*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm tình tốt làm việc gì cũng thoải mái, cây con cấy xong trên cơ bản đều còn sống, gốc cũng ổn định, là thời điểm cho chúng nó leo giàn.
Trước đó các nàng đã làm cỏ và xới đất một lần, hiện tại dùng cây trúc được vót nhọn đầu, hơi ấn mạnh là có thể cắm ổn, cho nên tốc độ hạ cọc thực mau, diện tích làm giàn leo cũng không lớn, rất nhanh liền dựng xong một mảnh cọc trúc.
Chu Thanh Ngô đem dây cỏ tới cột, kéo giàn xong là có thể đại công cáo thành. Cuối tháng tư ánh mặt trời có chút nóng rực, Mạnh Sơ Hi ngẩng đầu nhìn bầu trời, tay đỡ trán che nắng, gương mặt phơi đến có chút đỏ lên.
Chu Thanh Ngô thấy được, vội đi qua nói: Nàng tới chỗ râm mát tránh nắng đi, còn dư lại để ta.
Mạnh Sơ Hi không nói chuyện, trực tiếp thu dọn đồ vật, kéo Chu Thanh Ngô cùng nhau ngồi dưới tán cây dâu.
“Nàng cũng không phải làm bằng sắt, thật vất vả dưỡng trắng cũng không thể lại phơi thành hắc nha đầu.” Mạnh Sơ Hi cười trêu chọc, khiến Chu Thanh Ngô cúi đầu cẩn thận nhìn chính mình, xem hai tay rồi so sánh với tay Mạnh Sơ Hi, nàng xác thật không trắng bằng nàng ấy, lập tức gương mặt có chút ủ rũ cúi xuống, khẽ mím môi.
Mạnh Sơ Hi đem biểu tình nhỏ của nàng nhìn ở trong mắt, cúi đầu trộm cười. Ngồi ở dưới gốc dâu, nàng ngẩng đầu nhìn cành lá, cây dâu đã nở hoa rồi. Những bông hoa lông xù xù xen lẫn màu xanh lục đoàn tụ ở bên nhau, còn có một ít màu trắng, đầu hoa rủ xuống.
Thấy Mạnh Sơ Hi ngẩng đầu nhìn lên, Chu Thanh Ngô cũng nhìn theo, nàng phát hiện những bông hoa này hình dạng bất đồng, sau khi ở cùng Mạnh Sơ Hi nàng liền có thói quen thấy vật lạ liền đặt câu hỏi: Hoa dâu vì sao nở ra khác biệt, là phân đực cái sao?
Mạnh Sơ Hi nhìn tay nàng, giải thích: “Đúng vậy, những bông hoa màu xanh lục tròn trịa hướng lên trên chính là hoa cái, về sau sẽ thành dâu tằm, còn màu trắng chính là hoa đực. Năm nay hoa treo không ít, cây dâu này lớn như vậy có thể kết rất nhiều trái, lại chờ thêm một tháng liền có dâu tằm để ăn.”
Chu Thanh Ngô từng ăn qua dâu tằm, trái chín có màu đen, nước nhiều lại ngọt, ăn rất ngon. Nghĩ vậy nàng cũng tràn đầy chờ mong.
“Thích ăn sao?” Mạnh Sơ Hi nhìn nàng hỏi.
Chu Thanh Ngô gật đầu, Mạnh Sơ Hi khóe miệng giơ lên: “Ta cũng thích, đến lúc đó nàng ăn nhiều một chút, ngoài ra còn có thể ủ rượu, rượu dâu tằm bổ dưỡng ngon miệng, ta sẽ ủ cho nàng mấy vò.”
Chu Thanh Ngô kinh ngạc mà mở to hai mắt: Nàng biết nhưỡng rượu?
Mạnh Sơ Hi khẽ gật đầu, nàng từ nhỏ liền thích nghiên cứu thực vật học, trong sách phương pháp ủ rượu nàng cũng xem qua, hơn nữa lúc ông nàng còn khỏe, ông thường xuyên dùng trái cây nấu rượu, nàng đi theo cũng học được không ít.
Nàng như thế nào biết làm tất cả mọi thứ vậy? Chu Thanh Ngô lại ở kia cảm thán, Mạnh Sơ Hi ở trong mắt nàng tựa như một vị thần tiên.
Mạnh Sơ Hi cười điểm lên trán nàng một cái, đứng dậy nói: “Đi hái thảo dược thôi, hiện tại nàng cho ta vuốt mông ngựa cũng chẳng ích lợi gì.”
Chu Thanh Ngô sờ sờ cái trán đi theo phía sau nàng, vòng xoáy quả lê bên khóe miệng cũng chưa từng biến mất. Nơi cánh đồng này mọc rất nhiều Tử hoa địa đinh cùng Thất tinh liên, nhưng hai nàng cũng không hái bao nhiêu, loài cây này nên để lại hoa đã kết hạt, như vậy sang năm chúng còn có thể sinh trưởng tiếp.
Chờ đến về nhà đã gần trưa, cá trắm cỏ dưỡng hai ngày, Mạnh Sơ Hi chuẩn bị làm món cá hầm cải chua, sau đó lại rửa một ít Thất tinh liên để làm rau trộn, cho tiểu cô nương của nàng nếm thử món mới.
Trong nhà Chu Thanh Ngô đã sớm ngâm một vò dưa chua, mùa đông qua còn không có dùng đến, nhìn Mạnh Sơ Hi ở nơi đó làm cá, nàng liền đem vò dưa chua khui ra, ở một bên rửa rau.
Dưa chua được ngâm rất tốt, thân chuyển sang màu vàng, lá hơi sẫm và có vị chua vừa ăn, màu sắc hương vị đều thực phù hợp, phi thường thành công.
Hai người phân công hợp tác, thực mau liền đem nguyên liệu nấu ăn sửa sang thỏa đáng. Thói quen từ lâu, Chu Thanh Ngô nhóm lửa, Mạnh Sơ Hi nấu ăn. Mấy đầu cá trắm cỏ này không nhỏ, các nàng khẳng định ăn không hết, Mạnh Sơ Hi quyết định chỉ lấy một nửa.
Chu Thanh Ngô nhìn Mạnh Sơ Hi xử lý đầu cá, ngón tay ở bên trong tìm kiếm thứ gì, tay phải cầm đao vỗ vào thân cá, thực mau một cái bong bóng màu trắng được rút ra.
Chu Thanh Ngô nhìn đến sửng sốt, trông giống như một trò ảo thuật, nàng lại gần xem kỹ chút, Mạnh Sơ Hi bỏ cái ruột trắng sang một bên, nhìn Chu Thanh Ngô cong môi giải thích: “Đây là cá tanh tuyến, là khí quan cá dùng để cảm nhận trạng thái dòng nước bên ngoài, do đó mùi tanh thực dễ dàng bám vào, lấy nó ra có thể giảm bớt mùi cá.”
Dứt lời nàng lại ở bên kia cắt một đao ý bảo Chu Thanh Ngô nhìn, quả nhiên có một cái điểm trắng, hạ đao đúng cách cá tanh tuyến liền bị rút ra, Chu Thanh Ngô thật là mở rộng tầm mắt, nàng chưa bao giờ biết chuyện này.
Bên kia Mạnh Sơ Hi lưu loát một đao rơi xuống, trảm rớt đầu cá. Cá trắm cỏ đầu nhỏ không dễ ăn, sau khi cắt ra có thể để dành hầm canh.
Thủ pháp xử lý cá của Mạnh Sơ Hi rất khác những gì Chu Thanh Ngô biết đến, người ta làm cá đều chỉ cắt thành từng khúc, sau đó trực tiếp hầm nấu, mà Mạnh Sơ Hi lại dùng dao đem thịt cá từ đuôi đến đầu hoàn chỉnh lấy xuống.
Nàng nghiêng đao cắt miếng, từng mảnh cá lát được xếp ngay ngắn trên đĩa, xương cũng được chặt thành từng đoạn gọn gàng. Động tác của nàng thập phần thuần thục, một lát liền xử lý xong, sau khi tẩm ướp thêm nguyên liệu chỉ còn chờ đưa vô nồi hầm.
Chu Thanh Ngô vẫn luôn cảm thấy nhìn Mạnh Sơ Hi nấu ăn chính là một loại hưởng thụ cùng mở rộng kiến thức, nàng cũng không quấy rầy nàng ấy, chính là không chớp mắt nhìn chằm chằm đối phương, không chút nào che giấu kinh ngạc cảm thán cùng thưởng thức.
Mạnh Sơ Hi vốn nghĩ rằng đây là chút tài mọn, cũng không đáng giá khen ngợi, nhưng có thể khiến cho tiểu cô nương như thế sùng bái, trong lòng nàng cũng không tránh khỏi mừng thầm.
Xương cùng đầu cá trước tiên nhập nồi chiên, cùng dưa chua xào thơm lên, thêm nước sôi hầm thành màu trắng, lại bỏ vào thịt cá đã tẩm ướp xong . Vị cay có thể mượn cây sả, gừng tỏi trừ đi mùi tanh, rượu gạo tăng độ tươi và thơm, sau khi bắc chảo ra, rắc hành tiêu vào nước sốt nóng rưới lên cá hầm cải chua, phi thường hoàn mỹ.
Mùi hương ở phòng bếp len lỏi, không cần nhấm nháp Chu Thanh Ngô liền biết hương vị khẳng định rất tuyệt.
Không phức tạp như cá hầm cải chua, ray trộn Thất tinh liên rất đơn giản, sau khi chần qua nước sôi Thất tinh liên càng xanh biếc mê người, chỉ cần trộn dầu mè tỏi băm cùng nước tương dấm liền có thể ăn.
Cơm trưa tuy rằng chỉ có hai món, nhưng không thể nghi ngờ là khó được phong phú.
Cá phi lê rất thích hợp Chu Thanh Ngô ăn, bởi vì lát thịt mỏng cho nên xương cá rất dễ lấy ra, Chu Thanh Ngô kẹp một miếng để vào trong miệng. Cá phiến sau khi ướp xong thịt tươi chắc, dùng đũa gắp ra một chút đều không vụn, vẫn là từng khối. Vì phần phi lê cá được bỏ vào sau cùng, thịt mỏng và dễ chín, mười phần đậm đà tươi ngon, không hề có loại cảm giác hầm nguyên khúc gây đắng và nhạt nhẽo.
Dưa cải vị chua lại giòn, hơi cay cay bốc lên cùng nhiệt khí kích thích đầu lưỡi, đặc biệt khai vị ngon miệng, mùi cá được thanh trừ rất tốt, đây là mỹ vị mà Chu Thanh Ngô chưa từng thể nghiệm qua.
Nàng ăn rất vui vẻ, Mạnh Sơ Hi nhắc nhở nàng cẩn thận xương cá, lại gắp cá phi lê cho nàng, chính mình nếm thử Thất tinh liên, chua mặn vừa ăn mang theo hương vị độc hữu của Thất tinh liên, tươi non sảng khoái, nhàn nhạt thanh hương, ngoài dự đoán ăn ngon. Hai món ăn một nóng một lạnh, một mặn một chay, đều là đồ ăn khai vị, ăn đến thỏa mãn. Sau lao động vất vả có được một bữa cơm như vậy, đối các nàng chính là hậu đãi lớn nhất.
Bây giờ đã là hạ tuần tháng tư, hoa cải dầu đã nở, ngoài ruộng một mảnh hoa cải dầu đều kết hạt, trong nhà ong mật cũng nuôi hơn một tháng. Mạnh Sơ Hi trộm nhìn tổ ong trên gác, mật cũng không nhiều, cho nên nàng không dự tính lấy chúng. Mật hoa cải dầu cũng không phải rất tốt, cuối mùa xuân còn sót lại rất nhiều đào hoa, hạnh hoa, Mạnh Sơ Hi vẫn muốn dưỡng ong mật thêm một thời gian, bất quá nàng nghĩ lấy một khối nhỏ cho Chu Thanh Ngô nếm thử.
Lấy mật ong chính là kỹ thuật sống, tuy rằng Mạnh Sơ Hi có chút sợ, nhưng nàng không muốn để Chu Thanh Ngô động thủ, cuối cùng tìm áo tơi, đeo mạng che mặt, bao lấy tay mới dám đi động thủ.
Cẩn thận lật sọt lên, nhẹ nhàng dùng phiến trúc quét mật ong qua một bên, động tác của nàng thực chậm rãi, mỗi lần ong mật xôn xao nàng liền dừng lại, sau một hồi lăn lộn nàng mới dùng phiến trúc cắt ra một khối mật ong, ước chừng lớn bằng bàn tay.
Tổ ong không lớn, nhưng bên trong dự trữ mật cũng không ít, mới vừa cắt qua liền có một dòng mật đường chảy xuống, màu vàng đặc sệt lấp lánh, nhìn rất đẹp mắt. Mạnh Sơ Hi vội cầm chén hứng, cuối cùng nhẹ nhàng đem sọt một lần nữa khép lại.
Nàng vừa đi xuống, Chu Thanh Ngô lập tức xem xét kỹ thân thể nàng, dùng cành cây xua ong mật còn bám trên y phục nàng, lúc này mới cởi bỏ đồ phòng hộ bên ngoài cho Mạnh Sơ Hi.
Bởi vì khẩn trương cùng oi bức, Mạnh Sơ Hi gương mặt đỏ bừng, còn kinh hồn chưa định mà vỗ vỗ ngực: “Làm ta sợ muốn chết.”
Chưa từng thấy nàng dáng vẻ này, Chu Thanh Ngô có chút buồn cười, duỗi tay nói: Vậy nàng còn không để ta đi.
Mạnh Sơ Hi chỉ là nhìn nàng một cái, cũng không đáp lời, ngược lại tiến phòng bếp cầm cái muỗng múc mật ong đưa tới bên miệng Chu Thanh Ngô: “Nàng nếm thử xem ngọt hay không.”
Chu Thanh Ngô lắc đầu: Nàng ăn trước.
Mạnh Sơ Hi không dao động, Chu Thanh Ngô vô pháp, hé miệng nếm một ngụm, mật đường đặc sệt quả thực ngọt đến trong lòng, nàng nhịn không được nheo nheo mắt, đánh xuống tay thế: Rất ngọt đấy.
Mạnh Sơ Hi thấy thế nở nụ cười: “Ta đem mật ong chiết ra, để dành cho nàng ăn.”
Chu Thanh Ngô không thuận theo: Nàng không ăn sao?
Mạnh Sơ Hi nhìn mật ong, có chút ghét bỏ mà lắc đầu: “Quá ngọt, ta không thích, đều để cho nàng.”
Chu Thanh Ngô vẫn là kiên trì, nàng lôi kéo Mạnh Sơ Hi có chút nghiêm túc nói: Mật ong đối thân thể rất tốt, không thể kén ăn, lấy tới pha nước mật ong, hoặc làm canh trứng cho nàng uống.
Mạnh Sơ Hi bật cười, vuốt vuốt chóp mũi nàng: “Như vậy nghiêm túc giáo huấn ta, lá gan lớn?”
Chu Thanh Ngô gương mặt ửng đỏ, dẩu hạ miệng không để ý tới nàng. Mạnh Sơ Hi biết nàng đây là đau lòng mình, vỗ vỗ chén nói: “Về sau còn có rất nhiều, ta là thật không thích loại ngọt nị này, nếu nấu canh trứng ta có thể uống một chút, ta trước đem nó chiết ra, còn ăn như thế nào tùy tình huống, được không?”
Chu Thanh Ngô gật gật đầu, lúc này mới xem như đáp ứng. Tới rồi buổi tối hai người lại ở bên nhau đem tráp đựng bạc ra đếm đếm, hai người tựa như thần giữ của, vây ở một chỗ kiểm kê một lượt, cảm thấy mỹ mãn.
Hai người cùng nhau làm việc, vô luận là hái thuốc hay bán thổ sản, tiền thu được đều nhiều hơn trước kia, mới bốn tháng đầu năm đã dư không ít bạc, trừ đi hai người tiêu dùng cùng thuế má, còn lại hơn 80 quan tiền, Chu Thanh Ngô đều có chút khó có thể tin.
Nàng quay đầu nhìn Mạnh Sơ Hi bên cạnh, nói: Ta trước kia cả ngày lên núi bận việc, đốn củi đào thảo dược, chỉ đủ đóng thuế, ăn bữa cơm đều khó, hiện nay có thể tích cóp thật nhiều tiền.
Mạnh Sơ Hi nhìn dáng vẻ nàng vui mừng cùng kinh ngạc, trong lòng lên men. Tất cả chuyện này cũng không phải bởi vì có mình nên vận khí tốt, khi cùng Chu Thanh Ngô ra ngoài bán đồ, nàng dần dần hiểu được, cho dù được lão bản hiệu thuốc chiếu ứng, Chu Thanh Ngô bán dược liệu cũng sẽ thường xuyên bị ép giá, càng không nhắc đến chút đồ thổ sản hoang dã kia.
Những người biết được tình cảnh Chu Thanh Ngô cũng không vì trạng huống của nàng mà giúp đỡ, ngược lại biết nàng sinh hoạt túng quẫn cần có tiền, bọn họ liền nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Chu Thanh Ngô không có chỗ dựa, lại không thể nói chuyện, thật là ngậm bồ hòn khổ mà không nói nên lời. Càng đừng nhắc, trong thôn đám hài tử kia luôn đoạt đồ của nàng, Mạnh Sơ Hi ngẫm lại liền có chút tức giận.
“Có tám mươi quan tiền, chúng ta ít nhất không cần lo lắng cơm ăn áo mặc, ta nghĩ kỹ rồi, chờ chúng ta tích cóp đủ tiền liền mua đất, trồng dâu tằm.” Ý niệm này ở trong lòng nàng tiếp diễn thật lâu, hiện giờ các nàng đã có ba lứa tằm, dựa theo phương pháp của nàng, chúng nó lớn lên khá tốt, không hề bị bệnh, chỉ cần đạt hiệu quả, truyền ra ngoài tất nhiên sẽ thu hút được thương nhân khác chú ý. Đáng tiếc muốn thành quy mô, ít nhất muốn trăm mẫu ruộng, tiền mua đất cũng phải tính bằng trăm lượng, chưa kể chi phí trồng dâu nuôi tằm.
Nàng nói xong lại thở dài, Chu Thanh Ngô biết nàng lo lắng, an ủi nàng: Chúng ta tiếp tục nỗ lực, về sau nhất định sẽ dành dụm đủ, ta tin tưởng nàng nhất định có thể.
Ánh mắt Mạnh Sơ Hi nhu hòa nhìn nàng: “Không phải ta có thể, là chúng ta.”
“Chúng ta” Chu Thanh Ngô tinh tế nhấm nuốt hai chữ này, trong lòng một cỗ vui sướng ào ạt trào ra tới, mang theo nhè nhẹ ngọt ý, nàng cúi đầu sờ sờ tráp bạc, trong mắt ý cười lưu luyến, số tiền này đảm đương không chỉ là các nàng an cư lạc nghiệp, mà còn mang theo hy vọng của nàng cùng Mạnh Sơ Hi.
——————————–