Nghe Nói Chú Yêu Loli

Chương 5



“Chỉ đùa một chút thôi mà.” Trầm Ngang trấn an xoa đầu cô.

Mái tóc mượt mà mềm mại, chạm vào cảm giác rất tốt.

Mộc Mộc đặt bát sushi xuống, nhíu mày nói: “Trầm tiên sinh, anh hay nói giỡn như vậy sẽ khiến tôi bối rối.”

“Nếu đã là bạn bè, đừng gọi tôi là Trầm tiên sinh nữa”. Trầm Ngang thu tay về: “Nghe rất khách sáo.”

“Trầm…… Ngang” Mộc Mộc cảm thấy gọi ra tên này vẫn có chút khó khăn: “Anh đã nói rõ với bà mối chưa?”

“Nói rõ cái gì?”

“Nói rõ chuyện tôi và anh không hợp ấy.”

Mộc Mộc nghĩ rằng làm việc phải có trước có sau, tuy cô không thích đi xem mặt kiểu này nhưng dù sao người tiến cử cũng đã nhiệt tình giới thiệu, mình phải thông báo kết quả cho người ta mới đúng.

“Không.”

“Vậy tôi đi nói, tôi sẽ nói anh cảm thấy tôi quá trẻ, không hợp với anh.”

“Tôi không cảm thấy cô quá trẻ.”

Mộc Mộc lại đau đầu.

Chú à, tôi đây không phải đang giúp anh tìm bậc thang leo xuống rồi ư?

“Thế tôi sẽ tìm lý do khác vậy.” Mộc Mộc rưng rưng nhặt rau húng quế gói với thịt heo nướng.

Bi phẫn a bi phẫn, thèm ăn a thèm ăn.

“Chuyện của chúng ta, vì sao nhất định phải nói cho người khác?” Trầm Ngang khẽ cau mày.

“Bởi vì…… Tóm lại là phải giải thích cho người ta một tiếng.” Mộc Mộc cảm thấy đây là điều dĩ nhiên nên làm.

Đèn nhà hàng treo khá thấp, phong cách cổ xưa đơn giản, có loại không khí trong sạch thanh tịnh, ánh đèn chiếu rõ gương mặt Trầm Ngang: “Kết quả giữa chúng ta …… Chẳng phải còn chưa có?”

“Anh…… Lại nói giỡn nữa à?” Mộc Mộc cố gắng chạy theo cách nói chuyện của Trầm Ngang.

“Cô cảm thấy bộ dáng tôi giống đang nói giỡn lắm hả?” Biểu cảm Trầm Ngang còn rất nghiêm túc.

Mộc Mộc cúi đầu ra sức ăn tôm cuốn, cảm thấy mình và ông chú này thật sự là khác nhau một trời một vực.

“Cô ăn tiếp đi, tôi đi toilet chút.” Lúc gần đi, Trầm Ngang nhịn không được lại đưa tay vuốt ve tóc Mộc Mộc.

Tóc cô bé này, quả đúng là tuyệt.

Đợi bóng dáng Trầm Ngang vừa biến mất, Mộc Mộc liền gọi phục vụ tính tiền.

Không thể không nói, nhà hàng này đúng là đắt đỏ, một bữa cơm cũng ngốn mất nửa tháng phí sinh hoạt của cô. Nhưng mà Mộc Mộc chấp nhận đau lòng, bỏ lại tiền rồi chạy nhanh ra ngoài, vọt ra đường, chặn taxi, đi thẳng về trường, nhảy vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, sau đó đứng thở hổn hển.

“Có ma đuổi theo mày hả?” Lưu Vi Vi đang đắp mặt nạ tò mò hỏi.

Đúng vậy, là một con ma già có chỉ số IQ cao ngất ngưởng.

Mộc Mộc lấy ra di động, gửi một tin nhắn, nói với Trầm Ngang rằng mình có việc nên đi trước, mọi chuyện kết thúc. Bởi vì lần trước anh ta mời cô cho nên lần này cô mời lại, mọi người không ai thiếu nợ ai, rất công bằng. Hơn nữa gần đây cô có bài kiểm tra, thời gian bận rộn nhiều việc, e là không thời gian ra ngoài ăn cơm nói chuyện rồi giả làm bạn gái anh ta, hy vọng anh ta đừng đến trường tìm mình nữa. Nói tóm lại, mọi người núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hữu duyên gặp lại.

Bất an lo sợ gửi xong, cô liền tắt ngay di động.

Không thể trách Mộc Mộc tàn nhẫn, chủ yếu là do chú Trầm Ngang này cứng mềm không ăn, hành động quái dị, cô bất chấp tất cả hi sinh một bữa cơm để rời anh ta, làm sao có thể không trốn?

Tuy rằng hành động này không đủ quang minh chính đại nhưng ít nhất cũng coi như không thẹn với lương tâm, Mộc Mộc an tâm đi ngủ, nhưng nửa đêm lại mơ thấy túi tiền của mình teo lại, đau lòng muốn chết, nhịn không được bật khóc.

Hôm sau tỉnh dậy, phát hiện giấc mơ này là thật, lại không nhịn được khóc thêm một lần nữa.

Tuy nhiên mất khoản tiền này cũng coi như có giá trị — mấy ngày tiếp theo Trầm Ngang vẫn chưa tới tìm cô.

Cuối cùng cũng thoát được củ khoai lang bỏng này, Mộc Mộc vui mừng.

Hậu quả của việc nhất thời nổi hứng chính là: nửa tháng cuối cô chỉ có thể sống dựa vào bánh bao và uống canh căn tin miễn phí để tồn tại, ba ngày sau Mộc Mộc trở nên xanh xao, nhìn qua cứ như là người đang sống ở những năm đói kém.

May mắn nhà Mộc Mộc nằm trong thành phố, cho nên vừa đến cuối tuần Mộc Mộc liền tức tốc chạy về nhà, chạy vào cửa cũng không thèm nhìn xung quanh, lao thẳng vào bếp, mở tủ lạnh, lấy thịt hâm lại rồi ăn lấy ăn để.

Mộc Mộc ăn ngấu nghiến, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào dĩa thịt, lại không để ý tới trong phòng có chút yên tĩnh kỳ lạ.

Chờ sau khi ăn uống no say, Mộc Mộc vuốt bụng, lau vụn thịt bên khóe miệng, xoay người lại, cô nhìn thấy ba mẹ mình và bà mối đang trừng mắt há miệng nhìn cô cùng với…… một người tuy không trừng mắt há miệng nhưng lại cười rất thâm ý – Trầm Ngang.

Đau đầu đau đầu thực đau a.

Trầm Ngang này đúng là âm hồn không tan, kiếp trước chắc chắc là do cô loạn đao chém chết cho nên kiếp này mới bám theo cô báo thù mà.

Cả hai bên cùng sốc, Mộc Mộc thì bị sự im lặng không một tiếng động trong phòng khách, còn mọi người thì bị tướng ăn của cô dọa ngây người.

Cũng may mẹ Mộc Mộc định lực cao, ngay lập tức phản ứng lại, kéo con gái đang hóa đá đến bên người, dịu dàng lau đi vết dầu mỡ trên miệng cô, cười hiền từ nói: “ Con gái ngoan, con lại giúp bà cụ hàng xóm làm việc quá sức phải không?”

Mộc Mộc nhìn mẹ của mình, trong lòng không khỏi tán thưởng — diễn xuất này, cũng chỉ có Thanh Hà và Trương Mạn Ngọc mới có thể địch nổi.

“Tiểu Trầm sáng sớm đã tới rồi, ngồi đợi con đấy.” Ba Mộc Mộc giải thích.

“Anh tới làm gì?” Lúc này Mộc Mộc mới phản ứng lại, nhìn anh ta như đại địch.

Cô chắc chắn rằng mọi chuyện cô đã nói rất rõ ràng, nhưng ông chú Trầm này sao da mặt lại dày đến thế?

“Con bé này, sao lại nói thế?” Mẹ Mộc Mộc khẽ nhắc, bàn tay ở góc độ Trầm Ngang không thấy được âm thầm cấu vào đùi Mộc Mộc.

“Trầm Ngang đến đây chủ yếu là muốn chào ba mẹ cháu.” Bà mối mỉm cười đầy tự hào, ra dáng “Ta là bà mối tốt”.

“Chưa báo trước một tiếng mà đã tới, chắc cháu khiến cô chú phiền lòng rồi.” Trầm Ngang nhận lỗi.

Mộc Mộc khinh bỉ.

Cha mẹ cô lớn hơn Trầm Ngang nhiều nhất cũng tầm năm sáu bảy tuổi, vậy mà gọi cô chú tự nhiên như không, ông chú Trầm này giả nai quá đi mất, làm như mình còn trẻ lắm ấy!

“Đừng nói vậy, Mộc Mộc nhà cô chú còn nhỏ chưa hiểu chuyện, khiến cháu nhọc lòng không ít mới đúng.” Ba Mộc Mộc khách khí.

“Thật ra Mộc Mộc tuy còn nhỏ nhưng lại rất am hiểu cách đối nhân xử thế. Là cô ấy nhắc nhở cháu phải đi báo lại cho người tiến cử một tiếng, cháu nghĩ thấy rất đúng nên cuối tuần cháu đến đây, tiện thể gặp mọi người luôn.” Khi nói những lời này tầm nhìn của Trầm Ngang tránh giao với ánh mắt Mộc Mộc — miễn bị ánh mắt tóe lửa của cô tiêu diệt.

Mộc Mộc thật sự tức giận, quả thật cô có nói là phải nói lại cho người tiến cử một tiếng, nhưng là nói rằng hai người không hợp, hy vọng sau này hai bên tìm người khác, nhưng bây giờ lại đổi sang giống như Tây Môn khánh và Phan Kim Liên ấy.

Ông chú Trầm quả nhiên đủ âm hiểm.

Chẳng qua Mộc Mộc cũng sẽ không chịu ngồi chờ chết, thừa dịp Lâm mẹ vui vẻ nấu cơm, cô lặng lẽ di chuyển đến bên người bà, nói rằng mình không có tình cảm với ông chú này.

Nhưng Lâm mẹ lại có ấn tượng rất tốt đối với Trầm Ngang: “Không có tình cảm thì vẫn có thể dần bồi đắp được.”

“Nhưng anh ta lớn hơn con ít nhất mười lăm tuổi đó!” Mộc Mộc phản đối.

“Lớn tuổi mới có thể thương con.” Lâm mẹ bác bỏ.

“Lớn tuổi như vậy mà còn chưa cưới vợ, nhất định là có vấn đề.” Mộc Mộc u oán đoán.

“Người tiến cử có nói, vì mấy năm trước Tiểu Trầm sống ở nước ngoài nên không tìm được người thích hợp, nếu không còn có thể đến lượt con?” Lâm mẹ đang băm thịt bỗng chém con dao xuống thớt, ra lệnh: “Lâm Mộc Mộc, con rùa vàng Trầm Ngang này con phải giữ cho mẹ, nếu mẹ mà biết con chủ động đề nghị chia tay gì đó, thì đừng trách mẹ quân pháp bất vị thân!”

*Quân pháp bất vị thân: vì việc nước quên tình nhà; vì đại nghĩa không quản người thân


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.