*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Alice
Justin hâm sữa bò xong, nhớ tới Hàn Thiên Âm vừa nói chưa ăn cơm nên anh nướng thêm hai lát bánh mì phết bơ mà cô thích, thêm chút việt quất và dưa mật.
Từ lúc xuống bếp đến lúc chạy lên lầu đã trôi qua nửa tiếng.
Anh ta đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy Hàn Thiên Âm đang ngồi trước laptop của mình, ánh mắt trầm ngâm nhìn chằm chằm màn hình, anh ta đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trong lòng cảm thấy có dự cảm không lành.
Anh ta buông khay đồ ăn xuống rồi đến gần cô.
Hàn Thiên Âm nghe tiếng động quay lại, nụ cười nhàn nhạt vương trên khóe miệng.
Sau đó cô đứng lên, thong thả cởi từng cúc áo sơ mi của mình xuống, muốn lột hết quần áo ra.
Điện tuýp màu trắng chiếu xuống gương mặt lạnh băng của cô, Hàn Thiên Âm tiến từng bước từng bước lại gần Justin, trên mặt là nụ cười trào phúng.
Anh ta bắt đầu bất an.
“Em định làm gì?” Justin nhíu mày hỏi.
Hàn Thiên Âm chỉ mỉm cười: “Không phải anh vẫn luôn muốn sờ ngực tôi sao, tới đây, tôi cho anh sờ.”
Justin lúc này mới hiểu ra, thần sắc trở nên hoảng loạn cực độ.
Anh ta đi lên một bước kéo quần áo che kín ngực cô lại: “Mặc quần áo vào.”
“Anh muốn sờ tôi cơ mà, tôi cho anh sờ đấy.” Ánh mắt cô hùng hổ doạ người: “Sao, ngại à?”
Nói xong, cô lại kéo hết quần áo ra, Justin có chút tâm phiền ý loạn, chỉ kéo quần áo cô trở lại một lần nữa.
“Ha, lúc trước bạn anh nói tôi thế nào ấy nhỉ.” Cô nghĩ ngợi: “Đột nhiên tôi quên mất rồi, từ từ, để tôi xem lại lịch sử chat của anh.”
Lúc cô chuẩn bị di chuyển con chuột, laptop trên bàn đột nhiên bị giật lại.
“Đừng nhìn.”
Giọng anh ta nhũn ra.
Bởi vì tay Justin cầm laptop đang run rẩy nên Hàn Thiên Âm có thể dễ dàng cướp lại được laptop.
Chỉ là lần này cô không để ý tới đoạn chat đó nữa mà đi thẳng đến cửa sổ, thả laptop xuống.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng rơi vỡ trầm đục, đầu óc cô mới thanh tỉnh lại.
Lúc này cô mới ý thức được mình vừa làm gì.
Có lẽ do bị thất thố nên cô chộp lấy ví tiền và chìa khóa xe trên bàn vội vã rời đi.
Hàn Thiên Âm mơ hồ nhìn thấy Justin lái xe đuổi theo mình một con đường.
Lúc đi qua nội thành, Hàn Thiên Âm vòng vài vòng mới cắt đuôi được anh ta.
Sau đó xảy ra một loạt sự việc nối tiếp.
Hôm sau cô trở về nước, xử lí chuyện trong nhà xong cuối mới quay lại Mỹ lần nữa làm thủ tục thôi học.
Lúc Justin đâm đơn kiện cô mới bắt đầu làm thủ tục thôi học, sau đó cô chưa đợi phiên tòa diễn ra đã rời đi.
Lúc nhận được điện thoại báo kết quả phán quyết, Hàn Thiên Âm lúc đó đã ổn định được tâm trạng, cô liên hệ với Justin nói đêm đó mình đã quá kích động, cô sẽ bồi thường tiền laptop cho anh ta.
Nhưng sau đó điện thoại của cô bị trộm mất nên đã mất liên lạc với Justin, cộng thêm nhiều việc dồn đến nên đã quên luôn vụ bồi thường tiền.
Đúng bảy rưỡi tối, Hàn Thiên Âm chuyển tiền cho Justin qua wechat, nhắn lại: “Đã chuyển tiền.”
Cô đi rửa mặt, vừa đắp mặt nạ xong thì nhận được tin nhắn của bác sĩ Tằng về tiêu bản người bệnh mà cô tới bệnh viện lấy hôm trước.
“Thiên Âm, tôi đã tổng hợp đủ tiêu bản người bệnh rồi, hôm nay tôi phải đi công tác nên đã nhờ đồng nghiệp mang đến cho cô.
Có lẽ nửa tiếng nữa sẽ đưa tới nhà cô, không sao chứ?”
Thật ra Hàn Thiên Âm cũng chưa cần lắm, cô nhắn lại: “Tôi thế nào cũng được.
Muộn thế này rồi không cần phiền phức đâu, sau này tôi tự đến chỗ anh lấy cũng được.”
Không sao, vừa hay đồng nghiệp của tôi cũng đang rảnh, địa chỉ nhà cô ở đâu nhỉ?”
Hàn Thiên Âm gửi định vị nhà mình đi.
Mười phút sau, mặt nạ còn chưa đắp xong đã nhận được điện thoại.
Nhìn màn hình, là Đỗ Kiêu.
Cô lưu số anh cũng đã lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hai người gọi cho nhau.
Cô nhấc máy: “Alo, chú nhỏ?”
“Nhà cô ở tòa thứ hai bên trái à?”
Hàn Thiên Âm sửng sốt, hiểu ra đồng nghiệp bác sĩ Tằng nói chính là Đỗ Kiêu.
Cô cuống quít để hết chai lọ lên bàn, đứng dậy hỏi: “Anh tới rồi?”
Sao có thể nhanh như vậy?
Người bên kia “Ừ” một tiếng, sau đó nói với người bên cạnh cái gì đó, loa điện thoại truyền ra giọng nói quen thuộc của bảo vệ dưới cổng.
“Anh……có thể chờ một lát không, tôi xuống lấy liền.”
“Không cần,” anh hỏi: “Cô ở Cycnus số 1102?”
“Đúng vậy.” Hàn Thiên Âm sửng sốt, sao anh ấy lại biết?
“Trên bàn phòng bảo vệ có hàng chuyển phát nhanh của cô, lúc tôi đến thì tình cờ thấy.” Anh dừng một chút: “Tiếng Anh, có vẻ bảo vệ không biết của ai nên tôi tiện thể mang lên cho cô.”
“A, được……!Cảm ơn.”
Thật ra Hàn Thiên Âm hơi bối rối, cảm thấy để anh đưa đến tận nơi có chút vô lễ.
Cô rửa sạch mặt, sửa sang lại đầu tóc, đang định đổi áo khoác cô mặc lúc ở nhà ăn thì chuông cửa đã vang lên.
Hàn Thiên Âm mở cửa, nhìn Đỗ Kiêu đứng ở bên ngoài.
Ánh sáng mát mẻ ở tầng lầu chiếu xuống khuôn mật vô cảm của anh, đôi mắt bình thản nhìn cô.
Hàn Thiên Âm đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, tưởng tượng đến bộ dạng đầu tóc ướt rượt lôi thôi của mình, bị anh nhìn đến mức chột dạ.
“Chú nhỏ.”
Đỗ Kiêu lặng im trong chốc lát rồi đưa tài liệu và hàng chuyển phát cho cô.
“Cảm, cảm ơn.”
Cô mỉm cười với anh.
Thật ra đến giờ cô vẫn còn cảm thấy bất ngờ.
Bình thường Đỗ Kiêu này lúc nào cũng lạnh lùng như Nam Cực, thế nào cũng không ngờ anh có thể chạy đến đưa đồ cho cô lúc đêm khuya.
“Không ngờ người bác sĩ Tằng nhờ lại là anh, sớm biết tôi đã từ chối rồi, để tôi tới bệnh viện của anh lấy cũng không sao mà.”
“Ban ngày tôi có nghe anh ấy nói qua ở trong phòng phẫu thuật, vừa hay tối nay tôi cũng có việc ở gần đây, tiện đường thôi.”
Hóa ra không phải là cố ý giúp đỡ, việc này càng khiến cô áy náy hơn.
“Chú nhỏ……chú thật tốt.”
“……”
Đỗ Kiêu nhếch khóe miệng, Hàn Thiên Âm cũng không rõ có phải anh đang cười không.
Khuôn mặt lạnh lùng đó cho dù có giãn ra đôi chút cũng khiến người ta tưởng là cười lạnh.
Hàn Thiên Âm thấy anh vẫn đứng đó không rời đi, dừng một chút, ý thức được bản thân theo lẽ thường sẽ phải mời anh vào nhà uống nước.
Nhưng nhớ đến căn phòng bừa bộn của mình, thật là khó mở miệng.
Cuối cùng anh lên tiếng: “Vậy tôi đi trước.”
“Anh muốn vào nhà uống cốc nước không?”
Nghe như là tiền mã hậu pháo.
Đỗ Kiêu giống như đã hiểu rõ nàng, trả lời lại: “Không cần.”
Anh vừa xoay người thì có cảm giác người bên cạnh níu lấy ống tay áo mình.
Anh cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ xinh trước mặt thấp hơn mình cả cái đầu, đôi mắt nhìn anh đầy chân thành.
“Anh chờ chút.”
Đỗ Kiêu thấy cô chạy vào nhà, nửa phút sau cô cầm một hộp bánh kem xinh xắn bước ra.
Cô đưa cho anh: “Cái này cho anh.” Đỗ Kiêu khẽ nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“Là bánh Tiramisu bán đằng sau tiểu khu của tôi, ăn rất ngon.”
Đỗ Kiêu ngẩn ra, cho nên……!đây là quà cho chân sai vặt?
Anh nhận lấy.
“Tôi còn biết rất nhiều chỗ bán đồ ngọt ngon.” Hàn Thiên Âm nhiệt tình nói: “Anh thích ăn đồ ngọt không? Lần sau tôi mang cho anh một ít.”
Đỗ Kiêu chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Không thích.”
Được lắm, nếu hỏi ai là người nhạt nhẽo nhất……có thể khẳng định người trước mặt này chính là hiệu trưởng trường dạy kỹ năng nhạt nhẽo.
Nhưng mà, vua nhạt nhẽo lại gặp phải vua mặt dày.
Hàn Thiên Âm cười: “Chú nhỏ cứ ăn thử đi, ăn đồ ngọt xong, không chừng……sẽ có chuyện thần kì xảy ra.”
Thế là sau khi Đỗ Kiêu về đến nhà, bụng cảm thấy hơi đói, anh nhìn tủ lạnh trống rỗng, cuối cùng lấy bánh kem Hàn Thiên Âm cho ra ăn hết một nửa.
Bình thường anh khá quan tâm đến vấn đề thực phẩm, không hứng thú lắm với mấy đồ ngọt giàu chất béo thế này.
Nuốt được vài miếng, vị bơ béo ngậy hòa quện với chocolate đăng đắng ăn cũng không tệ lắm, nhưng anh vẫn là không thích.
Người ta nói ăn đồ ngọt sẽ làm gia tăng chỉ số hạnh phúc.
Có lẽ vì nửa cái bánh Tiramisu đó khiến tâm tình Đỗ Kiêu khá thoải mái, buổi tối vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, anh giống như có ý thức trở lại.
Đầu óc hơi mơ hồ, chính anh cũng không biết đây là thực hay mơ.
Đèn trần trong phòng còn mở cũng không cảm thấy chói mắt, anh nằm yên trên giường không nhúc nhích, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phòng.
Sau đó, có người tiến lại gần anh.
Một lát sau Đỗ Kiêu mới nhìn thấy là một cô gái.
Làn da cô gái trắng ngần dưới ánh đèn phòng, thân thể cân đối mang lại cảm xúc tuyệt hảo.
Không hiểu vì sao, Đỗ Kiêu không thấy được mặt cô gái đó.
Cô gái cúi xuống đè lên anh, thong thả cởi từng cúc áo của anh, sau đó vùi đầu vào tai anh nhẹ nhàng mơn trớn.
Đôi tay non mịn lướt dọc cơ thể kiếm tìm.
Cảm thấy xúc cảm mềm mại trên da mình, đầu óc anh có chút hỗn loạn.
Trong nháy mắt anh thấy tình huống này hơi quen quen.
Anh kinh ngạc cúi đầu xuống, vừa hay cô gái mềm như nước kia cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa cùng nụ cười không đứng đắn quen thuộc.
Là Hàn Thiên Âm.
Đỗ Kiêu bị cô trêu chọc hết lần này tới lần khác, anh rất muốn lấy lại thế chủ động, nhưng phát hiện ra mình chẳng còn chút sức lực gì.
Tay cô dịu dàng ve vuốt, đôi môi tàn sát bừa bãi ở cổ anh, cuối cùng, trong nháy mắt thân thể đạt được cảm giác vui sướng đến đỉnh điểm.
Thời khắc đó, anh muốn kéo người đang nằm đè lên mình xuống nhưng phát hiện bàn tay mình trống không, cô đã biến mất từ bao giờ.
Đỗ Kiêu tỉnh lại.
Giấc mơ quá kịch liệt khiến anh thở gấp, để lại dư âm trống trải sau phút lên đỉnh.
Trong thoáng chốc anh thậm chí còn cảm thấy nơi nào đó phía dưới còn sót lại hơi nóng và chút ẩm ướt sau cơn khoái cảm mất kiểm soát vừa rồi.
Anh chửi thề một câu.
Nhớ lại lời cô nàng kia nói với mình buổi tối, anh có chút không thốt nên lời.
Cho nên……!đây chính là chuyện thần kì cô nói?
.