Editor: Tây An
Nghỉ hè, Thuần Nhất cả ngày ngồi trong phòng vẽ vẽ tranh, Tô Giản Hành thì làm thêm. Hôm sinh nhật anh, Thuần Nhất xin nghỉ nửa ngày, khiêng một bức tranh, đi tìm anh. Trước cửa quán cà phê, cô trông thấy Tô Giản Hành, và cả Thẩm Gia.
Thẩm Gia mặc một đầu cái váy dài trắng, tiên khí bồng bềnh, còn cả mấy phần ngọt ngào, ngược lại với cô, áo thun, quần jean rách lỗ chỗ, giữa kẽ tay còn màu vẽ rửa chưa sạch.
Họ đang tán gẫu, không biết nói gì, Thẩm Gia cười đánh anh một cái. Tô Giản Hành thì không giống anh bình thường lắm, vẻ mặt anh thả buông lỏng, từ đầu đến cuối vẫn cười, là dáng vẻ chỉ có với người thân thiết.
Thuần Nhất không muốn vào cửa. Cô là kiểu người nghĩ là làm, quay người rời đi, Tô Giản Hành lại trông thấy cô, chạy đến gọi cô lại.
Ba người làm sao mà lại ngồi xuống cùng một chỗ, Thuần Nhất nghĩ không ra. Trông thấy món quà cô chuẩn bị, Thẩm Gia tán thưởng nói: “Cậu lợi hại thật đó, vẽ đẹp quá.” Đây là một bức vẽ theo lối vẽ tỉ mỉ, vẽ Côn Bằng, lấy ý là “Bể Bắc có loài cá, tên là Côn”*, cũng lấy ý “Cưỡi gió mà bay lên chính ngàn dặm”*. Cô vẽ đến là tỉ mỉ, không tính là bức họa lớn, song ròng rã một tháng mới hoàn thành.
*Trích Nam Hoa Kinh của Trang Tử
Thẩm Gia cứ hỏi cô cái này, hỏi cô cái kia, rõ là là lôi kéo làm quen. Thuần Nhất chọc quả xoài ngàn tầng trong đ ĩa, có phần mất cả hứng.
Thẩm Gia hưng phấn đề nghị: “Tớ đã đặt trước bánh gatô, đêm nay chúng mình cùng ăn nhé?” Họ ngồi song song, cô như người ngoài cuộc.
“Tớ còn có việc, nên không thể ở cùng các cậu, chúc các cậu đi chơi vui vẻ.” Thuần Nhất đứng lên, lại nhìn về phía Tô Giản Hành, “Sinh nhật vui vẻ nhé.” Cô đi, để lại bánh gatô bị cắt đến chia năm xẻ bảy, nhưng không được ăn mấy miếng.
Ám chỉ một trái tim lẻ loi trơ trọi.
Tối đó Thuần Nhất cứ tâm phiền ý loạn, không ngừng nghĩ, hai người trai đơn gái chiếc, sao lại chúc sinh nhật cùng nhau, ăn bánh gatô cùng nhau. Náo nhiệt chỉ thuộc về mình họ.
Giáo viên bố trí nhiệm vụ, chủ đề là “Phát sinh”. Một cái khái niệm rất trừu tượng, trong đầu Thuần Nhất, lại lập tức có sơ đồ phác thảo.
Cậu trai nằm sấp ngủ, cô gái bên cạnh nghiêng đầu, bức tranh trên mặt bàn, chính là anh.
Họ sóng vai đứng trên bục giảng, hai đề toán bày trước mặt, cô giải không ra, thừa dịp giáo viên không chú ý, chọc tay anh.
Còn cả ngày đó mưa như trút nước, từ xa xa cô nhìn anh và cùng một cô gái khác rời đi.
…
Đây là những chuyện cô và Tô Giản Hành từng chân thực trải qua, vẽ ra, lại như độc lập với một thời không khác.
Là phát sinh ưa thích, cũng là phát sinh thất vọng.
Thuần Nhất đợi đến rất khuya, ai cũng đã đi hết, phòng vẽ to lớn chỉ còn một cô. Thuần Nhất không còn dám đợi, thu dọn xong đồ, đóng cửa lại.
Cách đó không xa dưới ánh đèn đường, có một cái bóng đứng lặng.
Anh cúi đầu, ánh đèn vàng ấm chiếu lên tóc anh một lớp vàng mịt mờ. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, mắt lóe sáng. Như sao sa trong ngân hà.
“Sao cậu lại ở đây?” “Cậu vẫn chưa có cùng tớ thổi nến mà.” ngữ khí anh lại có phần tủi thân.
Trong lời nói của Thuần Nhất mang sự ghen tuông, “Nào có ai ước hai lần.” “Có đâu.” Thuần Nhất sửng sốt, “Vì sao?” Vì sao lại không mừng sinh nhật cùng Thẩm Gia?
Tô Giản Hành không đáp, nói: “Tớ mang bánh gatô và nến đến đây.”
Thuần Nhất nhìn thời gian, còn mười phút nữa là mười hai giờ, “Không kịp tìm chỗ, vào phòng vẽ tranh của tớ đi.” “Không phiền, ở ngay đây đi.”
Đời này Thuần Nhất chưa từng cùng ai đi qua một sinh nhật đơn sơ như thế, dưới ánh đèn đường chẳng tỏ, cô cầm lấy một cái bánh gatô nhỏ, cắm tượng trưng sáu ngọn nến.
Cô nhẹ nhàng hát bài sinh nhật vui vẻ, anh từ từ nhắm hai mắt nói: “Tớ hi vọng Thuần Nhất đừng giận tớ.” Cô vẫn chưa kịp phản ứng, anh đã thổi nến. Trong bóng tối, cô nhìn không thấy trong đáy mắt anh là bóng của cô, nhưng cô biết, trong lòng anh, nhất định cô không phải bóng hình vô danh.
Sau đó họ mỗi người một miếng ăn hết bánh gatô.
Thuần Nhất nói anh lãng phí điều ước sinh nhật, cô không hề giận. Anh nói không sao, cô vui vẻ là được.
Cô mãi mãi nhớ, có một cậu trai, không dám gọi cô, đợi cô mấy giờ bên ngoài, bị muỗi cắn mấy cái, chỉ là để cùng cô đón sinh nhật.
–
Thuần Nhất nói với bố cô không muốn ra nước ngoài, bố hỏi cô vì sao, cô không muốn khai ra Tô Giản Hành, nói cô không muốn thi IELTS. Bố nổi trận lôi đình, nói cô phải đi là phải đi, thủ tục đã sắp làm xong cho cô.
Cô tuyệt thực tỏ rõ ý chí, bố chịu thua, đồng ý để cô ở lại trong nước. Có một điều kiện là, nhất định cô phải theo đuổi chuyện học tập.
Đã cần chú ý chuyện vẽ tranh, lại phải học tập, Thuần Nhất từng muốn từ bỏ. Dựa vào thành tích của Tô Giản Hành, nhất định anh sẽ đến Bắc Kinh, cô có thể đỗ Học viện Mỹ thuật Trung Ương, vừa nghĩ tới chuyện về sau sẽ chung một thành phố với anh, cô lại có nhiệt tình.
*Học viện Mỹ Thuật Trung ương [中央美院]
Nhưng, càng muốn, hình như lại càng không có được. Đời người phải chăng đều như vậy?
Thi xong không bao lâu, bố Tô Giản Hành gặp tai nạn lao động, trụ cột trong nhà đảo ngược, anh phải chống đỡ toàn bộ gia đình, không đi được.
Họ ngồi trên ghế đá bên hồ, im lặng thật lâu, Tô Giản Hành cất lời: “Em đi Bắc Kinh đi.” “Vậy chúng ta sẽ yêu xa đó.” “Tình cảm kiên định, không có gì phải sợ. Anh không sợ, em sợ ư?” Thuần Nhất không nói ra là cảm giác gì, khó chịu, hay là phẫn nộ, ngũ vị tạp trần. Nhưng những cảm xúc này bày hiện thực trước mặt, lại có vẻ bất lực đến thế. Cô chỉ có thể thỏa hiệp.
“Được, đây là anh nói đó.”
Trước khi nhập học một ngày, Tô Giản Hành đưa cô ra sân bay, có rất nhiều lời dừng nơi đầu môi, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Chú ý an toàn.” Anh đặt một nụ hôn trên trán cô, cẩn thận mà thành kính.
Máy bay khởi động, chậm rãi, cảnh thành thị bên ngoài cửa sổ máy bay thu thỏ thành một chấm nhỏ. Trong tai nghe là vào bài “Lời cầu nguyện của thiếu nữ” của Dương Thiên Hoa, tiếng ca nhẹ nhàng hát đến câu “Chỉ cầu mong con có thể cùng anh đi chuyến xe này mãi đến tương lai, đến khi xe hỏng cũng không lìa bỏ“, nước mắt rốt cục đã ngăn không được.
Cô chỉ sợ là, trong này chuyến xe đến tương lai đó, không có anh.
–
Khác với Thuần Nhất, Tô Giản Hành học đại học bề bộn nhiều việc. Gần như mỗi tháng cô bay về hai lần, anh cũng rất khó để bỏ ra chút thời gian với cô. Chỉ có tần suất điện thoại là duy trì cố định, mỗi ngày một lần.
Thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy mỏi mệt, tủi thân, là Tô Giản Hành dịu dàng chèo chống cho cô. Người yêu tốt, nên như Tô Giản Hành vậy, biến cô thành người càng ngày càng tốt hơn. Rất nhiều người đều nói, cô thay đổi rất nhiều. Cô hỏi anh là thật sao, anh nói, dù trở nên thế nào, cô cũng vẫn là Thuần Nhất.
Tô Giản Hành vẫn quan tâm như hồi cấp ba, lúc nào anh cũng chú ý đến thời tiết Bắc Kinh, căn dặn cô thêm áo. Cô có gì muốn thổ lộ, ngay lập tức sẽ tìm đến anh. Bạn cùng phòng chưa gặp anh bao giờ, cũng đều nói anh tốt tính quá.
Thuần Nhất từng nói đùa nói, cô có thứ bệnh của nghệ thuật gia—— chỉ có tài hoa, sức khỏe không ổn. Nghĩ lại, về sau, lại thành câu sấm truyền.
Hôm ấy, dì cả cô đến, đau đến không chịu được, như buổi trưa đó. Anh một mực dỗ dành cô, bảo cô uống chút nước đường đỏ, dùng nước nóng chườm bụng.
Cô mềm giọng nũng nịu: “Nếu có anh ở đây thì tốt quá.” Anh cười nói: “Anh ở đấy, em sẽ không đau à?” “Ừm!” Đau mãi, Thuần Nhất đã yếu đến mức không muốn nói chuyện. Tô Giản Hành có vội vã cũng vô dụng, cô khẽ nói: “Nghe thấy tiếng bàn phím này, đang làm bài tập à? Anh cứ làm, em ngủ một giấc là ổn.” Cúp điện thoại, Thuần Nhất kéo chăn mền che kín đầu, khóe mắt nhỏ ra nước mắt. Có lẽ ốm đau thật sự sẽ khiến người ta già mồm, dù có đau nữa, cô cũng rất muốn anh ôm cô một cái. Nhưng khoảng cách hiện thực nói với cô, anh không thể.
Ngày hôm sau Thuần Nhất đỡ hơn một chút, chí ít có sức mà đi nhà ăn mua cơm trưa. Cô cảm thấy nhất định là mình đói đến mức choáng đầu hoa mắt, thế mà lại nhìn thấy Tô Giản Hành ở dưới lầu ký túc xá.
Vé máy bay vừa đi vừa về so với tiền sinh hoạt một tháng của anh thì còn đắt hơn, làm sao mà anh lại đến?
Thế nhưng, đây không phải ảo giác.
“Em ổn chưa?” anh sốt ruột hỏi cô.
Thuần Nhất lắc đầu, anh lại hỏi: “Sao không bảo bạn cùng phòng của em giúp em mua cơm?” “Các bạn ấy đang đi học rồi, em đói.” Cô ngơ ngác nhìn anh, “Thật sự là anh à?” “Là anh đây.” Tô Giản Hành thấy cô vẫn cứ như không thể tin biểu, cúi mặt xuống, mổ trên môi cô, “Lúc này đã tin chưa?”
Ngày hôm sau là thứ bảy, Tô Giản Hành có thể ở Bắc Kinh hai ngày. Biết là lần đầu tiên anh đến, Thuần Nhất dẫn anh đến mấy chỗ danh thắng cổ tích Bắc Kinh đi dạo một lượt, công viên Bắc Hải, Thập Sát Hải*, hẻm Đồng La… Cô nói đợi đến lúc không phải ngày nghỉ lễ, sẽ lại đi Di Hoà viên, Cố cung các thứ.
* Thập Sát Hải là tên gọi chung của chuỗi hồ ao trong nội thành Bắc Kinh, trên góc tây bắc theo đường chéo đông nam đến tây bắc của Bắc Kinh được gọi theo thứ tự là Tiền Hải, Hậu Hải và Tây Hải.
Thuần Nhất cảm thấy mấy ngày nay như nằm mơ, tốt đẹp đến mức không chân thực. Anh toàn tâm toàn ý theo cô, họ dạo bước từ trong hẻm cũ Bắc Kinh, người bên cạnh đi như thoi dệt, không giống một đôi lữ khách, mà giống người ở lại đây, một đôi tình nhân tầm thường nhất.
Gặp được một đôi vợ chồng người da trắng, họ lẫn nhau chụp ảnh hôn cho lẫn nhau, bối cảnh là hồ Hậu Hải dưới ánh đèn rực rỡ. Thuần Nhất chúc họ bạch đầu giai lão, người chồng da trắng nói It is better to be a lover than to die.
Chẳng bằng mãi là tình nhân.
Nửa đời cô độc, chẳng bằng mãi là tình nhân.
Ông trời không tốt bụng, buổi chiều Tô Giản Hành trở về, Bắc Kinh đổ càng nhiều tuyết, tất cả chuyến bay đã bị trì hoãn vô kỳ hạn.
Trong phòng chờ xe chen chúc, đầu Thuần Nhất tựa trên vai Tô Giản Hành, nhìn bên ngoài tuyết bay đầy trời, lẩm bẩm nói: “Mùa xuân đến, mùa xuân anh đến Bắc Kinh, khi đó Cố cung có rất nhiều hoa nở, đẹp cực kì.” “Ừ.”
Thuở thiếu thời có vô số ước mơ với tương lai, luôn cho rằng đầy cơ hội để chạm tay, thế là không ngừng hứa hẹn. Nhưng thường thì đến cuối, những thứ đó đều sẽ biến thành một câu nói dối đẹp đẽ.
Mãi cho đến khi Thuần Nhất và Tô Giản Hành chia tay, họ cũng chưa từng có mùa xuân nào cùng đi dạo Cố cung.
Lý do các đôi yêu nhau trên đời này chia tay nói chung là có hai loại, không yêu hoặc yêu mệt rồi, họ không thuộc về hai kiểu này.
Họ sống qua bốn năm đại học, lại không chống nổi ý trời.
Chia tay là Thuần Nhất chủ động đề nghị, cô không muốn để bệnh tình của mình liên lụy đến nhau, nên để tình yêu dừng lúc rực rỡ nhất. Tô Giản Hành đương nhiên từng níu kéo, yêu xa bốn năm từng đòi chia tay, vẫn cứ là yên ổn; chỉ vì một căn bệnh, cũng có thể chia tách họ sao?
Thuần Nhất nhiều lần kiên trì, đến cùng Tô Giản Hành không còn giữ cô lại.
Ngày đó trên xe, cô chỉ bật một bài “Lời cầu nguyện của thiếu nữ”.
Cầu cho trời đất hãy bỏ qua cho đôi tình nhân đó… Nhưng Thượng đế vẫn không đoái thương người tốt, đến khi con mở mắt ra, đã chẳng còn ngọn đèn nào dẫn lỗi.
Giống ngày đó bay đến Bắc Kinh, soi lại hai đầu.
Dường như tất cả chuyện trên đời đều nên có mở đầu và kết thúc.
Sau khi chia tay, Thuần Nhất xóa phương thức liên lạc của anh xóa đến là sạch sẽ, xóa tất cả câu văn, ảnh chụp, video mà trước kia vẫn giữ. Tin tức liên quan đến anh, cả chuyện hôm nay anh kết hôn, đều là do cô nghe được từ người khác.
Đối tượng kết hôn của anh không phải Thẩm Gia, cũng không phải của bạn cấp ba, bạn học thời đại học của anh, mà là đối tượng hẹn hò gia đình an bài, bằng tuối nhau, thấy phù hợp, nên quyết định cưới.
Cô gái kia không tính là xinh lắm, thứ duy nhất tương xứng với anh, là gò má cô ấy cũng có cái lúm đồng tiền.
Ngoài Thuần Nhất, bất kỳ ai khác đều không thể, bất kỳ ai khác cũng đều có thể, dù là anh chỉ có một thoáng ý nghĩ như vậy thôi, Thuần Nhất cũng sẽ cảm thấy, tình yêu mười năm nay, không trao lầm người.
Cả đời con người ta, chính là đang tiêu hóa vô số điều tiếc nuối.
Ví như Tô Giản Hành vì cha mẹ, mà từ bỏ ngôi trường tốt hơn.
Ví như Thuần Nhất lựa chọn một mình đối mặt với bệnh tật.
Vì yêu, họ không hối hận.