Nga Mi Kiếm Khách

Chương 20: Thược Dược hoa khai Minh chủ hội - Thùy tri xú nữ thị Hồ Ly



Có lẽ tin Nga Mi đại kiếm khách chết tan xác ở Lam Sơn đã vang dậy đất Hà Nam, nên chẳng ai nhận ra chàng trai râu ria lởm chởm này là Sở Phiêu Trần. Vả lại, sau nửa tháng trời nằm liệt, cơ thể chàng gầy đi nhiều, gương mặt xanh xao trơ xương càng thêm xa lạ!

Cuối giờ Mùi, Phiêu Trần đã rời xa Lam Sơn được mấy dặm. Hai bên quan đạo là rừng già rậm rạp, cành lá xanh rì bởi đang là tiết Xuân. Bỗng chàng nghe từ mé hữu vọng ra là tiếng rít của con Hồng Điểm Hắc Xà, linh vật thân thiết của Linh Xà Lang Quân.

Phiêu Trần mừng rỡ thúc ngựa rẽ vào, chỉ vài trượng đã phải xuống đi bộ vì bụi gai chằng chịt, cản chân tuấn mã.

Chàng theo tiếng kêu của Linh Xà đi sâu vào rừng, chừng nửa dặm thì gặp một cây cổ thụ cao vút, tàn lá vươn rộng nên dưới gốc cây thoáng đãng, chỉ có cỏ xanh mượt mà. Trên bãi cỏ ấy một người áo đen bịt mặt đang nằm sống soài, còn Linh Xà cứ bò quanh mà rít lên những tiếng bi thương, lo lắng!

Phiêu Trần kinh hãi rảo bước, Hồng Điểm Hắc Xà vươn cổ ra đe dọa để bảo vệ chủ nhân. Phiêu Trần nói ngay :

– Hồng nhi! Ta là bạn của Đoàn Vĩnh Thanh đây mà!

Chắc do một lần gặp gỡ không đủ để nhớ nhau nên Hồng nhi quăng mình đến mổ vào người Phiêu Trần. Lúc này nó mới nhận ra cái mùi quen thuộc, buông mình rơi xuống cỏ.

Phiêu Trần ngồi xuống, lật ngửa nạn nhân. Vết thương sâu hoắm bên ngực phải mang hình dáng mũi đao. Chàng lột khăn che mặt để họ Đoàn dễ thở, rồi cởi phăng cả áo để băng bó.

Chàng ngạc nhiên khi thấy ngực của Linh Xà Lang Quân bó chặt bằng nhiều lớp lụa, và da bụng y trắng trẻo mịn màng một cách lạ lùng. Máu đã khô dính chặt lụa vào vết thương, Phiêu Trần phải dùng kiếm cắt để không gây đau đớn cho họ Đoàn. Chàng nhăn mặt trước đôi nhủ phong nhỏ nhắn, săn chắc. Nhiều năm qua, cả giang hồ đề không biết Linh Xà Lang Quân là gái giả trai.

Phiêu Trần vụng về bôi “Sinh Cơ Tục Cốt Giao” vào vết thương, rồi nhai nát năm viên linh đan, mớm cho Đoàn cô nương.

Chàng dựng nàng ngồi dựa vào lòng mình rồi áp hữu thủ truyền công lực, thúc đẩy kinh mạch lưu chuyển trở lại. Gần khắc sau, họ Đoàn mở mắt, nhận ra cố nhân, nàng ứa nước mằt hỏi :

– Có phải tại hạ đã chết và xuống suối vàng đoàn tụ với công tử?

Gió xuân lành lạnh mơn man da thịt thân trước, nàng rùng mình nhận ra mình đang lõa thể, vội đưa tay che ngực.

Phiêu Trần thở dài :

– Tại hạ vì trị thương nên phải mạo phạm đến ngọc thể, mong cô nương lượng thứ!

Đoàn Vĩnh Thanh ngơ ngác lẩm bẩm :

– Té ra chàng và ta đều còn ở dương gian!

Hồng Điểm Hắc Xà vui mừng rít lên để xác nhận điều ấy!

Phiêu Trần cũng nói :

– Tại hạ may mắn thoát chết ở Lam Sơn, định về Hồ Nam, lúc đi ngang qua đây thì nghe tiếng kêu của Linh Xà!

Đoàn Vĩnh Thanh biết lai lịch đã bị lộ, thẹn thùng đổi cách xưng hô :

– Sao công tử không buông thiếp ra?

Phiêu Trần vừa ngưng truyền chân khí thì nàng phun ra một vòi máu tươi. Chàng kinh hãi điểm nhanh vào sáu đại huyệt trược ngực rồi tiếp tục truyền công.

Đoàn cô nương nở nụ cười thê lương :

– Sở công tử! Thiếp tên thực là Đoàn Thanh Hương, gia phụ không có nam tử nên bắt thiếp phải mặc nam trang từ thuở ấu thơ. Đến khi gặp công tử, thiếp nghe lòng xao xuyến, trở lại bản chất nữ nhân! Thiếp yêu công tử mà không sao thố lộ được. Lúc nghe tin chàng bị chết bởi quỷ kế của Sa Mạc Chi Vương, thiếp xua đàn rắn tấn công Tổng đàn Thần Võ bang, giết chết mấy trăm tên bang chúng. Nhưng bản lãnh Kim Mãn Lộ thật đáng sợ, vượt qua bầy độc xà mà đâm thiếp một đao. Thiếp đào tẩu được đến đây nằm chờ chết, không ngờ lại gặp được người trong mộng.

Nói xong, nàng từ từ lột lớp mặt nạ. Để lộ một dung nhan kiều mị. Phiêu Trần nghe lòng sôi sục niềm cảm kích, dịu dàng nói :

– Hương muội đừng buông trôi, cố mà sống để cùng ta kết duyên giai ngẩu!

Thanh Hương mỉm cười hạnh phúc, dựa người lên vai Phiêu Trần, lắc đầu :

– Mạng thiếp đã tận rồi, dù muốn sống cũng chẳng được. Nhờ lớp lụa bó ngực nên thiếp mới cầm cự được ba ngày, nhưng phổi phải đã thủng và hư hoại rồi.

Phiêu Trần ứa nước mắt, cúi xuống hôn lên má nàng :

– Hương muội đừng. Ta không muốn mất nàng!

Thanh Hương thều thào gọi Linh Xà :

– Hồng nhi!

Con vật ngoan ngoản bò đến. Nàng bắt nó trên tay rồi dặn dò :

– Từ nay Hồng nhi hãy theo Sở tướng công! Chàng đã là trượng phu của ta đấy!

Nàng ngước lên nói với Phiêu Trần :

– Tuớng công! Trong người thiếp có pho Linh Xà kiếm pháp và pho Xà kinh. Mong chàng đừng để chúng thất truyền!

Biết nàng sắp lìa đời, Phiêu Trần bật khóc, hôn tới tấp lên mắt, lên môi. Lát sau, Thanh Hương đoạn khí.

Phiêu Trần mở bọc hành lý của mình, lấy ra bộ y phục sạch thay cho Thanh Hương. Nàng cao gần bằng chàng nên mặc rất vừa vặn. Chôn cất xong, Phiêu Trần buồn bã khấn vái :

– Đoàn nương! Ngày nào diệt xong Sa Mạc Chi Vương, ta sẽ đem thủ cấp lão đến đây để tế mộ và đưa hài cốt nàng về Trường Sa.

Nhìn thấy Hồng Điểm Hắc Xà cứ cuốn lấy chiếc mặt nạ Linh Xà Lang Quân, chàng liền nhặt lên, mang vào. Linh Xà mừng rỡ quăng mình quấn quanh lưng chủ mới. Dẫu sao dung mạo này đã khiến nó yên tâm hơn.

Phiêu Trần rời khu rừng, lên ngựa phi mau. Sáng hôm sau, chàng có mặt ở thành Nam Dương, vào Cửu Châu đại tửu lâu dùng bữa.

Tầng dưới chật ních người, nhưng tầng trên vẫn còn trống mấy bàn. Bọn hào khách đang trò chuyện rôm rả, bàn luận về cuộc tập kích Tổng đàn Thần Võ bang đêm hai mươi tháng hai vừa rồi.

Trong số đó có người quen của Phiêu Trần, đó là Vô Ảnh Điểu Khúc Phong, biểu đệ của Tỳ Bà Sương Khúc Mạc Sầu. Lão ta chỉ mới gần năm mươi, thân hình mảnh khảnh, râu cằm hoe vàng, mắt láo liên đầy vẻ ranh mãnh, quỷ quyệt.

Giờ đây Khúc Phong đứng hẳn lên, say mê nói đến văng cả nước bọt :

– Chư vị biết không! Lão phu ẩn mình giám sát núi Thiên Sơn nên được tận mắt chứng kiến trận tập kích ấy. Linh Xà Lang Quân Đoàn Vĩnh Thanh đã xua hàng ngàn con độc xà đủ loại vào Tổng đàn của Thần Võ bang. Trời tối đen như mực nên phe đối phương chẳng làm sao phát hiện được. Tiếng rên la vang dậy cả đêm trường, xem ra số người bị chết bởi độc xà không dưới bốn trăm. Cuối cùng, Sa Mạc Chi Vương xuất hiện, bị Linh Xà Lang Quân từ chỗ nấp nhảy ra đánh lén. Thế mà Kim Mãn Lộ chỉ bị thương nhẹ nơi vai tả và còn đâm trúng đối phương một đao vào ngực. Tội nghiệp cho họ Đoàn, chắn là gã không thể sống nổi, dù cho có chạy thoát!

Bỗng lão ngẩn người, há hốc miệng khi nhìn thấy người đang ngồi cách đấy mấy bàn. Khúc Phong rú lên :

– Linh Xà Lang Quân! Các hạ còn sống đấy ư?

Phiêu Trần gật đầu vẫy gọi :

– Khúc huynh hãy đến đây, tại hạ có chút việc muốn hỏi!

Đám hào khách bật cười hô hố :

– Nói dóc không lựa ngày! Phen này Vô Ảnh Điểu tiêu rồi!

Khúc Phong ngượng ngùng gãi đầu, bước đến ngồi đối diện với Phiêu Trần, lão mỉm cười cầu tài :

– Té ra Đoàn đại hiệp bản lãnh cao cường, không hề hấn gì cả! Lão phu kém mắt nên nhìn lầm!

Chàng xua tay, quay sang bảo tiểu nhị dọn thêm chén đũa, rồi hạ giọng :

– Tại hạ là bằng hữu của Sở công tử nên mới tấn công Tổng đàn Thần Võ bang để báo thù cho Phiêu Trần. Nay sự việc bất thành, tại hạ muốn tìm thân quyến của Phiêu Trần để liên thủ, Khúc huynh đừng nghi ngại.

Khúc Phong hoan hỉ đáp :

– Lão phu từng được nghe Sở công tử kể về mối quen biết với Đoàn đại hiệp nên xem như người nhà vậy. Hiện nay, người của Sở gia trang đã kéo hết về Trường Sa, chờ mãn trăm ngày Sở công tử rồi sẽ xuất quân rửa hận!

Phiêu Trần hài lòng hỏi tiếp :

– Tại hạ không tham dự đại hội bầu Minh chủ, mong Khúc huynh kể lại cho.

Vô Ảnh Điểu như được gãi đúng chỗ ngứa, hân hoan thuật lại diễn biến đại hội. Lão có tài miêu tả và trí nhớ tốt nên câu chuyện rất sống động. Nhưng dẫu sao thì cũng không chi tiết bằng tác giả được!

* * * * *

Đầu giờ Thìn ngày mười tám tháng hai, đại hội võ lâm khai mạc dưới chân núi Thiếu Thất.

Khu vực này trước đây là rừng rùng rậm rạp, được Thiếu Lâm tự cho đệ tử đốn bớt, tạo thành một chỗ hội họp rộng rãi và mát mẻ. Hào kiệt Trung Nguyên kéo về như thác đổ, tổng số trên dưới nửa vạn người. Họ hài lòng khi được đứng dưới bóng râm chứ không phải vầng dương gay gắt.

Ngay trong lời tuyên cáo đầu tiên, Tuệ Nghiêm thần tăng, Phương trượng chùa Thiếu Lâm đã khiến mọi người kinh ngạc. Đó là việc bải bỏ qui củ giới hạn tuổi tác, người quá tám mươi vẫn được quyền thượng đài.

Các bang hội là phần nổi của võ lâm và nhỏ hơn phần chìm gồm các bậc du hiệp, các kỳ nhân dị sĩ chốn thâm sơn cùng cốc. Mỗi lần qui ẩn lại xuất hiện để quan sát hậu bối, thưởng lãm bản lãnh của những bậc anh hùng đương đại.

Sức lực của người học võ không giảm theo tuổi tác nếu chuyên cần luyện tập thường xuyên. Hơn nữa, cảnh núi rừng thâm u tĩnh lặng là môi trường tốt để những bậc tài hoa sáng tạo ra những chiêu thức tân kỳ, lợi hại hơn. Qui chế mới về tuổi tác thượng đài khiến một số cao thủ lão thành muốn thử thách thành tựu võ học của mình.

Đám cao thủ qui ẩn này lần lượt lên đài giới thiệu danh tánh sư thừa để ban giám đài phê duyệt tư cách. Những người từng là công địch hay truyền nhân của công địch thì không được tranh chức Minh chủ. Hoặc giả những kẻ độc ác giết người, cướp của, dâm loạn… cũng bị loại.

Đến lượt Bang chủ Thần Võ bang Kim Mãn Lộ thượng đài đăng ký thì bị quần hùng nhất loạt la ó, chửi mắng. Họ đã biết Nga Mi đại kiếm khách Phiêu Trần bỏ mạng ở Lam Sơn do quỷ kế của họ Kim.

Sa Mạc Chi Vương cười nhạt :

– Bằng cớ đâu mà chư vị bảo rằng bổn tọa có mặt ở thành Đăng Phong từ sáng ngày rằm?

Kim Nhãn Điêu nhảy lên đài, trao cho ban giám đài xem phong thư mà họ Kim đã cho thủ hạ bắn vào Sở gia trang.

Tuệ Nghiêm thần tăng cùng bốn vị giám đài kia đọc xong, đưa lại cho Kim Mãn Lộ và hỏi :

– Kim thí chủ giải thích sao về phong thư này?

Họ Kim xem qua cười khanh khách :

– Đây rõ ràng là nét chữ của nữ nhân, nào phải của bổn tọa? Vả lại, Toàn Cơ bí kíp có gì là quý giá mà bổn tọa phải tìm cách đoạt lấy? Với bản lãnh hiện tại, bổn tọa cũng thừa sức để xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân.

Lời nói cuồng ngạo kia khiến mọi người phẫn nộ nhưng xem ra cũng hợp lý. Kim Mãn Lộ không có lý do gì để giết Phiêu Trần vì chàng không xứng là đối thủ của lão. Cùng lắm thì lão thực hiện đúng giao ước, thả người đổi lấy Kinh là đủ.

Ban giám đài cũng bối rối, bàn bạc khá lâu, Kim Mãn Lộ đã bố trí âm mưu rất chu đáo nên không thể nào khép tội lão ta được. Và khi lão trở thành Minh chủ võ lâm thì được hưởng đặc quyền, không ai có thể đòi nợ cũ.

Miêu Vô Mi chớp đôi mắt sưng vù thì thầm với Phỉ nhi. Cậu bé lập tức chạy đến, nhảy lên đài, chỉ mặt Sa Mạc Chi Vương mà xỉa xói :

– Lão cẩu tặc kia! Người ngoài không biết chứ tiểu gia đây thừa hiểu tâm địa của lão. Năm xưa, sư phụ lão là Thiên Sơn Đao Vương đã từng tiên đoán rằng sau này lão sẽ chết dưới tay một vị La Hán giáng phàm. Chính vì vậy, lão mới bày độc kế giết thân phụ ta và gia sư tổ. Nếu lão khẳng định mình vô can thì hãy hứa rằng khi bọn ta chứng minh được lỗi, lão sẽ từ chức Minh chủ ngay.

Quần hùng chấn động nhưng vẫn còn nửa tin nửa ngờ vì Phỉ nhi chỉ là một đứa trẻ.

Sa Mạc Chi Vương cười dài nói :

– Phế ngôn! Ngươi chưa ráo máu đầu sao dám nói rằng biết chuyện của sư phụ ta?

Phỉ nhi hậm hực nói :

– Số trời đã định, lão có cố cãi cũng không được đâu. Ta sẽ là Tiểu La Hán để thực thi thiên mệnh!

Nói xong Phỉ nhi gạt nước mắt nhảy xuống. Dẫu sao thì cậu bé đã đưa được một ý kiến hay. Thành Tâm Tử, Chưởng môn phái Võ Đang, lạnh lùng nói :

– Bần đạo và ban giám đài không có bằng chứng để phủ quyết tư cách của Kim thí chủ. Nhưng do Sở gia quyết khẳng định nên bần đạo chấp nhận lời đề nghị của Sở Phỉ, nam tử của Nga Mi đại kiếm khách. Nếu sau này Sở gia chứng minh được thí chủ có tội, võ lâm sẽ họp lại bầu Minh chủ khác.

Quần hào nhất tề tán thành. Sa Mạc Chi Vương thản nhiên đáp :

– Vàng thật không sợ lửa! Bổn tọa chấp nhận quyết định của chư vị!

Ô Thước chân nhân đứng dưới mỉa mai :

– Mọi người quá lo xa chứ chắc gì họ Kim đã tranh được ngôi Minh chủ?

Có tiếng nữ nhân trong trẻo phụ họa theo :

– Đúng vậy! Bổn cô nương cũng đang muốn thử xem bản lãnh của Sa Mạc Chi Vương đến đâu mà dám xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân?

Dứt lời, một nữ nhân bạch y bay vút lên đài. Dung nhan kiều diễm như hằng nga giáng thế của nàng khiến mọi người ngơ ngẩn.

Nữ lang chỉ mặc bộ vải trắng không một đường thêu, tóc buông xõa, chẳng trâm cài lược dắt. Gương mặt nàng không chút phấn son và thấp thoáng vẻ u buồn.

Nữ lang vòng tay báo danh :

– Kính cáo ban giám đài và chư vị anh hùng võ lâm. Thiếp là Độc Vật Nương Tử Du Huệ, ba mươi tuổi, quê Tứ Xuyên, là ái nữ của Độc Vương Du Thanh!

Toàn trường chấn động ồ lên khi được diện kiến dung nhan của nữ nhân thần bí nhất Trung Nguyên. Nàng đã ba mươi tuổi mà trông chỉ như mười chín.

Tuệ Nghiêm thần tăng nghiêm trang nói :

– Du cô nương bao năm hành hiệp cứu khổ phò nguy, nhân cách ấy khiến bần tăng khâm phục. Nhưng do quy định của giang hồ, lão nạp mong cô nương giải độc ngay cho đối thủ của mình.

Du Huệ kính cẩn thưa :

– Tiểu nữ xin tuân lệnh Phương trượng.

Nàng chợt quay sang nói với Sa Mạc Chi Vương :

– Nghe nói tôn giá có tấm thân bách độc bất xâm, chắc đâu xem chút trò mọn của bổn cô nương ra gì?

Kim Mãn Lộ chưa kịp xuống, đang ngẩn ngơ trước gương mặt thiên nga và thân hình mượt mà của Du Huệ, thầm nhủ sao trên đời lại có người xinh đẹp như vậy. Nghe nàng hỏi, lão giật mình, bật cười cao ngạo :

– Bổn tòa có chết dưới tay Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Nhân như nàng thì cũng mãn nguyện!

Độc Vật Nương Tử quay xuống hỏi quần hùng :

– Nếu không còn ai đăng ký thượng đàì, thiếp sẽ xin phép ban giám đài so tài với Kim bang chủ đây mở màn đại hội!

Mọi người như mê hoặc, đồng thanh đáp :

– Không! Xin mời mỹ nhân!

Ngoài việc muốn được thưởng thức ngay tài nghệ của người đẹp ra, đúng là chẳng còn ai muốn đăng ký cả. Ba mươi người lên trước đều là những cao thủ lão thành, võ nghệ tuyệt luân, đám hậu bối đều ngán sợ.

Không chờ Du Huệ xin phép, ban giám đài đã công bố ngay :

– Trận đấu sẽ do Du cô nương và Kim thí chủ khai mạc!

Lòng họ đang nặng trĩu ưu tư nên rất mong Độc Vật Nương Tử trừ tai họa cho võ lâm.

Du Huệ vòng tay cảm tạ giám đài, quay xuống dưới đài mỉm cười :

– Thiếp không mang theo vũ khí, muốn hỏi mượn thanh bảo kiếm của Tứ Tuyệt Đồng Tử, chẳng hay Sở thiếu gia có vui lòng không?

Sở Phỉ đang phân vân thì Tỳ Bà Sương hối thúc :

– Phỉ nhi lên đi!

Cậu bé hăm hở nhảy lên lôi đài, không trao kiếm ngay mà vòng tay nói với quần hùng :

– Kính cáo chư vị! Tứ Tuyệt Đồng Tử tôi vì thù cha nên từ nay sẽ đổi danh hiệu là Tiểu La Hán, thề sẽ lấy đầu Kim Mãn Lộ để báo phụ cừu và tiêu diệt tai họa cho võ lâm.

Bang chúng Ma giáo, Động Đình bang, Hán Giang thủy trại, đều là thân hữu của Sở gia trang nên nhất tề hô vang :

– Tiểu La Hán sát Sa Mạc Chi Vương!

Kim Mãn Lộ giận tím mặt nhưng cố nhẫn nhịn, cười ruồi, còn Phỉ nhi dù đang đau lòng vì cha mất nhưng cũng thầm khoan khoái. Cậu bé bước đến cung kính trao thanh Toàn Cơ kiếm cho Độc Vật Nương Tử rồi dõng dạc nói :

– Nếu Du nữ hiệp giết được Kim Mãn Lộ, tiểu điệt xin tặng cho người thanh bảo kiếm này!

Du Huệ nhận lấy, nháy mắt gật đầu như hứa rằng sẽ không tha cho họ Kim.

Sở Phỉ có cảm giá là lạ, quay về chỗ cũ.

Du Huệ rút kiếm, ném vỏ vào góc lôi đài rồi mỉm cười, nói với Sa Mạc Chi Vương :

– Tôn giá tưởng bí mật thần công Kim Cương Bất Hoại nằm trong bí phổ nên rắp tâm chiếm đoạt. Nhưng thực ra bí mật ấy lại nằm trong thanh bảo kiếm này đây. Vì vậy tôn giá nên nhẹ tay kẻo hủy hoại đi ước mơ của mình.

Sa Mạc Chi Vương lẫn cử tọa đều giật mình kinh ngạc, không ngờ nữ lang thần bí này lại thổ lộ ra bí mật động trời.

Phỉ nhi chưng hửng, cuống quýt nói với Kim Nhãn Điêu :

– Lão gia! Ai ngờ thanh kiếm gãy ấy lại quý giá như vậy? Tiểu tôn đã lỡ hứa cho Du nữ hiệp rồi!

Sở Quyền buồn bã đáp :

– Nếu nàng ta giết được Sa Mạc Chi Vương thì ngươi còn cần tâm pháp Kim Cương Bất Hoại ấy để làm gì nữa? Lúc ấy dù nàng ta có đòi thêm cả sản nghiệp của họ Sở ta cũng sẵn sàng dâng tặng.

Lúc này, trên lôi đài đã diễn ra cuộc tranh tài. Độc Vật Nương Tử công lực kém hơn nên tận dụng phép du đấu, thân hình yểu điệu kia chập chờn như cánh bướm, vờn quanh làn đao xanh biếc của đối phương.

Thỉnh thoảng Du Huệ mới phản kích nhưng đòn nào cũng hiểm ác và liều lĩnh, chẳng kể gì đến tử sinh. Nhiều lần, nàng thoát chết chỉ trong gang tấc.

Quần hùng có cảm tình với người đẹp nên ai nấy toát mồ hôi hột lo lắng cho Du Huệ.

Chắc vì thương hoa tiếc ngọc nên kẻ háo sắc chẳng nỡ xuống tay. Cổ nhân có câu: Anh hùng nan quá mỹ nhân quan! Họ Kim tự hào mình là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân, cho rằng chỉ có Du Huệ mới xứng làm người nâng khăn sửa túi. Vì vậy, lão không thể nhẫn tâm hủy hoại đóa Hải Đường mơn mởn được.

Càng tiếp cận lâu, Sa Mạc Chi Vương càng thêm say đắm, đường đao hòa hoản, không chút sát khí. Mỗi lần Du Huệ tấn công bằng những chưởng kình ở tả thủ, Kim Mãn Lộ chỉ dùng bốn thành công lực phất ra đạo chưởng phong cũng đủ đánh bạt đi.

Đến chiêu thứ một trăm ba mươi sáu thì Du Huệ đã tỏ ra đuối sức. Mồ hôi tuôn ướt áo và chảy dài trên gương mặt trắng hồng. Nàng mỉm cười mê hoặc, mắt long lanh như trách móc Sa Mạc Chi Vương chẳng biết nương tay. Họ Kim cười ha hả :

– Mỹ nhân hãy chịu thua đi thôi!

Lão vừa nói dứt câu thì Du Huệ ập đến, phóng kiếm vào màng đao quang.

Kiếm đã rời tay, không được chân khí bảo vệ thì rất dễ gãy. Hơn nữa lưỡi kiếm nằm dọc, đưa bản chạm bề sắc của lưỡi đao thì khó mà toàn vẹn. Sa Mạc Chi Vương bị ám ảnh bởi bí quyết Kim Cương Bất Hoại nên không dám chặt gãy Toàn Cơ kiếm, vội giảm bớt mấy thành chân khí.

Và đúng lúc này ngón trỏ tay hữu của Độc Vật Nương Tử xạ ra một đạo chỉ phong, xuyên qua chỗ sơ hở của lưỡi đao.

Luồng chỉ phong này khá yếu ớt vì công lực Du Huệ không đủ, lập tức bị đao kình xé nát. Tuy nhiên đoạn đầu đã lọt qua được, thổi rát mặt họ Kim. Lão nghe mùi u hương thoang thoảng nhưng không hề sợ hãi vì tin rằng mình có khả năng kháng độc.

Du Huệ nhảy lùi ra xa, vòng tay nhận bại :

– Võ công của tôn giá quả là lợi hại, thiếp không thể nào bì được.

Nàng bước ra xa nhặt Toàn Cơ kiếm tra vào bao rồi hạ đài.

Theo qui củ thì mỗi người sẽ thủ đài ba trận, kẻ thua bị loại, người toàn thắng được nghỉ ngơi để vào vòng sau. Vì vậy, Kim Đỉnh Thượng Nhân đứng lên mời đối thủ thứ hai của Kim Mãn Lộ thượng đài.

Người này là Thiên Đô Tôn Giả Long Tường Bách, tám mươi lăm tuổi, ẩn cư ở Hoàng Sơn. Họ Long râu tóc bạc phơ, lưng gù nhưng thân hình vẫn cao hơn người thường. Vũ khí của lão là một thanh trường côn đen kịt, nặng không dưới sáu mươi cân.

Độc Vật Nương Tử đã xuống dưới chỗ Phỉ nhi. Nàng cúi chào mọi người rồi trả kiếm cho Sở Phỉ. Du Huệ tủm tỉm nói :

– Chắc Sở thiếu gia đang tiếc thanh kiếm này phải không? Thực ra nó cũng chẳng có bí mật gì cả.

Nhan sắc của nàng đã làm rung động cả trái tim non trẻ của Phỉ nhi. Cậu bé đỏ mặt ấp úng :

– Sao Du tỷ tỷ lại nghĩ vậy? Tiểu đệ sẵn sàng tặng luôn cho tỷ tỷ đấy.

Ánh mắt Phỉ nhi lộ vẻ say mê, đắm đuối. Độc Vật Nương Tử biến sắc, tát mạnh vào mặt cậu bé, rồi nghiêm giọng :

– Ta đáng tuổi mẹ ngươi, sao dám xưng hô như vậy?

Phỉ nhi văng ngược ra sau, được Sách Siêu đỡ lấy, nhưng má trái đã sưng vù.

Tỳ Bà Sương Khúc Mạc Sầu rầu rĩ nói :

– Phỉ nhi không đáng trách đâu, Du hiền muội quá xinh đẹp và trẻ trung trung nên y mới sanh lòng ái mộ như vậy.

Dạ Tri Thù rất thương Phỉ nhi nên cười nhạt :

– Hồng nhan họa thủy! Mị lực của cô nương khiến cả lão già thất thập như Kim Mãn Lộ còn phải say mê thì trách chi một thiếu niên sắp trưởng thành! Sao cô nương lại nỡ nặng tay như vậy?

Độc Vật Nương Tử cúi đầu :

– Lão gia dạy chí phải.

Rồi nàng sa lệ ngẩn người lẩm bẩm mãi :

– Hồng nhan họa thủy! Chẳng lẽ chính là ta đã hại chàng?

Lát sau, nàng ôm mặt rời khỏi khu đại hội.

Sách Siêu ngơ ngác hỏi Tỳ Bà Sương :

– Nàng ta làm sao vậy?

Khúc Mạc Sầu nhăn mặt :

– Tại hạ không thể nói ra được, mong Sách lão gia lượng thứ cho.

Miêu Vô Mi xoa đầu Phỉ nhi rồi nói :

– Sau này hiền đệ sẽ biết cái tát hôm nay chẳng oan chút nào cả.

Phỉ nhi đang thẹn chín người nên chỉ ậm ừ cúi gầm mặt, chẳng dám ngẩng lên. Nó rủa thầm Độc Vật Nương Tử. Thề sẽ không có cảm tình với bất cứ nữ nhân xinh đẹp nào nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.