Nghìn Dặm Sơn Hà Đối Giai Nhân

Chương 18



– Ngươi lại làm cho một thái phó của ta nổi giận nữa rồi! Tịnh Nhu, ngươi đúng là khắc tinh của thái phó đó! Một kẻ…rắc rối!

Nàng tuy nói vậy, nhưng chẳng những không giận mà còn mỉm cười. Tịnh Nhu nhìn ra ngoài trời, vẫn còn rất sớm. Nàng liền quay sang Thanh Huyền đề nghị:

– Công chúa, trời còn sớm, chúng ta đến ngự hoa viên dạo chơi đi!

Thanh Huyền lười biếng lắc đầu nói:

– Tại sao phải đến ngự hoa viên chứ? Ngươi muốn ngắm hoa thì đến hậu viên cung của ta cũng có. Tội tình gì phải đi ngự hoa viên cho xa xôi?

Tịnh Nhu không đồng tình, lôi kéo nắm tay Thanh Huyền nói:

– Công chúa, đừng có ở trong cung này nữa. Ngươi nghe ta đi, đến ngự hoa viên, ta bày trò chơi cho ngươi!

Thanh Huyền chịu thua, bị Tịnh Nhu lôi kéo một đường đến tận ngự hoa viên. Tịnh Nhu để Thanh Huyền đứng dưới gốc một cây đào to lớn, vừa dặn dò:

– Người cứ đứng yên ở đây nhắm mắt một lúc, đợi khi nào ta lên tiếng thì hãy mở mắt ra. Ta cho người thấy điều hay!

Thanh Huyền dù không rõ ý đồ của Tịnh Nhu là gì, nàng vẫn ngoan ngoãn đứng im đó nhắm mắt. Tịnh Nhu cầm lấy một bọc vải lớn khinh công nhảy lên ngọn cây đào. Từ trên cây đào, nàng mở bọc vải, lấy giấy đã nhờ Ngọc Thúy cắn vụn trước đó rãi xuống ngay chỗ Thanh Huyền đứng. Thanh Huyền cảm nhận được có gì đó nhẹ rơi trúng mình, liền mở mắt. Trước mắt nàng, những mẫu giấy vụn nhỏ nhẹ nhàng tung bay trong gió tạo nên một khung cảnh rất huyền diệu. Thanh Huyền hứng khởi, đưa tay nhẹ hứng những mẫu giấy bé nhỏ kia. Tịnh Nhu ở trên cao, vừa rãi giấy, vừa mỉm cười nhìn xuống hỏi:

– Thế nào, có thú vị không? Giống như tuyết rơi vậy, lãng mạn không?

Thanh Huyền nhìn lên Tịnh Nhu, mỉm cười nói:

– Ta cũng từng nghe kể phương Bắc có tuyết rơi. Ra là cảnh tượng như thế này sao?

Tịnh Nhu rãi hết giấy xong, cũng từ trên cây nhảy xuống, mỉm cười nói:

– Không chỉ như vậy đâu, còn là rất lạnh.

Thanh Huyền nhướn mi hỏi:

– Ngươi đã từng đến phương Bắc sao?

Tịnh Nhu lắc đầu:

– Không, ta chỉ nghe nói thôi.

Thanh Huyền phì cười, đưa tay hứng những mẫu giấy còn đang tung bay. Vẻ mặt nàng lúc này trông thật hồn nhiên thanh tĩnh. Nhìn vào, liền có một cảm giác huyền ảo thoát tục thế nào ấy. Chẳng trách nàng lại tên gọi là Huyền Bảo, vừa trân quí vừa huyền diệu!

Thanh Huyền thư thả ngắm “mưa tuyết ” nhân tạo xong, vừa quay lại liền bắt gặp Tịnh Nhu ngẩn người nhìn mình. Thanh Huyền nhìn lại Tịnh Nhu, phát hiện trên tóc nàng thế nhưng vương rất nhiều mẫu giấy vụn kia. Thanh Huyền liền đưa tay gỡ xuống giúp nàng. Chợt, Tịnh Nhu bắt lấy tay Thanh Huyền, mắt cũng không nhìn thẳng nàng, cúi đầu ngập ngừng hỏi:

– Công…công chúa! Ngươi thích nhất…là kiểu người thế nào vậy?

Thanh Huyền ngạc nhiên nhíu mày hỏi lại:

– Kiểu người thế nào là thế nào? Ừm, nếu là bằng hữu, thì ta thích chính là ngươi và Tịnh Dung đó!

Tịnh Nhu lắc đầu, hỏi lại:

– Ý ta hỏi là…nếu công chúa phải gả đi. Công chúa thích…thích nam nhân như thế nào?

Nàng hỏi xong, chính mình cũng thầm hít vào một hơi. Cầu trời khẩn phật, Thanh Huyền đừng bao giờ thích Hàn Vĩnh Chung nha! Ông ta có tốt đến mấy cũng đừng thích nha! Tịnh Nhu vừa nghĩ vừa tự bấm móng tay vào da thịt mình. Thật hiểu làm sao, nàng đợi nghe Thanh Huyền trả lời, lại dường như rất căng thẳng.

Thanh Huyền suy nghĩ một lúc rồi lại thở ra, đáp:

– Ta chưa từng gặp kiểu nam nhân nào như ý. Nếu như nói về tốt. Ta nghĩ tốt nhất chính là phụ hoàng của ta. Hoàng huynh cũng rất tốt. Nhưng nếu phải gả đi…Ta thật sự chưa từng nghĩ đến.

Tịnh Nhu thở phù ra một tiếng. Chưa nghĩ đến cũng không sao, chỉ cần cũng không phải là Hàn Vĩnh Chung là tốt rồi.

Hai người đang yên tĩnh như thế, đột nhiên nghe được một tiếng thét hoảng hốt từ phía sau cách đó không xa. Tịnh Nhu thính giác rất nhạy, vừa nghe tiếng thét hoảng hốt kia liền nhanh chân chạy đến. Thanh Huyền cũng chạy đuổi theo sau nàng.

Lúc đến nơi, Tịnh Nhu liền bắt gặp vị Uyển Tư quí phi hôm trước đã từng đến hỏi tội nàng ở cung Ngọc Linh. Trên tay Uyển Tư quí phi đang ôm tiểu thái tử. Còn trước mặt nàng lại có một con rắn hổ mang khá to đang phùng mang muốn tấn công. Ở phía sau quí phi, mấy cung nữ lại lúng túng bối rối không biết làm gì. Tịnh Nhu không nói lời nào, quay sang bẻ một cành cây lấy thân gỗ rồi bất chợt nhảy đến đập một nhát vào sống lưng con rắn. Con rắn quay sang nàng muốn tấn công. Tịnh Nhu cầm cành cây quơ qua lại mấy lượt phân tán chú ý con rắn. Sau đó bất ngờ đập thêm một nhát nữa. Con rắn trúng ngay nhát thương chí mạng, lăn lộn quằn quại một lúc cũng chết mất. Tịnh Nhu ném bỏ cành cây, nhìn sang Uyển Tư và các cung nữ hỏi:

– Nương nương, người và thái tử, mọi người không sao chứ? Có ai bị rắn cắn không?

Uyển Tư vẫn còn đang cơn kinh hoàng. Nàng ôm chặt thái tử đang khóc, run rẩy một hồi. Thanh Huyền mới bước đến vỗ vai Uyển Tư, đồng thời vuốt ve tiểu thái tử cười nói:

– Không sao rồi! Uyển Tư hoàng phi, người và thái tử không sao cả! Rắn đã bị đập chết rồi!

Lúc này, Uyển Tư mới trấn tỉnh. Nàng nhìn sang Tịnh Nhu rồi nhìn lại xác rắn. Xác nhận là Tịnh Nhu vừa đánh chết rắn cứu mạng nàng và thái tử, Uyển Tư mới khẽ cất giọng:

– Đa tạ…Phạm tiểu thư…cứu giúp!

Tịnh Nhu xua tay, cười nhẹ nói:

– Không có gì! Nhưng mà hoàng cung lại có rắn, thật rất kì quái. Nương nương, về sau nên hạn chế đến đây. Còn nữa, tiểu thái tử đang tuổi tập đi, nhất định sẽ rất hiếu kì với những vật lạ. Nương nương nên cẩn thận trông coi, đừng để thái tử không biết, nghịch ngợm lại gặp phải nguy hiểm!

Uyển Tư nghe Tịnh Nhu thiện ý dặn dò, nàng lấy làm ái ngại, khẽ cúi đầu nói nhỏ:

– Thật đa tạ! Ta…Bổn cung muốn đưa thái tử về tẩm cung trước. Xin được cáo lui!

Thanh Huyền gật đầu, nhìn theo bóng Uyển Tư cùng các cung nữ đi hết, nàng lại nhìn sang Tịnh Nhu, mỉm cười nói:

– Người ngươi cũng lấm bẩn rồi. Hay là theo ta về cung Bảo Hoa tắm gội đi rồi hãy về phủ tướng quân sau!

– ————

Trong phòng tắm của công chúa ở cung Bảo Hoa, Tịnh Nhu mới thật sự mở rộng tầm mắt. Chao ôi, một căn phòng rộng và sang trọng! Toàn bộ sàn phòng được lát đá mát lạnh. Lại có một hồ tắm rất lớn, còn bốc khói nghi ngút, trông y như phòng tắm nước nóng trong các spa ở thế giới hiện đại vậy. So với phòng tắm ở phủ tướng quân, hay cả phòng tắm ở cung Ngọc Linh, phòng tắm này của Huyền Bảo công chúa mới đúng là đẳng cấp. Quả nhiên công chúa là bảo hoa của hoàng triều mà, được ân sủng hậu hĩnh quá! Tịnh Nhu tán thán thầm trong lòng: Ngưỡng mộ vô cùng!

Trong khi nàng đang ngây ngô nhìn cái hồ tắm mà suy tưởng thì Thanh Huyền đã cởi y phục xong. Trong phòng chỉ có hai người các nàng. Ngọc Thúy cùng cung nữ mang đầy đủ y phục, dược tắm, khăn lau để sẵn trên giá rồi liền lui ra ngoài. Lúc này, Thanh Huyền chuẩn bị xuống nước, mới nhìn lại thấy Tịnh Nhu còn y nguyên trang phục, hệt như đồ ngốc đứng nhìn cái hồ tắm của nàng. Nàng nhíu mày, khều vai Tịnh Nhu. Tịnh Nhu quay lại, đập vào mắt nàng là…

Tịnh Nhu kêu “a” lên một tiếng sau đó cũng không ngậm miệng lại được. Nàng nhắm mắt cúi đầu, bịt chặt hai mắt của mình lại nói:

– Công chúa…người tắm trước đi! Ta…ta sẽ tắm sau.

Nàng vừa nói xong liền tung mình bỏ chạy. Thế nhưng nàng nhanh không bằng công chúa. Thanh Huyền sớm đoán ra nàng sẽ bỏ chạy, liền bắt lấy lưng áo nàng, kéo quay trở lại. Ngay khi nàng chưa kịp phản ứng, Thanh Huyền chớp nhoáng đã cởi thắt lưng của nàng, cũng tuốt luôn y phục của nàng rồi đẩy mạnh nàng xuống hồ nước khẽ cười nói:

– Ngươi còn làm bộ làm tịch với ta? Hừ, lần đầu tiên gặp ta, chẳng phải ngươi đã nhìn thấy hết thân thể của ta rồi sao? Bây giờ phải để ta nhìn lại ngươi chứ!

Tịnh Nhu muốn khóc quá! Lần đó chính là sự cố ngoài ý muốn. Còn lần này, Thanh Huyền là… là đang ức hiếp nàng nha! Tịnh Nhu nấp người xuống nước, mặt quay vào thành hồ, tránh đối mặt với Thanh Huyền, thẹn đỏ mặt nói:

– Công chúa, tuy cũng là nữ nhân nhưng mà…dù sao thì…ta không quen tắm chung với người khác. Công chúa để ta đi lên được không?

Thanh Huyền kéo nàng xoay người lại, nhướn mi hỏi:

– Ngươi thẹn cái gì? Chúng ta đã là bằng hữu tỉ muội. Tắm cùng thì đã sao? Ta với Tịnh Dung cũng thường tắm chung thế này, có làm sao? Chẳng lẽ, trên người ngươi có gì khác với người khác cho nên ngươi mới thẹn, hửm?

Thanh Huyền vừa nói, vừa quét mắt một lượt từ trên xuống dưới thân thể của Tịnh Nhu.

Tịnh Nhu xin thề là nàng đã cố hết sức…giữ bình tĩnh. Thế nhưng mà…bị Thanh Huyền nhìn đến mức nàng run lên cầm cập hệt như chuột con nhìn thấy mèo. Quả thật là tình huống nàng không bao giờ ngờ tới. Thiệt tình, nàng chắc chắn mình chính là nữ nhân hàng thật giá thật, với các nữ nhân khác tuyệt đối không có gì khác biệt. Nhưng mà từ bé đến lớn, nàng đều một mình mà sống. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có lúc lại thân cận với bất cứ một người nào. Nhất là trong tình cảnh…tắm chung thế này. Nghiêm trọng hơn nữa, người tắm chung với nàng lúc này còn là đương kim công chúa! Nói chung, trong lòng Tịnh Nhu chỉ có một loại cảm xúc đó chính là rối loạn!

Thanh Huyền thấy Tịnh Nhu bị nàng giữ vai, mà cứ cúi mặt thẹn không thể đáp lời nàng. Thanh Huyền lại càng hứng thú nghịch ngợm, khẽ đưa tay chạm nhẹ vào trước ngực của Tịnh Nhu. Tịnh Nhu muốn nhảy dựng. Thanh Huyền chợt phì cười nói:

– Trông ngươi cũng cao lớn, vậy nhưng chỗ đó lại nhỏ đến như vậy!

Nàng nói xong, ngón tay còn phá phách, khều một cái lên điểm nhọn trên ngực Tịnh Nhu. Tịnh Nhu giật bắn mình. Đưa hai tay ôm ngực, mắt đồng thời cũng vô tình hữu ý nhìn thẳng về phía Thanh Huyền thì tức thì…Ôi mẹ ơi!…Cũng đồng thời trạc tuổi với nhau. Cớ sao của nàng là cái bánh cam, còn của nàng kia lại là bánh bao trứng muối thượng hạng vậy?

Thanh Huyền chọc phá xong rồi cũng không tiếp tục giữ Tịnh Nhu mà tự mình dùng dược tắm thoa lên khắp thân thể. Tịnh Nhu đứng cạnh bên nhìn theo từng động tác của Thanh Huyền. Chỉ có hai từ có thể hình dung bộ dạng cùng ánh mắt nàng lúc này: Ngây ngốc!

Thanh Huyền ngâm thân trong nước, tay vừa phát nước lên cơ thể vừa chà nhẹ khắp thân thể mịn màng. Tịnh Nhu khẳng định mình không phải muốn nhìn. Thế nhưng không biết tại làm sao…không có thu mắt lại được! Chỉ cho đến khi, nàng cảm giác được có gì đó nhồn nhột, âm ấm trước mũi mình. Nàng đưa tay quẹt nhẹ nhìn lên liền phát hoảng. Nàng chính là đang chảy máu mũi đây!

Tịnh Nhu khóc không ra nước mắt! Thật tình nàng cũng không rõ cảm thụ của mình lúc này là như thế nào…Thế nhưng….thân thể Thanh Huyền thật đẹp. Thật sự quá đẹp! Đẹp đến mức nhìn hoài không chán…

Vừa nghĩ đến đây, Tịnh Nhu lập tức bịt mũi, lắc lắc đầu, nhắm mắt, lặn thẳng xuống nước một hơi. Thật là…thật là nóng! Cần phải tắm cho tỉnh người. Tắm cho hạ hỏa…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.