Ngày Vô tận chi cảnh mở ra, Bạch Nghiên ôm tiểu mao cầu đứng trong đám tiểu bối thoạt nhìn như hạc giữa bầy gà.
Vấn Nhai chân nhân nhìn hắn, trong mắt trừ bỏ lo lắng thì vẫn là lo lắng.
Cọ tới gần người Bạch Nghiên, hắn lắp bắp nói: “Sư huynh…..”
Bạch Nghiên nhìn về phía Vấn Nhai chân nhân: “Chuyện gì?”
Vấn Nhai chân nhân động động khóe miệng, còn chưa kịp nói, phảng phất như thấy cái gì đó đáng sợ, lập tức quay đầu đi: “Không, không có gì, sư huynh một đường cẩn thận.”
Bạch Nghiên cảm thấy hình như hắn có rất nhiều điều muốn nói với mình, nhưng tiểu mao cầu đang cắn quần áo hắn nháo, hắn chưa kịp hỏi, Vấn Nhai đã đi xa rồi.
“Ngươi, tiểu gia hỏa này làm sao vậy?” Bạch Nghiên chọc chọc tiểu mao cầu, lặng lẽ thấp giọng hỏi.
Tiểu mao cầu thiệt sợ hãi, phải về lại Vô tận chi cảnh tựa hồ khiến nó có cảm xúc nôn nóng không thôi.
Bạch Nghiên như nhìn ra tâm tư của nó, nhẹ giọng trấn an: “Yên tâm, chỉ là vào trong tìm người, sẽ không phải đem ngươi nhốt lại.”
Tiểu mao cầu vùi mình vào trong lòng ngực Bạch Nghiên, kêu cũng không kêu một tiếng nào.
Ở phía trước, Vấn Nhai chân nhân vỗ ống tay áo, một chiếc chìa khóa tản ra ánh sáng xanh bay ra, lơ lửng trên không trung. Hắn nhẹ giọng niệm bí quyết, chìa khóa trên không bắt đầu rung động, một lúc lâu sau, một đạo linh khí trong trẻo hướng về phía mọi người, Vô tận chi cảnh mở ra.
Bạch Nghiên thấy trong đám người có không ít ánh sáng màu xanh lam nhấp nháy, đồng thời trên cổ hắn đột nhiên cảm thấy hơi hơi nóng lên.
“Đây là cái gì?” Bạch Nghiên sờ sờ cổ, khong khỏi thắc mắc.
Vân Mặc Tuyên đứng bên cạnh hắn, nói: “Sư tôn, đây là để phân chia đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn.”
Bạch Nghiên quay đầu, Vân Mặc Tuyên chỉ chỉ ấn ký hình ngọn lửa xanh lam chính giữa trán hắn.
“Trên cổ ta cũng vừa có ấn ký này?” Bạch Nghiên nhìn lướt qua những người khác, xác thực bọn họ đều có ấn ký như vậy, có trên mặt, mu bàn tay, …chỉ là khác chỗ mà thôi.
“Sư tôn thân phận không giống bọn họ, ấn ký tự nhiên cũng khác.”
“Ai~ vậy ta đây là hình gì?”
“Sư tôn là hình hoa sen màu đỏ, thật xinh đẹp.”
Ngón tay lạnh lẽo của Vân Mặc Tuyên đột nhiên xoa lên gáy, Bạch Nghiên không khắc chế được run run, từ bên tai đến gương mặt nháy mắt lan tràn một mảng hồng nhạt.
Đáng yêu giống như con thỏ đang sợ hãi, Vân Mặc Tuyên cười cười, cảm thấy mình có chút không kiểm soát được suy nghĩ.
“Ha hả, phải không?” Bạch Nghiên yên lặng cất bước, cảm thấy có chút xấu hổ.
Là đóa hoa, lại còn màu đỏ, quá tao khí a, còn bị vai chính khen xinh đẹp……Này không phải là lời mà vai chính nên nói với các cô nương sao?
Bạch Nghiên ôm chặt tiểu mao cầu trong lòng ngực: “Khụ, ngươi vừa mới nói đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn, hiện tại chỗ này hẳn đều là đệ tử nội môn, kia đệ tử ngoại môn đâu?”
“Đệ tử ngoại môn Phiêu Miểu Thành đông đảo, khó tránh khỏi ngư long hỗn tạp, cho nên chờ chúng ta tiến vào trước, sau đó Vấn Nhai sư thúc sẽ cho bọn họ vào sau.”
Nghe như là không quá công bằng a. Vô tận chi cảnh trừ bỏ thí luyện, bên trong còn có thể tìm được bảo vật và linh thú quý giá. Người đi trước còn không phải có thể giành được những thứ tốt trước hay sao? Bạch Nghiên trong lòng than nhẹ.
Vân Mặc Tuyên tựa như nhìn ra tâm tư của hắn, nói: “Nghe vậy đúng thật là không công bằng, bất quá không phải Phiêu Miểu Thành mỗi một đệ tử nội môn đều là đi vào như vậy hay sao? Đệ tử ngoại môn tới chém gϊếŧ đệ tử nội môn để cướp lấy tư cách tiến vào Vô tận chi cảnh, đệ tử nội môn chém gϊếŧ đệ tử ngoại môn vì bảo toàn địa vị và tư cách tiến vào của mình. Đây là một trận thí luyện tàn khốc, đối với mỗi người mà nói thì chính là như thế.”
Bạch Nghiên trong lòng không nói nên lời, có lẽ khi xem tiểu thuyết hắn đã vội vàng mà bỏ qua những chi tiết này. Khi đó, những người này đối với hắn chỉ là những vai phụ dễ thấy trong các cuốn tiểu thuyết, nhưng hiện tại những người này sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, hắn cũng không thể dùng ánh mắt người đọc mà nhìn họ được.
“Sư tôn, đi thôi.”
Ở phía trước, cửa vào Vô tận chi cảnh giống như lốc xoáy trong biển sâu.
—————******—————