Edit:
Cô nàng kia hét lớn một tiếng, đồng thời lui về phía sau: “Đi đường mà mắt để sau lưng à!”
Tống Lam xin lỗi: “Thật ngại quá, để tôi lau giúp bạn.”
Nói xong đem sữa chua đặt lên chiếc bàn bên cạnh, lấy giấy ăn lau giúp cô nàng kia.
Bấy giờ, cô ta mới nhìn kĩ Tống Lam: “Hóa ra là cô à, Liễu Y Y.”
Tống Lam nhìn chằm chằm cô gái kia một hồi, chậm rãi đáp: “Bạn biết tôi?”
Giọng cô nàng kia trở nên cổ quái: “Bởi vì 999 đóa hoa hồng của giáo sư Cố, nên khắp cái đại học Chính Pháp này có ai mà không biết cô đâu, hả hoa hậu giảng đường thân mến.”
Người này chắc hẳn cũng là một trong số những người yêu thầm Cố Tu Nhiên đây mà, bằng không sao lại có oán niệm với cô lớn như vậy chứ.
Anh trước kia cứ như vậy, mặc kệ đến đâu, vẫn luôn là người nổi bật nhất, như một đóa Khổng tước trong đám hoa dại.
Mà nhờ ý hay của anh ta, cô gặp không ít phiền toái đâu.
Tống Lam lau lau tay, rồi bỏ giấy ăn vào thùng rác dưới bàn, cầm lên mấy lọ sữa chua, chuẩn bị lên lầu hai tụ họp với đám Dương Đồng Lưu Tiểu Huyên.
“Hoa hậu giảng đường,” nữ sinh kia cười lạnh một tiếng, “Đêm nay hẹn gặp ở hồ, à quên mất, hồ tạm thời bị vây lại rồi, vậy đành hẹn cô ở phía Tây Bắc sân thể dục thôi.”
“Hy vọng ngày mai còn có thể nhìn thấy cô.”
Tống Lam không có nhiều thời gian đi so đo với một người như vậy, cô luôn nhớ rõ, cô thân là cảnh sát, nhiệm vụ của cô là nhanh chóng tìm ra hung thủ, còn mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, mặc kệ vậy.
Cô nhấc chân tiếp tục lên cầu thang.
“Nguyền rủa ai đấy, sao lại có người ác độc đến thế.”
Một giọng nam vang lên, Tống Lam quay đầu lại, liền thấy Diệp Khôn đi tới.
Từ khi kết thúc tiệc tối để chào đón tân sinh viên, cậu ta vẫn chưa từng chủ động liên lạc với cô.
Cô nữ sinh kia bĩu môi, hơi liếc Diệp Khôn, nói: “Tôi lại không phải nói anh!”
Nói xong lại liếc qua chỗ Tống Lam, giọng trào phúng: “Có nhan sắc cao thật tốt ghê đó, lúc nào cũng có người muốn che chở.”
Diệp Khôn còn muốn đi lại lý luận, Tống Lam giữ chặt cậu ta: “Đi, đến lầu hai, mời anh ăn cơm.”
Cô nữ sinh kia không nói gì nữa, bưng phần ăn đi chỗ khác.
Thịnh Xảo nghe được động tĩnh đi tới: “Không có việc gì nữa, đi thôi Y Y.”
Tống Lam cười cười: “Ừ, đi thôi!”
Thịnh Xảo nhìn nhìn Tống Lam lại nhìn sang Diệp Khôn, cười cười ái muội: “Anh đây chính là….”
Tống Lam: “Đừng đoán mò chứ.”
Thịnh Xảo: “Không quấy rầy hai người, mình cũng bạn trai đi trước đây.” Nói xong xoay người đi về phía hướng Phan Vân Phi đang đứng chờ trước cửa nhà ăn.
Cô ta ôm lấy cánh tay Phan Vân Phi, nhẹ nhàng đem đầu dựa vào vai hắn, nhìn qua cũng không khác mấy với những cặp tình nhân vườn trường khác.
Tống Lam vừa quay đầu, đã thấy Diệp Khôn nhìn chằm chằm thân ảnh Thịnh Xảo dần đi xa, ánh mắt mang vẻ cực kỳ chán ghét, giọng nói cũng lạnh đi: “Cái loại người thứ ba guành bạn trai người khác đều đáng chết!”
Tống Lam trong lòng uổng phí căng thẳng.
Qua một lúc, tâm trạng Diệp Khôn đã bình ổn lại.
Tống Lam làm như không nghe thấy gì cả.
Cô cảm ơn Diệp Khôn: “Ban nãy cảm ơn anh nhé!”
Diệp Khôn xua tay: “Đừng khách sáo, cô gái kia nói chuyện quá khó nghe, ai lại đi nguyền rủa người khác.”
Hai người song hàn tới lầu hai của nhà ăn, Dương Đồng thấy Tống Lam bước lên, lớn tiếng gọi: “Ở đây.”
Tống Lam đi qua đó, đem sữa chua đang cầm đưa cho Dương Đồng cùng Lưu Tiểu Huyên, rồi quay sang nói với Diệp Khôn: “Cảm ơn anh vừa rồi thay tôi giải vây, muốn ăn cái gì tùy ý gọi, tôi bao!”
Dù sao tiền cơm trong thẻ cũng không phải của cô, đều là kinh phí phá án cả đấy.
Diệp Khôn cười: “Không cần đâu, mọi người ăn đi, bạn tôi bên kia đang chờ rồi.”
Tống Lam nhìn theo tầm mắt Diệp Khôn, bàn bên đó có hai nữ sinh hai nam sinh đang ngồi sẵn, trong đó có cô gái buộc tóc đuôi ngựa là bạn gái cũ của Phan Vân Phi.
“Thôi vậy, lần tới tôi mời anh.” Tống Lam như sực nhớ ra gì đấy, nói tiếp: “Chuyện sân khấu kịch bên kia, kịch bản anh vẫn chưa đưa cho tôi đâu đấy, khi nào mới thử vai?”
Diệp Khôn suy nghĩ một lúc: “Kịch bản tôi vẫn đang sửa, sửa xong sẽ đưa cho cô.”
Ăn xong cơm trưa, Tống Lam tìm nơi không có ai, gọi điện thoại cho Triệu Hàng.
“Lần trước đã tra được chưa, lý do cha mẹ Diệp Khôn ly hôn là gì?”
Triệu Hàng: “Theo lời cha hắn nói là do tình cảm rạn nứt, nhưng sau khi tôi đi hỏi qua nhà hàng xóm, họ nói do cha hắn ngoại tình, với một kế toán trong công ty.”
Tống Lam: “Cô kế toán kia trông như thế nào?”
Triệu Hàng: “Chưa thấy được, mất đã nhiều năm. Nhưng hẳn là diện mạo không kém đây, bằng không sao có thể cùng cha Diệp Khôn như vậy, Diệp Quốc Chấn một tay điều hành xí nghiệp, mặt hàng màm ra cũng không quá đặc sắc.”
Tống Lam đem những gì mình biết thảo luận cùng Triệu Hàng.
“Hung thủ nếu chỉ hướng tới những cô nàng tiểu tam xinh đẹp. Tôi lại khônh phù hợp điều kiện này, vậy thì Diệp Khôn xuất phát từ mục đích gì mà tiếp cận tôi chứ?”
“So với tôi, Thịnh Xảo càng thêm phù hợp.”
Triệu Hàng: “Bên phía Thịnh Xảo, tôi sẽ phái người bảo vệ, bên chỗ cô cũng cần chú ý, khi nào Diệp Khôn nhắn cô ra ngoài xem kịch bản hoặc thử vai gì đó, phải báo cho tôi trước được chứ?”
“Chân ổn chưa?”
Tống Lam: “Đội trưởng Triệu à, không phải anh lo tôi đánh không lại Diệp Khôn chứ hả, một tên nhãi ấy, anh quá xem thường tôi rồi.”
Triệu Hàng cười cười: “Chờ cô về đơn vị, chúng ta đấu thử. ”
“Không thèm so với tên bại tướng như anh.” Tống Lam dựa vào khu dạy học ven tường, ngửa đầu thấy một đám lá cây nhẹ bay xuống, cô nhìn theo, thấy chiếc lá úa vàng xoay trên đất vài vòng rồi chạm đất: “Đội trưởng Triệu, đừng quên anh đã đồng ý chuyện của tôi đấy.”
Triệu Hàng ừ một tiếng: “Không quên, ông đây không phải loại mắc quần không nhận người, nhất định phụ trách với cô.”
Tống Lam mắng vào di động: “Xéo liền.”
May mắn không phải đối mặt nói chuyện, nếu không hẳn Tống Lam sẽ nhảy dựng lên xong bạo ngược Triệu Hàng, loại trò này, ờm, cũng vui lắm.
Di động rung rung, Tống Lam nhận được tin nhắn Diệp Khôn gửi tới.
“Cha tôi vừa đi công tác về, có ít đặc sản với đồ ăn vặt, mấy cô gái các cô hẳn ất thích nhỉ. Tôi mang qua cho cô.”
Phía dưới còn có một tấm hình, là hình một chiếc hộp điểm tâm tinh xảo, đậu đỏ, mattcha, gạo nếp, tất cả được sắp trong hộp gọn gàng.
Như là sợ Tống Lam ngại ngùng không nhận, Diệp Khôn nhanh chóng chêm thêm một câu: “Chúng không mắc mỏ gì đâu.”
Tống Lam nhắn: “Cảm ơn nha, tôi sắp đến vào ký túc rồi.”
Cô cất di động, tâm tình buồn bực.
Diệp Khôn vốn nên là một chàng trai tốt.
Lúc đi qua hành lang, cô gặp hai nữ sinh, ăn mặc giống nhau, kiểu tóc tương tự, khuôn mặt cũng như từ một khuôn đúc ra, vừa thấy liền biết đây là một cặp song sinh.
Tống Lam nghĩ tới gì đó, trộm lau nước mắt, xong ném khăn giấy vào thùng rác, chạy thật nhanh trên hành lang.
Xong không cẩn thận vướng chân, té ngã trên đất. Cô chống người đứng lên, cúi đầu phủi váy, so với hình tượng cảnh sát, cô càng thấy mình giống công chúa gặp nạn hơn, chật vật chịu không nổi.
Lầu hai, phòng hành chính, nhân viên công tác phụ trách quản lý hồ sơ học sinh nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, sau ngẩng đầu nói: “Giáo sư Cố, damh sách nam sinh viên sống trong gia đình đơn thân của trường chúng ta đều ở đây, tổng cộng mười sáu người, giáp sư có cần in ra không?”
Cố Tu Nhiên lắc đầu: “Không cần.”
Anh hơi hơi cong lưng, nhìn lướt qua màn hình máy tính.
“Tiêu Đông, Diệp Khôn, Triệu Triết Hàm, Phan Vân Phi, Trần Mạch Văn, Đinh Nguyên.”