Đối Giai Nhân

Chương 30



– Huyền Bảo đâu? Tại sao không đến nghênh đón? Chẳng lẽ không gặp có mấy tháng, nó lại gàn bướng đến cả mẫu hậu nó cũng không để trong mắt hay sao?

Đại Tông sững người nhìn thái hậu, rồi lại nhìn sang hoàng hậu. Hoàng hậu khẽ lắc đầu với vua. Vua chợt bước lên, cùng với hoàng hậu, dìu thái hậu bước xuống khỏi kiệu lớn, hướng vào hậu cung, vừa đi vừa nói:

– Bẩm mẫu hậu, Huyền Bảo đêm qua vấp ngã, bị thương ở đầu cho nên vẫn đang tịnh dưỡng. Nhi thần không có báo với muội ấy chuyện mẫu hậu hồi cung. Xin mẫu hậu đừng trách!

Thái hậu đang bước, nghe vậy liền dừng lại, nhìn vua lo lắng hỏi gấp:

– Nói sao? Huyền Bảo như thế nào lại bị thương?

Đường đường là một công chúa đoan trang thục huệ, yểu điệu thướt tha, chỉ ở trong nội cung, học cầm kì thi họa, vì cái gì mà để bị thương ở đầu? Chẳng lẽ…đúng như lời đồn, Huyền Bảo gần đây thay đổi, lại càn quấy đến mức ba vị thái phó nàng cũng không tôn trọng, nhất nhất bướng bỉnh trở mặt với thái phó, cãi lệnh hoàng huynh là bởi vì nghe theo một kẻ bằng hữu mà nàng vừa mới kết giao xúi giục?

Đại Tông nghe khẩu khí của thái hậu thật sự rất nóng giận. Vua than thầm trong bụng. “Hoàng muội à, xem ra muội qua được ải của trẫm nhưng chưa chắc sẽ khỏi được ải của mẫu hậu rồi. Những ngày tháng sau này của muội, xem bộ không chỉ đơn giản là bị cấm túc thôi!”

Vua nghĩ thầm rồi lại trưng ra vẻ mặt tươi cười, ở bên thái hậu lấy lòng nói:

– Mẫu hậu, người vừa hồi cung, cũng mệt mỏi rồi. Trước hãy về tẩm cung nghỉ ngơi cho tốt. Nhi thần sẽ dặn dò cung nữ chuẩn bị ngọ thiện (bữa trưa) cho người.

Vua nói xong, liền xoay lưng qua tìm thái giám Trần Khang. Thái hậu liền xua tay nói:

– Khoan! Trước đưa bổn cung đến thăm Huyền Bảo đã! Đường đường là Bảo Hoa cung vạn kim công chúa, như thế nào lại để bị thương? Còn là bị thương ở đầu cho được? Hừ! Xem ra là đám cung nữ thái giám ở Bảo Hoa cung làm việc tắc trách rồi! Đi, chúng ta đến đó xem thử!

Đại Tông vốn muốn ngăn lại nhưng thái hậu nóng lòng cho nữ nhi, đã tự mình bước nhanh đi trước. Vua và hoàng hậu đang dìu đỡ bà vậy mà lại bị bà bỏ lại phía sau. Đại Tông quay sang nhìn hoàng hậu, khẽ hỏi:

– Hoàng hậu, vì sao mẫu hậu đột nhiên hồi cung mà lại không báo trước? Có phải có chuyện gì không?

Hoàng hậu cúi đầu, nhỏ giọng đáp với vua:

– Bẩm, là có người mật báo với mẫu hậu. Mẫu hậu vì lo lắng chuyện trong cung. Lại thêm chuyện của Huyền Bảo công chúa cho nên mới gấp gáp trở về.

Đại Tông nghe xong liền nhíu mày. Chuyện trong cung, hẳn là hoàng hậu muốn nói đến chuyện Tĩnh Huệ phi bị trúng độc sảy thai. Nhưng còn chuyện của Huyền Bảo công chúa vốn chỉ là một chuyện nhỏ cỏn con. Ai lại đi mật báo với thái hậu được nhỉ? Vua nhìn sang hoàng hậu thăm dò. Hoàng hậu hiền hòa chỉ khẽ lắc đầu. Vua không còn cách nào, vội đi nhanh theo sau thái hậu.

Trên mái ngói ở Bảo Hoa cung, Tịnh Nhu và Thanh Huyền vẫn còn ngồi bên nhau nói vu vơ những chuyện trên trời dưới đất. Cho đến khi nghe tiếng thái giám thông truyền lớn tiếng hô vang:

– Hoàng thượng giá lâm! Hoàng thái hậu giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!

Tất cả các cung nữ, thái giám trong Bảo Hoa cung hoảng hốt, tức tốc ra cửa quì nghênh tiếp. Thái hậu nhìn quanh một lượt các cung nữ thái giám, rồi cất tiếng hỏi:

– Công chúa của các ngươi đâu? Nàng ta bệnh nặng đến nỗi ngay cả mẫu hậu này đến cửa, nàng ta cũng không thể xuống giường gặp mặt hay sao?

Đám cung nữ thái giám sợ hãi, quì mọp sát đất, không dám nhìn lên thái hậu. Hoàng hậu vô tình đảo mắt lên mái nhà. Sau đó, nàng quay sang kéo tay áo Đại Tông đế, hướng ánh mắt vua nhìn cùng phía với nàng. Đại Tông đế phát hiện ra Tịnh Nhu và Thanh Huyền, vua suýt nữa hét toáng lên. Nhưng kịp nghĩ lại, thái hậu đang ở đây và bà còn đang rất nóng giận. Vua cố nén bực tức, nhìn lên mái nhà, ra dấu với Thanh Huyền. Nào ngờ Thanh Huyền không hề nhìn thấy động tác của vua. Nàng nhìn thấy mẫu hậu hồi cung, lại đến tận nơi để tìm nàng liền vui mừng quá, ngay cả bản thân đang ở đâu cũng không nhớ, vội đứng dậy nhìn về phía thái hậu hứng khởi nói to:

– Mẫu hậu! Nhi thần ở đây!

Ngay lúc ấy, nàng nhất thời sảy chân, toàn thân trượt ngã về phía trước, từ trên mái nhà tụt lăn xuống. Đại Tông đế ở bên dưới hoảng hốt vội chạy đến, chuẩn bị đón đỡ. Thái hậu cũng bị nàng dọa sợ, hoảng đến mặt tái xanh. Ngay khoảnh khắc Thanh Huyền sắp rơi xuống, Đại Tông đế đã sẵn sàng đón lấy nàng. Bất ngờ, Tịnh Nhu từ trên vọt đến đón được Thanh Huyền trước ôm trên tay. Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị đáp xuống, lại không nghĩ đến quan gia Đại Tông đế đang đứng chờ bên dưới. Thế là ầm một phát, Tịnh Nhu ôm lấy Thanh Huyền cùng đổ ầm đè lên người Đại Tông đế. Đám thái giám cung nữ tùy tùng theo vua thấy vậy hoảng sợ, vội đỡ Thanh Huyền và Tịnh Nhu ra, dìu Đại Tông đế đứng lên. Đại Tông đế mặt xanh mắt trợn nhìn Tịnh Nhu, tức đến cứng lưỡi, không thể nói được lời nào. Thái hậu sửng sốt nhìn Tịnh Nhu một lúc rồi cao giọng quát hỏi:

– Nữ nhân to gan này là ai? Ngươi tại sao dám xông vào cấm cung? Ngươi có ý đồ gì đây?

Đám thái giám tùy tùng nghe khẩu khí của thái hậu, liền hướng mắt dè chừng, tư thế chuẩn bị xuất thủ với Tịnh Nhu. Tịnh Nhu tuy chưa từng gặp thái hậu lần nào. Nhưng vừa nghe thái giám thông truyền, lại nghe Thanh Huyền gọi bà là mẫu hậu, nàng liền quì rạp xuống, khẩn cấp thi lễ:

– Thần là Phạm Tịnh Nhu, nội thị đô úy được hoàng thượng sắc phong, đảm trách tuần thị hậu cung, tham kiến thái hậu!

Thái hậu nhìn lại nàng một lượt rồi quay sang Đại Tông hỏi:

– Hoàng nhi, xem ra thời gian bổn cung đi vắng, hậu cung này cũng xảy ra không ít chuyện nhỉ? Nội thị đô úy là chức quan gì đây? Lại còn là một nữ nhân đi tuần thị hậu cung à?” Ánh mắt thái hậu cực kì khinh bỉ nhìn về Tịnh Nhu. Tịnh Nhu không dám nhìn thẳng bà, nhưng thật sự cũng rất khó chịu khi bị bà nhìn như vậy. Nàng cố chịu đựng, không dám nhúng nhích, đợi Đại Tông đế lên tiếng. Đại Tông vừa bị hai nữ nhân từ trên trời rơi xuống đè trúng, tuy không đến nỗi trọng thương nhưng đầu và vai bị va đập không nhẹ. Vua vừa xoa xoa đầu, vừa vuốt vuốt vai, mặt nhăn nhó nói:

– -Bẩm mẫu hậu, nàng ta thật sự là nữ quan mà nhi thần sắc phong. Phạm Tịnh Nhu võ nghệ tinh thông, trí tuệ sáng suốt, lại rất tinh tế tỉ mỉ, cho nên trẫm đặc cách, chiêu mộ nàng vào chức vị nội thị đô úy, hỗ trợ túc vệ quân tuần tra bảo vệ an toàn cho hoàng cung.

Thái hậu nghe vua nói xong, vẻ mặt chẳng những không hề giãn ra, còn cau có, khó chịu thêm. Bà nhìn nhìn Tịnh Nhu, hừ ra một tiếng lạnh nhạt hỏi:

– Phạm Tịnh Nhu? Ra là nghĩa nữ của Phạm Duẫn, đồng học của Huyền Bảo đấy sao?

Vua Đại Tông buột miệng nói thêm:

– Dạ, nàng ấy còn là đồ đệ chân truyền của Hưng Hiệp Vương Định Thế. Võ nghệ tinh thông, trước đây mấy ngày còn một mình đánh hổ, một đao trảm hổ lừng lẫy kinh thành đấy mẫu hậu.

Thái hậu đột ngột gắt lên:

– Hồ đồ! Định Thế đúng là một lão hồ đồ đáng ghét! Hắn như thế nào cứ muốn làm hư bọn nữ nhi này đây? Đã dạy ra một nữ nhi thân thủ kinh người ai cũng khiếp sợ. Bây giờ lại đến thêm một nữ đồ đệ gây chấn động kinh thành! Thật là quá đáng!

Bà quay sang Đại Tông nói:

– Lập tức bãi miễn ả này! Bổn cung không muốn trong hoàng cung lại có thêm một nữ nhân võ nghệ đầy mình nữa! Lập tức đưa đi ngay!

Đại Tông còn chưa kịp mở miệng, Thanh Huyền đã vội cao giọng nói to:

– Không được! Mẫu hậu, không thể bãi miễn Tịnh Nhu!

Thái hậu quay sang nhìn nàng, lườm nàng một cái rồi nghiêm khắc nói:

– Bổn cung còn chưa nói đến con. Thân là đương kim bảo hoa Huyền Bảo công chúa, chuyện tốt mà gần đây con làm thật sự là quá tốt nhỉ? Con nói xem, bổn cung nên trị tội như thế nào với những bằng hữu dạy hư cho con như thế đây?

Thanh Huyền bước đến, ôm cánh tay thái hậu nũng nịu nhưng giọng điệu cực kì cương ngạnh, nàng hỏi:

– Là ai nói với mẫu hậu là Tịnh Nhu dạy hư cho nhi thần? Có phải chính là ba vị thái phó xàm tấu với người hay không?

Thái hậu trợn mắt, nhìn sững nàng:

– Con…Từ lúc nào con lại ăn nói bất phân tôn ti như thế? Ba vị thái phó dù sao cũng là thầy của con. Xàm tấu là cách nói bất kính, như thế nào con lại dám nói ra?

Thanh Huyền ôn tồn giải thích:

– Bẩm mẫu hậu, Huyền Bảo chưa từng nghĩ sẽ bất kính với ba vị thái phó nhưng Huyền Bảo đối với cầm kì thi họa vốn đã tinh thông, từ lâu đã không còn hứng thú với những bài dạy của các thái phó. Vì để không mất thời gian làm phiền các thái phó đến dạy bảo, nhi thần mới xin từ chối học. Các vị lại không hiểu cho khổ tâm của nhi thần, đều cho rằng là do Tịnh Nhu xúi bẩy, nhất nhất dâng tấu buộc tội Tịnh Nhu. Mẫu hậu, Tịnh Nhu vốn không liên quan. Dù không có nàng ấy, Huyền Bảo cũng không học thêm được gì ở ba vị thái phó nữa!

Thái hậu nhìn Thanh Huyền, rồi lại nhìn sang Tịnh Nhu, bà chợt nhớ đến tình huống lúc mới vào đến, lại hỏi:

– Vậy còn chuyện lúc nãy, con và ả ta ở trên mái nhà làm gì? Huyền Bảo, con đừng biện hộ cho ả ta. Trong cung là nơi tôn nghiêm, quan trọng, một nữ nhân không có phép tắc, lại biết võ công thật sự không thể ở lại đây! Con không cần nói thêm…

– Mẫu hậu, nàng ta đến là để giúp con tập tuồng!

Thanh Huyền gấp gáp cắt lời thái hậu. Thái hậu nhướn mi nhìn nàng:

– Tập tuồng? Con và ả tập tuồng sao?

Thanh Huyền thở dài, làm ra vẻ thất vọng nói:

– Vốn là nhi thần muốn tạo cho mẫu hậu một bất ngờ. Cho nên đã nhờ Tịnh Nhu đến giúp con tập tuồng. Tịnh Nhu khinh công rất khá, con muốn nàng giúp con dựng lên một vỡ tuồng thật hay, thật ấn tượng để biểu diễn trong ngày lễ mừng thọ của mẫu hậu. Ai! Bây giờ lại ra không thể giữ bí mật được nữa rồi. Nhưng mà mẫu hậu, thành ý của nhi thần với người, mẫu hậu không nghĩ sẽ cảm động hay sao?

Thái hậu cười không ra cười, bà hỏi lại:

– Tập tuồng mà các ngươi phải nhảy lên mái nhà để tập hay sao? Tuồng này cũng quá là kì công đi chứ?

Thanh Huyền liền kề vào tai bà nói nhỏ mấy lời. Thái hậu hồ nghi nhìn nàng. Thanh Huyền cúi đầu, lí nhí với bà:

– Mẫu hậu, nhi thần biết mẫu hậu cưng chiều nhi thần nhất. Nhưng cả đời này, nhi thần chưa từng một lần thể hiện hiếu thuận với người. Tuổi của nhi thần cũng lớn dần, ngày tháng được ở bên mẫu hậu cũng không được nhiều nữa. Người cho con cơ hội thể hiện một lần được không? Con muốn mẫu hậu nhận được tâm ý này của con, người sẽ thật sự vui vẻ!

Thái hậu nhìn nàng, rồi lại nhìn sang Tịnh Nhu một lần nữa. Bà thở dài, dịu giọng nói:

– Thôi được. Để xem các ngươi tập ra những gì? Nhưng bổn cung nói trước, nếu như thời gian nữ nhân kia ở trong cung, lại xảy ra rắc rối gì, bổn cung nhất định nghiêm khắc xử phạt! Lúc đó thì dù có là ai, cũng đừng hòng xin tội thay!

Thái hậu nói xong, liền quay lưng bước đi. Đại Tông bước đến gần Thanh Huyền hỏi nhỏ:

– Muội đó, càng lúc càng khiến trẫm lo lắng không yên! Còn có ngươi nữa Phạm Tịnh Nhu! Hừ! Ngươi có nhiệm vụ của mình không làm, lại trốn ở đây, suýt tí nữa thì còn gây ra đại họa. Trẫm…

Thanh Huyền bất chợt kéo tay hoàng hậu, đẩy vào lòng Đại Tông, cười tinh quái nói:

– Hoàng huynh! Huynh và hoàng hậu tẩu tẩu đã lâu rồi không gặp nhau. Hoàng hậu tẩu tẩu đã vì huynh mà mấy tháng trường kì chay tịnh cầu phúc cho huynh. Huynh đừng suốt ngày mải mê chính sự mà vô tâm với hoàng tẩu đó! Chuyện nhỏ của muội và Tịnh Nhu, không đáng để huynh bận tâm đâu mà!

Nàng nói xong, liền nắm tay Tịnh Nhu, kéo đi vào bên trong Bảo Hoa cung. Đại Tông đế nhìn theo nàng, rồi lại nhìn sang hoàng hậu, nắm tay nàng mỉm cười:

– Hoàng hậu, mấy tháng nay thật vất vã cho nàng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.