Mạnh Siêu Nhiên thân là sư phụ của Thạch Thiên Sơn, gặp phải việc như thế này làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Nhưng lúc này trong lòng hắn lại đầy thất vọng.
Mạnh Siêu Nhiên dạy đồ đệ luôn có một nguyên tắc riêng, chuyện của mình thì phải tự mình giải quyết, nếu không làm được thì hắn mới có thể ra tay giúp, nhưng quyết không thể không làm được. Đây chính là nguyên tắc của Mạnh Siêu Nhiên.
Ngày hôm nay, nếu như Thạch Thiên Sơn còn một chút khí khái nam nhi, dám trực tiếp ra tay đánh một trận với đối phương thì Mạnh Siêu Nhiên cũng sẽ ngay lập tức vì đệ tử mà đứng ra. Thậm chí dù phải đánh thẳng đến Tỏa Vân Phong, Mạnh Siêu Nhiên cũng dám làm. Con ngươi bị đánh thì có chỗ dựa, lẽ nào chỉ có đồ đệ ta chịu đòn oan hay sao?
Mạnh Siêu Nhiên đã có chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nhưng nhìn Thạch Thiên Sơn hèn nhát đến mức độ này, chỉ vì bảo toàn sinh mạng, dù bị đánh cũng không dám phản kháng, không có một chút ý chí. Nếu nhát gan như thế, vậy tâm cơ thâm trầm thì đã làm sao? Nếu một ngày địch nhân mạnh mẽ đánh tới cửa, chẳng lẽ lại quỳ gối đi theo địch hả?
Nhịn nhục, cũng phải có mức độ của nó!
Ta có thể vì ngươi mà ra mặt, nhưng ngươi phải làm cho ta thấy ngươi xứng đáng để được ta ra mặt. Ta chỉ có thể bảo vệ ngươi trong chốc lát, nhưng không thể theo ngươi cả đời được. Tất cả đều cần ngươi tự mình rèn luyện, tự mình gánh vác lấy.
Đây chính là phương pháp Mạnh Siêu Nhiên dạy dỗ đồ đệ, tuy rằng hơi thiếu tình người nhưng lại rất thích hợp để sống sót trong chốn giang hồ.
Tâm huyết và dũng khí! Tuy hai đức tính này thường bị người đời ví như là một loại bốc đồng của tuổi trẻ, rất dễ dẫn đến họa sát thân. Nhưng cũng không thể phủ nhận được là, nếu không có hai tố chất này, có sống tới một ngàn năm cũng không có khả năng trở thành cường giả.
Tuy rằng chỉ có tâm huyết và dũng khí thì vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng để trở thành một cường giả thì chắc chắn không thể thiếu hai điều này.
Đối với tên đệ tử Thạch Thiên Sơn này, Mạnh Siêu Nhiên bỗng cảm thấy cực kỳ thất vọng. Hắn dứt khoát không thèm can dự vào chuyện này nữa…
Trong Tử Trúc Lâm, nơi đối diện với Mạnh Siêu Nhiên cũng có hai người vẻ mặt thâm trầm đang nhìn xem màn tiếu hài giữa sân. Hai người này, vậy mà lại chính là tông chủ Thiên Ngoại Lâu Ô Vân Lương cùng chủ ngọn Mộng Vân Phong, Khổng Kinh Phong. Không biết vì sao bọn họ sao lại đến đây, hơn nữa còn thích thú đứng nhìn một đám tiểu bối đang tranh đấu với nhau.
Nếu Sở Dương mà biết hai người này ở đây, chắc hẳn sẽ vô cùng bất ngờ.
Nhìn Thạch Thiên Sơn như đống bùn nhão nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu hôn mê bất tỉnh, Lưu Vân Viêm cũng đành ngừng tay, cảm thấy thật mất hứng. Hắn vốn tưởng tên Thạch Thiên Sơn này hung hăng càn quấy liền Lý Kiếm Ngâm cũng dám đánh, phen này chắc phải ác chiến một trận.
Vậy mà lúc mọi người hùng hùng hổ hổ kéo tới lại gặp phải một bao cát, không dám chống cự để người ta tùy ý đập một trận.
Lo sợ đánh chết người sẽ không biết ăn nói làm sao, bọn hắn định bỏ đi.
Vừa lúc bọn hắn quay người chuẩn bị rời đi đột nhiên vang lên một giọng nói chậm rãi:
– Này, mấy người các ngươi cứ như vậy mà bỏ đi sao?
Bước chân bọn Lưu Vân Viêm ngừng lại.
Chỉ nghe thấy người nọ nói tiếp:
– Khục khục, tám người sư huynh đệ các ngươi hiệp đồng đánh một mình Thạch Thiên Sơn mà lại ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, nếu cứ thế mà bỏ đi thì có vẻ không đúng lắm nhỉ?
Lưu Vân Viêm bỗng xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về người đang nói chuyện, giọng âm trầm:
– Ngươi có ý kiến gì à?
Bảy người còn lại cùng xoay người, nhìn về thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện kia, trong lòng có chút kinh ngạc, lúc bọn hắn hành hạ Thạch Thiên Sơn, hắn một tiếng cũng không nói, bây giờ mọi chuyện xong xuôi hắn lại đi ra?
Lẽ nào lại muốn bị đập một trận nữa?
Sở Dương nở nụ cười ôn hòa:
– Khúc sư huynh đến Tử Trúc Viên chúng ta mà lại bị thiệt thòi lớn như vậy, trong lòng tiểu đệ cảm thấy thật áy náy.
Khuôn mặt hắn trước nay luôn lạnh lùng, đột nhiên lộ ra vẻ mặt tươi cười thân thiết thế này, nhìn rất có phong cách. Đàm Đàm bên cạnh há to miệng, nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Sở Dương mà giống như gặp quỷ.
Trời, ta biết huynh ấy mấy chục năm qua, tới hôm nay mới thấy Sở Dương sư huynh nở nụ cười, đời này sống thật không uổng công rồi. Trong lòng Đàm Đàm trào dâng ngàn vạn cảm xúc khác nhau, lúc này hiện lên một tia xúc động như có như không.
Mà đám người Lưu Vân Viêm thì lại cảm thấy rất khó chịu.
Vừa rồi tám người bọn hắn hung hăng hành hạ Thạch Thiên Sơn một trận thừa sống thiếu chết, ngoài miệng thì kêu gào như chính bản thân mình chịu thiệt thòi, giống như mình Thạch Thiên Sơn lần lượt đánh cả tám người vậy.
Hiện tại Sở Dương là người của Tử Trúc Viên. Hắn đứng ra thẳng thắn trách tội, nói bọn hắn đổi trắng thay đen, điều này làm cho bọn hắn vô cùng buồn bực.
Sở Dương đứng ra tất nhiên không phải là vì Thạch Thiên Sơn, nếu như chuyện này xảy ra ở nơi khác, hắn sẽ thờ ơ coi như không thấy, phủi đít mấy cái rồi rời đi. Nhưng lúc này chuyện xảy ra ở Tử Trúc Viên, Sở Dương không thể để đám người này thoải mái rời đi như vậy được.
Vì ở đây chính là địa bàn của sư phụ, chính là thể diện của người.
Đệ tử Tỏa Vân Phong tới đánh đập đại đệ tử của Mạnh Siêu Nhiên ngay tại Tử Trúc Viên, sau đó lại điềm nhiên rời đi, việc này nếu truyền ra bên ngoài, có thể tưởng tượng thanh danh Mạnh Siêu Nhiên sẽ phải chịu đả kích lớn thế nào.
Tuy hiện tại Mạnh Siêu Nhiên không hề để ý đến mấy việc này, nhưng Sở Dương không thể không quan tâm tới.
Từ kiếp trước đến, Mạnh Siêu Nhiên trước sau vẫn luôn là người Sở Dương tôn kính nhất.
Thạch Thiên Sơn bây giờ đã y như sự sắp đặt của hắn, tự mình chịu đòn một trận, như vậy tiếp theo cũng là lúc hắn ra tay phản kích. Mấy tên kia dám tới Tử Trúc Viên đánh người, nhất định sẽ phải trả một cái giá thật lớn.
Theo như Sở Dương nhìn nhận, mấy tên này cùng nhau đánh Thạch Thiên Sơn lại hoàn toàn là hai việc khác nhau.
– Không biết ta làm thế này có tính là mượn đao giết người không nhỉ?
Sở Dương tự hỏi chính mình, cảm thấy bản thân có chút không được thành thực, đưa tay sờ sờ mũi.
Chắc là không phải đâu nhỉ, đúng là không phải mà, ta ném đá giấu tay thật, nhưng đây dù sao cũng chỉ là một đám con lừa mà thôi.
Hơn nữa, mình có thể nhờ vào Thạch Thiên Sơn mà ngăn chặn mấy cái tai họa, dù sao với tình hình hiện tại, mình đang phải cố gắng trong thời gian ngắn nhất đạt được mũi kiếm Cửu Kiếp Kiếm, tới lúc đó mới có thể thực sự giẫm đạp mấy tên này dưới chân.
Nếu sớm muốn gì cũng phải giẫm, giẫm sớm một chút thì có sao chứ?
– Rốt cuộc ngươi có ý gì?
Lưu Vân Viêm phất tay bảo các sư đệ ngừng tiến lên, ngạo nghễ nhìn Sở Dương. Thằng nhóc trước mặt tối đa cũng chỉ là Vũ giả cấp hai cấp ba, chưa đáng là cái gì, người như thế thì có thể có thủ đoạn gì chứ? Hoàn toàn không cần phải bận tâm!
– Ý của ta là, ở đây là Tử Trúc Viên, không phải là Tỏa Vân Phong!
Sở Dương mỉm cười ôn hòa, nhưng trong mắt phát ra ánh sáng sắc bén như dao.
– Tại Tử Trúc Viên thì đã làm sao?
Lưu Vân Viêm hừ một tiếng.
– Các huynh là người của Tỏa Vân Phong, tuy cùng là đồng môn với nhau, nhưng Tỏa Vân Phong là Tỏa Vân Phong, Tử Trúc Viên là Tử Trúc Viên.
Sở Dương nhàn nhạt nói:
– Các huynh dám đi tới Tử Trúc Viên gây rối như vậy, các trưởng bối trong sư môn đã có ai cho phép chưa?
– Gây rối gì chứ?
Khúc Bình trừng mắt:
– Chẳng qua là chúng ta tới luận bàn với sư đệ Thạch Thiên Sơn một chút mà thôi. không phải người trong phái luận bàn với nhau là chuyện rất bình thường sao?
– Đúng, là luận bàn, chỉ luận bàn mà thôi.
Mấy người còn lại đều lên tiếng, tuyệt đối không thể để hai chữ gây rối này chụp lên đầu được.
– Luận bàn? Luật lệ của Thiên Ngoại Lâu có quy định, đồng môn luận bàn phải có trưởng bối trong môn phái ở đây. Hiện tại trưởng bối của sư môn ở đâu?
Sở Dương cười lạnh:
– Thiên Ngoại Lâu quy định, đệ tử trong tông môn luận bàn là để khuyến khích đệ tử cố gắng nỗ lực, cần có trưởng bối cầm bài danh trong tay quan chiến, vậy bài danh ở đâu?
– Thiên Ngoại lâu quy định, luận bàn trong môn phái mà nếu không cùng một nhánh thì cần phải có khế ước, vậy khế ước ở đâu?
– Ngươi…
Khúc Bình nghẹn họng.
Lần này bọn hắn đến đây, sớm đã biết Mạnh Siêu Nhiên ở tại Tử Trúc Viên. Nếu lúc đó đi trình báo Mạnh Siêu Nhiên xin luận bàn một phen, coi như có trưởng bối quan chiến thì tất cả mọi chuyền đều thuận lợi hết rồi.
Hơn nữa việc này còn có thể làm cho danh tiếng của Tỏa Vân Phong càng trở nên vang dội hơn nữa. Trên danh nghĩa tuy là bọn hắn tới đây là để luận bàn, nhưng thực ra là để giúp sư đệ xả giận, nơi luận bàn chính là ở Tử Trúc Viên, hơn nữa trưởng bối duy nhất trong sư môn đứng ngoài quan chiến lại chính là Mạnh sư thúc. Mọi việc đều tiến hành quang minh lỗi lạc, hoàn hảo không chút sai sót!
Hơn nữa Lý Kiếm Ngâm đã ăn thiệt thòi lớn như vậy quay về, nếu Tỏa Vân Phong không có phản ứng gì mới là chuyện lạ.
Nhưng tới đây lại phát hiện ra chỉ có ba người Sở Dương ở đây. vậy nên bọn hắn chỉ nói hai ba câu liền đã động thủ, dù sao hôm nay đánh cũng đã đánh rồi, nhưng bên phía đối phương lại có người đứng ra đòi hỏi tất cả phải theo quy củ mà làm.
Hôm nay không có trưởng bối ở đây, dù thế nào chuyện này cũng không nói lại hắn được.
– Nói bậy, hôm nay chính Thạch Thiên Sơn chủ động khiêu khích, đánh Khúc sư huynh ta trước, Khúc sư huynh vì tự vệ nên phải phản kích, vì thế nên mới có chuyện này.
Ánh mắt một thiếu niên trong nhóm khẽ xoay tròn, giọng ngang ngược.
Sở Dương lạnh lùng nhìn hắn:
– Nếu như vậy, Khúc sư huynh cũng bị thương không nhẹ hả?
– Điều đó là đương nhiên!
Mặt thiếu niên này đỏ lên, nhưng vẫn nói kiên quyết:
– Xem này, bên sườn sư huynh bị thương, trước ngực cũng có vết thương, toàn thân trên đều là thương tích a..
– Ủa, vậy là hôm nay không phải là luận bàn hả?
Sở Dương hứng thú, nghiêng đầu:
– Sao mặt ngươi đỏ thế, làm việc gì trái lương tâm hả?
– Đương nhiên…đương nhiên không phải là luận bàn.
Khúc Bình kiên trì, lắp bắp nói.
Một đám người bọn hắn vừa rồi trăm miệng một lời nói đây là luận bàn, nhưng dưới lời lẽ sắc bén của Sở Dương, lúc này lập tức đổi ý thành không phải luận bàn rồi.
– Nếu vậy các ngươi trở về cũng nói lại như vậy sao?
Sở Dương cười mỉm hỏi.
– Điều đó là đương nhiên, làm người phải ngay thật, sư môn đối với chúng ta ân trọng như núi, làm sao chúng ta có thể nói dối được.
Mọi người đều thấy lúc Khúc Bình nói ra những lời này, trên mặt nhịn không được đỏ lên một chút.
– Nhưng việc này không thích hợp cho lắm, Khúc huynh xem, huynh chịu thiệt thòi lớn như thế mà trên người lại không có một chút thương tích nào, điều này cũng thật là khó tin nhỉ?
Sở Dương nói chân thành:
– Khúc sư huynh, nếu cần để ta giúp huynh nhé, như thế nào?
– Ngươi giúp ta?
Con ngươi trong mắt Khúc Bình co rút lại:
– Ngươi giúp ta cái gì?
– Ta có thể giúp huynh tạo ra vài đạo vết thương trên người đấy.
Sở Dương thành thành thật thật cười nói:
– Khúc sư huynh, ta cũng vì lo cho huynh thôi, huynh trở về nói với trưởng bối chuyện này, họ thấy trên người huynh không có thương tổn thế kia chắc chắn sẽ nghĩ là huynh nói dối đấy. Như vậy theo quy củ thì huynh chắc chắn là sẽ phải bị phạt, vậy chi bằng để ta quẹt cho huynh vài kiếm, đánh nhẹ mấy quyền, cộng thêm mấy cước mềm mại nữa, huynh xem như thế có ổn không?
– Ha ha… Nguồn truyện:
Khúc Bình cười ha hả, đưa mắt khinh thường nhìn Sở Dương:
– Ngươi chính là Sở Dương hả? Gần đây Lý sư đệ luôn dặn dò chúng ta, chúng ta có thể đối phó Thạch Thiên Sơn, nhưng nhất định phải lưu lại Sở Dương để hắn tự ra tay. Ha ha, vậy nên bọn ta mới buông tha cho ngươi. Không ngờ hôm nay ngươi lại còn muốn giúp đỡ chúng ta? Hờ hờ, bằng mớ công phu mèo cào của ngươi, để xem ngươi làm cách nào giúp ta đây?
– Không biết có giúp được không, nhưng cũng muốn thử một lần.
Sở Dương nói rất thân thiết:
– Nói không chừng Khúc sư huynh đột nhiên phát bệnh, đứng im bất động cho ta đánh. Nếu vậy không phải là rất thoải mái sao?
Khúc Bình nở nụ người âm trầm, nói thong thả:
– Thiên Ngoại Lâu ta, tám ngọn núi có cả thảy bảy trăm chín mươi sáu đệ tử cả nam lẫn nữ, hằng năm đều có xếp hạng. Tuy Khúc Bình ta bất tài nhưng cũng được xếp hạng thứ mười chín. Xin hỏi Sở Dương đệ xếp hạng thứ mấy vậy?