“Aizzzz ~~~~~~” kể cả Đỗ Thế Tình, tất cả mọi người đều than thở một tiếng dài thườn thượt ra vẻ mình đã minh bạch hết thảy rồi lập tức thay đổi ánh mắt đồng tình nhìn Sở Dương.
Cái loại chuyện hoành đao đoạt ái kiểu thế này thật sự là quá mức quá đáng, hơn nữa lại còn xảy ra giữa sư huynh đệ thì thật quả đã không còn lời nào thích hợp để nói nữa rồi.
Sở Dương rất phối hợp trưng ra một bộ mặt vẻ thống khổ muốn chết tới nơi, hai tay ôm đầu, thu mình một góc, mười ngón tay khua khoắng loạn xạ trên tóc, thậm chí còn bứt ra không ít sợi tóc nữa… liếc qua cũng có thể thấy rõ trong lòng hắn lúc này đang đau đớn tới cỡ nào…
“Aizzz.” Đỗ Thế Tình thở dài, trầm trọng nói: “Chuyện này, về sau ai cũng không được nhắc tới nữa.”
Tám vị kỵ sĩ cũng đều đáp ứng.
Ngay cả lão đầu đánh xe kia sau chuyện này lúc nhìn Sở Dương thì ánh mắt cũng đã nhu hòa đi rất nhiều… aizzzz khó trách ngày đó lúc dò hỏi thì thằng nhóc này hiện ra vẻ tuyệt vọng bất lực lại còn ra sức che dấu nữa chứ, thì ra là vậy.
“Cảm ơn.” Sở Dương cúi đầu thật sâu, cảm kích khàn khàn thốt lên lời cảm ơn rồi thống khổ mà nói: “Chỉ cần hoàn thành nguyện vọng của tiên phụ lúc lâm chung là báo đáp đại ân của Đỗ tiên sinh xong thì vãn bối sẽ ngay lập tức biến mất trong cõi trần thế ô trọc này… ha ha, từ đó về sau cô độc nơi rừng xanh núi thẳm a.”
“Nam tử hán đại trượng phu, lo gì không vợ?” Đỗ Thế Tình vỗ vỗ đầu vai của hắn, an ủi một câu: “Không cần quá cố chấp như vậy.”
Sở Dương nặng nề gật đầu, thở dài sườn sượt không nói chuyện thêm… rất có vẻ như tâm tình đang vô cùng trầm trọng, khó có thể giải quyết.
Sau việc này, thái độ của mấy người trong đoàn đối với Sở Dương đã cải thiện rất nhiều. Ẩn ẩn còn như có ý làm thân nữa vậy. Trọng tình trọng nghĩa, hiếu thuận, si tình, khiêm tốn… tâm tính như vậy cỡ nào khó được ở một người thiếu niên ah…
Màn biểu diễn của Sở Dương đã hoàn toàn chinh phục được những người này… đến ngay cả chính hắn cũng không biết chỉ mới diễn có vài màn như vậy mà trong nháy mắt mình lại được mọi người gán cho nhiều ưu điểm tới vậy.
Đại hán cầm đầu thậm chí còn thở dài lấy vỗ vỗ vai Sở Dương: “Lão đệ, không nên như vậy nữa, cần thả lỏng một chút, nam nhân mà… ánh mắt trải xa thêm một ít… Chỉ cần ngươi có bạc thì đám gái gú ngon lành ở trong kỹ viện có rất nhiều mà.”
Sở Dương “bi thống” gật đầu, ngẩng đầu lên, “miễn cưỡng” nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn…
Những người khác tuy đều không nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn Sở Dương đã nhu hòa rất nhiều. Kẻ bị oan… mặc kệ lúc nào cũng sẽ khiến mọi người đồng tình đấy.
Ngay cả cái lão nhân đánh xe nãy giờ vẫn chưa hề tụ tập cùng mọi người mà chỉ một mực đợi bên cạnh mấy con ngựa cũng chợt thở dài thật sâu, nâng đế giày dập dập đám cỏ dưới chân khiến bụi cát bay nhẹ. Cặp mắt nhìn thấu tình đời tựa hồ cũng bỗng bị chút sương mù che lại.
Sở Dương bề ngoài thì đau đớn than ngắn thở dài, nhưng trong lòng biết rằng một cửa Đỗ Thế Tình này đã hoàn toàn vượt qua.
Còn lại chỉ còn phải lo chuyện sau khi tới Thiết Vân quốc hành động ra sao thôi.
Một đám cáo già lăn lộn quan trường nơi Thiết Vân quốc, cũng không dễ gạt gẫm giống như Đỗ Thế Tình nữa rồi.
Đỗ Thế Tình một đời thánh thủ, trong truyền thuyết thì mặc kệ là nghi nan tạp chứng gì nếu đã đến tay hắn thì cũng sẽ thuốc tới bệnh lui. Nhưng chung quy lại thì hắn cũng chỉ là một người thầy thuốc, bởi y thuật cao siêu nên tất cả mọi người đối với hắn đều khách khách khí khí… vậy nên nói về kinh nghiệm đối nhân xử thế thì hắn chưa chắc khá mấy được.
Mà Sở Dương cũng biết, vài năm sau Đỗ Thế Tình thân bại danh liệt cũng chính bởi vì chuyến đi Thiết Vân quốc lần này. Lúc đó không biết vì sao mà bệnh tình của Quốc quân Thiết Vân quốc bị phát hiện ra là do Đỗ Thế Tình mấy năm trước hạ độc thủ.
Chuyện này tại toàn bộ Hạ Tam Thiên cũng nhấc lên một hồi đưa tới sóng to gió lớn.
Đỗ Thế Tình cũng bởi vì việc này bại lộ mà đối mặt với chỉ trích của anh hùng khắp thiên hạ, sau khi thừa nhận chuyện này do chính mình tự tay làm thì cũng xấu hổ mà tự sát! Một đời thánh thủ dốc lòng hành y cứ như vậy hóa thành khói bụi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hoặc là một lần cho thuốc sai lầm, cũng hoặc là có ẩn tình gì khác nữa… nhưng dù sao đã làm thì cũng đã rồi.
Sở Dương đối với Đỗ Thế Tình cũng không có thương tiếc gì đặc biệt cho lắm nên đoạn đường này lừa gạt lợi dụng hắn cũng chả cảm thấy áy náy gì… Nhưng cũng trong mấy ngày này Sở Dương cũng nhìn ra được vị thầy thuốc y thuật cao siêu này thật sự không phải là người xấu.
Có lẽ chỉ là do hai nước giao phong, ai vì chủ nấy a.
Dù sao hắn cũng là người Đại Triệu. Mà rốt cục thì nhiều khả năng hắn cũng chỉ có thể sắm vai một vật tế thần, một thứ công cụ để sau khi Đệ Ngũ Khinh Nhu chinh phục Thiết Vân quốc xong thì sẽ dùng để trấn an dân chúng…
Về phần tám cái kỵ sĩ này, Sở Dương sau khi quan sát cẩn thận thì rốt cục cũng có thể chắc rằng trong tám người này hẳn không có người của Kim Mã kỵ sĩ đường!
Nhìn bề ngoài thì tám người này đều là võ sĩ thuần túy cái kiểu tâm cơ không sâu sắc gì mấy. Hơn nữa tu vi cũng không cao lắm, có lẽ đều ở khoảng võ sĩ năm sáu cấp mà thôi.
Hộ vệ như vậy nếu chỉ gặp phải đám cướp cạn thổ phỉ bình thường thì có lẽ đã dư xài rồi, nhưng nếu muốn đối phó với cao thủ thật sự thì lại tuyệt đối không ổn, xem ra chỉ sắm vai một cái vỏ ngụy trang trong đoàn mà thôi. Cao thủ chân chính ở đây cũng chỉ có mình lão đầu đánh xe nọ mà thôi.
Có điều, có lẽ Đỗ Thế Tình bản thân cũng là cao thủ… nhưng vô luận kiếp trước hay kiếp nầy thì Sở Dương cũng không có nghe nói qua vị diệu thủ thần y này võ công cao cỡ nào…
“Sở Dương, ngươi bao nhiêu tuổi?” Ngay khi Sở Dương đang trầm mặc tính toán thì vị lão đầu đánh xe thần bí nọ cầm một cái ống điếu khệnh khạng đi tới gần hỏi hắn.
“16.” Sở Dương hiện tại rất sợ có người đến nói chuyện với mình, bởi vì cái bộ dạng đau đớn khổ sở kia của hắn hoàn toàn là ngụy trang a. Nếu nói nhiều lòi đuôi thì làm sao bây giờ?
“16 ah… Xem ra ngươi đối với chuyện nam nữ biết rất sớm nhỉ.” Lão nhân kia lộ ra một nụ cười hèn mọn bỉ ổi, hai hàm răng vàng khè rạng rỡ dưới ánh lửa, nhưng tinh quang trong mắt vẫn thi thoảng chợt lóe lên lại khiến Sở Dương nhạy cảm phát hiện ra rằng lão gia hỏa này cũng không phải tới để tán gẫu với mình a.
“Ách, loại chuyện này rất khó để có thể nói rõ ràng là đang xảy ra chuyện gì nữa. Kỳ thật tự chính bản thân vãn bối cho đến bây giờ cũng mơ mơ màng màng a.” Sở Dương than thở một tiếng, buồn bã nói: “Thế gian có bao nhiêu chuyện luôn cứ mãi nằm trong sự bình lặng như vậy, thế nhưng một khi mất đi thì lại trở nên khắc cốt minh tâm… ha ha ha.”
“Nói không sai.” Lão đầu kia nghe xong những lời này thì không ngờ trầm mặc thật lâu rồi mới nhàn nhạt cười cười nói: “Luôn thật bình lặng mới có thể khắc cốt minh tâm. Không còn sớm nữa… đi ngủ đi thôi.”
Lão đầu nói xong những lời này thì ngồi xuống an vị bên cạnh đống lửa, ngây người nhìn chăm chăm ngọn lửa bập bùng, một chữ cũng không nói thêm nữa. Ánh lửa nhảy múa chiếu tới con ngươi mờ nhạt của hắn cứ chốc chốc lại ánh lên một nét mê ly day dứt.
Điều này ngược lại lại khiến cho Sở Dương có chút kinh ngạc rồi, vốn đây hẳn là một lần cuối cùng lão nhân này tới dò la hư thực của mình, Sở Dương đoán chắc là vậy… nhưng sao chính mình mới chỉ nói một câu như vậy xong thì hắn lại buông tha ngay chứ hả?
Cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng Sở Dương cũng thực lòng mà thở dài. Cái câu “Luôn thật bình lặng mới có thể khắc cốt minh tâm.” này, nguyên lai cũng không phải hắn tùy tiện nói ba hoa ra a.
Ngay như tiền thế, mình cùng Mạc Khinh Vũ hai người tuy đã từng cùng một chỗ trải qua không ít chuyện kinh thiên động địa nhưng tới sau khi Mạc Khinh Vũ mất đi thì những kỷ niệm thi thoảng vu vơ hiện lên rồi quanh quẩn thật lâu không tiêu tan trong lòng vẫn là những kỷ niệm bình thản ấm áp, những hồi ức bình lặng ôn nhu…
Mà không phải những cái… đại sự kinh người kia!
Người, ai không từng thanh xuân chứ?
“Người a, ai không từng thanh xuân đây…” Sở Dương đang nghĩ tới đây thì đột nhiên nghe vọng lại một câu nói này của lão đầu nọ, không ngờ cùng trong lòng mình trùng hợp… Hắn không khỏi ngạc nhiên nhìn sang thì cũng bắt gặp lão đầu kia đang nhìn mình, trong ánh mắt hai người cũng ánh lên chút đồng cảm.
“Cao lão đầu, lão cũng đừng có mơ tưởng về thanh xuân gì gì nữa đi, cỡ lão thì sang quách nó mùa đông lâu rồi à.” Kỵ sĩ cầm đầu túm lấy một cái túi rượu cười ha hả, giơ lên hùng hục đổ vào miệng mình.
Bảy gã cái kỵ sĩ còn lại lập tức cười vang.
Cao lão đầu hừ một tiếng, đột nhiên đầu tẩu thuốc lóe lên, một điểm tàn lửa bay ra, vèo một cái thẳng tắp rơi vào túi rượu vừa mới rời khỏi miệng đại hán nọ.
Bên trong túi rượu còn hơn phân nửa rượu, vậy mà chỉ một điểm tàn lửa yếu ớt như vậy vừa rơi vào thì chỉ nghe phừng một tiếng, một ngọn lửa cao tới vài thước phụt lên, kỵ sĩ cầm đầu nhất thời không chú ý nên lông tóc trên mặt bị đốt trụi hơn một nửa. Nhất thời, một cỗ mùi khét lan tỏa ra xung quanh.
Tên kỵ sĩ này nhịn không được quát to một tiếng, cả giận gầm lên: “Cao lão đầu, lão chơi thật hả?”
Cao lão đầu hừ một tiếng, mang theo tẩu thuốc khuỳnh khuỳnh chậm rãi đi ra xa.
Kỵ sĩ cầm đầu phi một tiếng nhổ ra một bãi nước miếng, hậm hực nhìn lão đầu này đi ra xa, lại không dám nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Sở Dương bỗng mạnh mẽ co rụt lại, nhìn theo bóng lưng nặng nề của Cao lão đầu dần rời xa, đôi đồng tử lộ ra một tia kiêng kị.
Một chiêu này của Cao lão đầu thoạt nhìn đơn giản, nhưng Sở Dương lại biết rõ muốn làm vậy cực không dễ dàng. Lượng rượu còn trong túi phải tới hơn phân nửa, ít nhất cũng ba bốn cân rồi, coi như là ném một cái bó đuốc vào đó thì cũng sẽ lập tức tắt ngúm mà thôi. Huống chi chỉ có một mẩu tàn lửa nhỏ bé yếu ớt như vậy chứ?
Một chiêu này cần nhãn lực, cần nắm bắt thời cơ chuẩn xác, còn cần cả công lực cường hãn để chèo chống… mà những thứ này còn chưa phải là cái mà Sở Dương kiêng kỵ nhất đấy. Hắn kiêng kỵ nhất chính là: cái này rõ ràng có ẩn chứa cả năng lực khống hỏa ở bên trong! Nếu không có kỹ năng khống chế hỏa diễm thì căn bản là vạn lần làm không nổi! Nhưng năng lực khống hỏa a… Đây chính là tuyệt kỹ của Tam Tinh Thánh Tộc đấy!
Thánh tộc sao?