Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 46: Trúng độc



Con thiên thanh mãng thân thể đột nhiên hơi giãy dụa rồi há cái mồm lộ hai cái răng nanh bén nhọn của nó ra rồi như tia chớp phóng tới Hàn Phong, mục tiêu là cổ hắn.
 
Hàn Phong thấy con mãng xà động cũng không dám khinh thường, thân thể hơi lui về sau, biến tay thành đao tìm cơ hội chém ngay vị trí thất thốn của nó.
 
Vị trí thất thốn chính là chỗ yếu hại của loài rắn, một khi đánh trúng thì chúng nó trong nháy mắt sẽ mất đi lực lượng, không còn uy hiếp ai được nữa. Vì vậy, thông thường loài rắn mỗi lần tiến công đều cố ý bảo vệ vị trí thất thốn của nó, không cho địch nhân có cơ hội công kích.
 
Thiên thanh mãng thấy Hàn Phong cố ý muốn công kích vào điểm yếu hại của nó nên nó liền trong tích tắc đổi hướng nhắm tới bàn tay của Hàn Phong.
 
Vừa vặn ngăn được thủ đao của Hàn Phong.
 
Do thiên thanh mãng đổi hướng tấn công nên Hàn Phong đánh trúng cái đuôi của nó, nhưng thiên thanh mãng cũng không có đình chỉ, nó linh hoạt quấn lấy cánh tay của Hàn Phong rồi ngóc cái đầu lên tiếp tục táp tới Hàn Phong.
 
Trầm Ngọc cách đó không ca thấy vậy thì không khỏi kinh hadĩ, hai tay vô thức che mắt lại không dám nhìn, trong lòng thì không ngừng cầu khẩn.
 
Nhưng Hàn Phong đối với con súc sinh giảo hoạt này đã sớm có phòng bị, hắn dùng sức vung cánh tay lên, đồng thời vận chuyển đấu khí vào cánh tay, một đạo kình khí từ cánh tay bộc phát đánh văng con thiên thanh mãng ra.
 
Thiên thanh mãng bất ngờ bị kình khí tập kích, nó rít lên một tiếng rồi bất chấp công kích Hàn Phong mà nhanh chóng lui lại phía sau chạy trốn.
 
Hàn Phong tự nhiên sẽ không để cho nó có cơ hội, thừa dịp trong nháy mắt nó bị đau, thân thể Hàn Phong nhanh chóng lướt tới đồng thời xuất ra linh tế kiếm quán chú đấu khí vào hung hăng chém xuống.
 
Thiên thanh mãng thấy Hàn Phong công kích thì nó cảm giác nguy hiểm nên càng cố gắng tránh né.
 
Thân thể nó khẽ vặn vẹo rồi hướng về một bên tìm đường trốn đi nhưng Hàn Phong đã sớm tính tới điểm này, một kiếm vừa rồi chỉ là nguỵ trang mà thôi.
 
Cánh tay hắn run lên, linh tê kiếm mạnh mẽ đổi hướng trực tiếp đâm tới hướng thiên thanh mãng muốn trốn đi.
 
Một kiếm này rất nhanh, thiên thanh mãng căn bản không kịp né tránh, đã bị một kiếm này đâm trúng ngay vị trí thất thốn của nó.
 
Thiên thanh mãng nhất thời phát ra một tiếng rít thảm thiết.
 
Thân thể của nó trên không trung kịch liệt run rẩy.
 
Mà lúc này nó chỉ cách Trầm Ngọc có vài bước, hung tính của nó đột nhiên nổi lên, nó dùng lực lượng cuối cùng của mình duổi thẳng thân thể phun mạnh tất cả độc tố trong người nó về Trầm Ngọc.
 
Độc tố bắn ra, sức lực của nó cũng đã hoàn toàn tiêu biến, sinh cơ đoạn tuyệt rơi xuống đất.
 
Mà lúc này Hàn Phong đâu còn tâm tư quan tâm nó có chết hay chưa, hắn không ngờ con súc sinh này ở khoảnh khắc sau cùng lại có thể phun ra độc tố, mà chết tiệt là nó lại phun ngay trước mặt Trầm Ngọc. Hắn kinh hãi muốn nhắc Trầm Ngọc tránh ra …
 
Mà Trầm Ngọc lúc nãy vì thấy Hàn Phong gặp nguy hiểm không dám nhìn mà lấy tay che hai mắt lại nên lúc này nàng làm sao có thể phát hiện được một đoàn dịch thể màu đen đang bắn tới chứ.
 
Có lẽ Trầm Ngọc vận khí rất tốt hay sao đó, hoặc là do con súc sinh kia lúc cuối cùng sức lực đã không còn bao nhiêu nên đoàn dịch thể kia bay đến cách Trầm Ngọc khoảng nửa bước chân thì chậm rãi dừng lại rồi như không càm lòng rơi xuống đất.
 
Hàn Phong thấy một màn này thì liền há miệng thở phào một hơi điều chỉnh lại thân thể đang căng cứng của mình.
 
Thu linh tê kiếm lại, ho bước nhanh tới bên cạnh Trầm Ngọc hỏi:
 
– Ngươi không sao chứ?
 
Nghe thấy thanh âm của Hàn Phong, Trầm Ngọc mới bỏ tay xuống mở to mắt ra nhìn. Thấy Hàn Phong đang đứng trước mặt mình, bộ dáng không có việc gì cả. Nhất thời tâm tình khẩn trương đang treo trong lòng nàng liền biến mất, định mở miệng nói thì nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, khí huyết trong cơ thể sôi trào lên, ngực thì đau, sau đó nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng rồi cả người mềm nhũn khuỵu xuống.
 
Hàn Phong giật mình, vội vàng ôm lấy nàng thì thấy nàng tuy hai mắt vẫn trợn tròn nhưng sắc mặt lại rất xanh và có vẻ rất thống khổ.
 
Thấy tình trạng của Trầm Ngọc, Hàn Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, cẩn thận kiểm tra thì phát hiện trên chân trái của nàng có một vết thương đen kịt. Hắn biết vết thường này là do nọc độc của thiên thanh mãng vừa nãy tạo thành, mà tình trạng của Trầm Ngọc chính là triệu chứng sau khi trúng phải nọc độc này.
 
Có lẽ vừa rồi, lúc nọc độc rơi xuống đất đã có một giọt bắn lên mắt cá chân của Trầm Ngọc. Hoàn hảo là Trầm Ngọc chỉ bị dính vào một chút, độc tính cũng không phải rất mạnh, trong thời gian ngắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng toàn thân nàng sẽ mất hết sức lực.
 
Nếu không nhanh chóng trị liệu thì độc tố sẽ lan ra toàn thân, khí độc công tâm, như vậy thì chỉ đành bất lực.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong nhẹ nhàng đặt Trầm Ngọc nằm xuống rồi xoay người đi tới chỗ thi thể của thiên thanh mãng. Nọc độc của thiên thanh mãng tuy rằng rất mạnh nhưng chỉ cần chưa chết thì vẫn còn có thể cứu được. Mà thứ có thể chữa được nọc độc này lại chính là hai cái răng nanh của con súc sinh này.
 
Hai cái răng nanh này chính là bộ phận duy nhất trên người thiên thanh mãng không có độc bởi vì chúng được dùng để tinh lọc nọc độc.
 
Bây giờ thứ duy nhất có thể cứu Trầm Ngọc chỉ có chúng.
 
Hàn Phong chặt đứt hai cái răng bằng ngón cái kia đi tới bên người Trầm Ngọc.
 
Nhưng lúc này sắc mặt của Trầm Ngọc đã có thêm vài phần hắc khí. Hàn Phong biết hắn cần phải hành động nhanh hơn, nếu không sẽ không kịp.
 
Hắn nhanh chóng xé một góc áo của mình bọc hai cái răng nanh lại cầm trong tay rồi vận đấu khí quán chú vào cánh tay không ngừng.
 
Đến khi cảm giác đã không sai biệt lắm, nắm tay hắn chợt phát lực, một tràng âm thanh vỡ nát vang lên, hai cái răng nanh bọc bên trong mảnh áo đã biến thành bột phấn.
 
Hàn Phong cẩn thận để thân thể Trầm Ngọc dựa vào người hắn, một tay đỡ lấy đầu nàng, một tay cẩn thận bón đám bột phấn kia vào miệng nàng. Nhưng lúc này Trầm Ngọc tuy vẫn còn tỉnh táo nhưng do nọc đôc phát tác nên nàng không thể nào mở miệng ra được.
 
Hàn Phong có chút bất đắc dĩ, nhưng cứu người quan trọng hơn. Thoáng do dự một chút, hắn ngậm đám bột phấn vào miệng rồi cúi đầu truyền qua môi của Trầm Ngọc.
 
Đôi con ngươi của Trầm Ngọc đột nhiên nở lớn ra nhìn chằm chằm vào Hàn Phong. Nàng rất muốn lên tiếng ngăn cản nhưng … hữu tâm vô lực.
 
Một khắc khi đôi môi Hàn Phong chạm vào môi nàng, Trầm Ngọc chỉ cảm thấy cả người mê muội, ánh mắt mang theo vẻ phức tạp nhìn Hàn Phong.
 
Hàn Phong lúc này cũng không thể quan tâm nhiều như vậy. Sau khi mớm bột phấn cho Trầm Ngọc, hắn liền cẩn thận quan sát biến hoá của Trầm Ngọc. Quả nhiên chỉ sau một lát, hắc khí trên mặt Trầm Ngọc đã chậm rãi phai đi, rồi hoàn toàn tiêu biến.
 
Ngay cả vết thương ở chân của nàng cũng có thể bằng mắt thường thấy đang chậm rãi khôi phục.
 
Lúc này Hàn Phong mới có thể hoàn toàn buông lỏng thần kinh đang căng thẳng của mình.
 
Mà Trầm Ngọc lúc này cũng đã khôi phục được chút khí lực, trong mắt nàng hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng lập tức lại thống khổ kêu lên:
 
– Thật là khó chịu!
 
Hàn Phong thấy nàng đã có thể nói chuyện thì quan thiết hỏi:
 
– Cảm giác thế nào?
 
– Ta có thể thế nào chứ? Toàn thân không có chút khí lực nào!
 
Trầm Ngọc có chút khó chịu nói.
 
– Ngươi trúng độc!
 
Hàn Phong đơn giản giải thích lại sự việc vừa rồi một chút.
 
Trầm Ngọc sau khi nghe xong thì mớt biết mình vừa mới dạo một vòng qua quỷ môn quan, tức thì sắc mặt nàng lại trở nên trắng bệch.
 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.