Editor: demcodon
Nam ca nhi càng vui vẻ, một mình bé thật sự rất buồn, sớm đã ngóng trông có một ca ca có thể chơi với bé. Cho nên lôi kéo Vương Minh Viễn lên lầu cho nhóc xem con dế của mình cùng vui chơi.
Chuyện ở đây vẫn chưa xong nên Vương Minh Viễn không dám đi, nhóc quay đầu lại nhìn nhìn Vương chưởng quầy khó xử kêu một tiếng: “Bá phụ!”
Vương chưởng quầy đang tức giận, đứa nhỏ này thật là làm cho người nhà mệt mỏi mà. Nam ca nhi thích nhóc so với mình nói với Phương Vân Tuyên một vạn câu lời hay ý đẹp đều dùng được, vội nói: “Nam ca nhi kêu cháu đi thì cháu cứ đi. Cẩn thận, cũng đừng làm cho Nam ca nhi té ngã đó.”
Vương Minh Viễn đáp một tiếng cùng Nam ca nhi lên lầu.
Phương Vân Tuyên lắc đầu cười khổ, Vương chưởng quầy đây là gài hắn, xem ra đứa bé này hắn thu cũng phải thu, không thu cũng phải thu. Hắn cười chỉ chỉ trên lầu nói: “Vương chưởng quầy, vậy…”
Vương chưởng quầy cũng là một người thông minh, sớm đã nhìn ra Phương Vân Tuyên khó xử không chịu nhận cháu trai. Ông đang buồn rầu phải mở miệng như thế nào để cầu hắn, ai biết Nam ca nhi đột nhiên chạy tới còn hợp ý với cháu trai như vậy, vậy thì dễ làm.
Vương chưởng quầy cắt đứt lời Phương Vân Tuyên đang nói: “Một mình Nam ca nhi cũng buồn, ở vùng này của chúng ta cũng không có đứa nhỏ nào bằng tuổi với bé hết. Người lớn chúng ta có thương bé như thế nào thì cũng có chuyện mình muốn làm không thể lúc nào cũng ở bên bé. Minh Viễn thì lại khác, nó mặc dù lớn hơn Nam ca nhi một chút nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, có thể chơi với Nam ca nhi một chỗ. Cháu trai ta không có chỗ nào tốt, nhưng là tâm địa lương thiện, làm người phúc hậu, lại có tính nhẫn nại, để cho nó làm bạn với Nam ca nhi cũng không tệ.”
Vương chưởng quầy nói xong không chờ Phương Vân Tuyên đáp lời đã cất bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đứa nhỏ cứ giao cho huynh đệ. Chúng ta là hàng xóm, ta cũng tin được cách làm người của huynh đệ, đứa nhỏ đi theo huynh đệ cũng không tệ. Được rồi, được rồi, huynh đệ đừng tiễn, đi vài bước là tới, khách khí làm gì. Ha ha…”
Vương chưởng quầy vụt chạy đi để lại Phương Vân Tuyên dở khóc dở cười. Được rồi, cùng lắm thì mình vất vả một chút, chỉ cần Nam ca nhi vui vẻ là được.
Buổi tối ăn cơm xong dỗ Nam ca nhi ngủ, Phương Vân Tuyên giúp Vương Minh Viễn thu dọn giường.
Vương Minh Viễn được cưng mà sợ, nhóc vốn ở cửa tiệm làm học đồ đều ngủ ở đại đường, ghép hai cái bàn lại trực tiếp ngủ ở trên mặt bàn; đã năm – sáu năm, ngoại trừ về nhà mấy ngày nhóc cũng không biết giườn trông như thế nào.
“Phương… Phương lão bản, không cần… không cần làm phiền. Con… con ngủ ở dưới là được.”
Bên ngoài phòng ngủ của Phương Vân Tuyên có một cái giường gỗ, hắn lấy ra một cái đệm dư trải lên trên giường, lại lấy một tấm khăn trải giường trải lên trên: “Chiếu không có dư, ngày mai con đi theo ta lên trên phố mua một chiếc chiếu, lại đặt cho con mấy bộ xiêm y, cũng vứt đôi giày kia của con đi, đều rách nát.”
Hốc mắt Vương Minh Viễn đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, chưa từng có người nào đối xử tốt với mình vậy quá. Trong nhà nhóc huynh đệ tỷ muội nhiều, phụ mẫu trông nom không hết, bọn họ vừa hiểu chút chuyện thì đều bị đưa đi làm học đồ học nghề. Nhóc chưa từng trách ai, ai kêu nhóc nghèo chứ, không làm việc sao có cơm ăn, có thể học một món nghề không cần dựa vào trời ăn cơm – ở trong đất kiếm ăn, đối với những đứa nhỏ con nhà nghèo như bọn họ mà nói đã xem như chuyện tốt.
Trước khi tới nơi này Vương Minh Viễn vừa mới bị phụ thân dạy dỗ qua, nói lần này lại không được thì trong nhà nói cái gì cũng không thể nuôi sống nhóc, mặc kệ nhà người ta là tốt hay xấu, chết cũng để cho nhóc chết ở chỗ này.
“Con… Phương lão bản, ngài đừng chê con ngốc, đừng đuổi con đi. Con cái gì cũng có thể làm, con có thể chịu khổ, cũng có sức lực…” Nói đến chỗ này Vương Minh Viễn đã khóc không thành tiếng, giọng thiếu niên khàn khàn và liên tục nức nở quanh quẩn ở trong phòng.
Phương Vân Tuyên không quay đầu lại, cố gắng làm xong việc trong tay, mang khăn trải giường trải bằng phẳng trên giường.
Loại chuyện kiên cường này nói thì đơn giản, nhưng thật sự làm được lại khó càng thêm khó, đặc biệt khi gặp được chuyện ngươi không có cách nào đi thay đổi. Cho nên hắn sẽ không mở miệng khuyên can an ủi, khuyên can an ủi chỉ là trấn an nhất thời, xa không bằng hành động thực tế mới thật sự tin cậy. Phương Vân Tuyên sẽ không ôm đứa nhỏ này kêu nhóc đừng khóc, mà là sẽ dùng hành động thực tế nói cho nhóc biết, khóc cũng vô dụng.
Phương Vân Tuyên thu dọn giường xong đi xuống múc nước, vắt khăn mặt đưa cho Vương Minh Viễn: “Lau mặt.”
Vương Minh Viễn lại đỏ mặt, lúc này mới cảm thấy ngại ngùng, đã lớn như vậy còn khóc thành con gấu; cũng may Phương Vân Tuyên không quay đầu lại nhìn nhóc, bằng không càng không còn mặt mũi.
Phương Vân Tuyên kêu Vương Minh Viễn ngồi xuống, trịnh trọng nói: “Ta nói chuyện này không nói lần thứ hai, con nghe cho rõ ràng.”
Vương Minh Viễn vội vàng gật đầu: “Con nghe đây.”
“Con muốn ở lại chỗ ta thì phải nghe quy củ của ta.”
“Con nghe, con nhất định nghe ngài nói.”
Phương Vân Tuyên xua tay cười nói: “Không cần phải dọa thành như vậy, gương mặt ta tuy xấu một chút như làm người cũng không xấu.”
Vương Minh Viễn vội lắc đầu: “Không xấu.” Sợ Phương Vân Tuyên không tin lại cường điệu nói: “Thật không xấu, nhìn quen thì tốt rồi.”
Phương Vân Tuyên thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhịn một hồi mới nghiêm mặt nói: “Muốn đi theo ta không khó, chỉ cần con chịu học thì ta sẽ dạy. Nhưng có một điều, con nếu như có một ngày vi phạm pháp lệnh hoặc là bái sư khác thì ta nhất quyết không tha cho con.”
Vương Minh Viễn đứng lên vội lên tiếng: “Sẽ không. Cả đời con đều đi theo Phương lão bản, ngài là người tốt, con sẽ không đi chỗ nào hết.”
Phương Vân Tuyên gật đầu, đôi mắt một người không lừa được người, đôi mắt đứa nhỏ này vừa sáng vừa sạch sẽ, vừa thấy chính là bản tính thật thà. Người như vậy đặt ở bên cạnh dạy dỗ cũng yên tâm.
Hắn đơn giản dặn dò vài câu rồi kêu Vương Minh Viễn đi nghỉ ngơi sớm, bắt đầu từ ngày mai sẽ bận rộn. Nhóc như thế này còn chưa được, phải huấn luyện mấy ngày mới có thể lôi ra gặp người.
Qua hôm khác Phương Vân Tuyên dẫn Vương Minh Viễn đi bờ biển, kêu nhóc đọc lớn tên món ăn trên tờ quảng cáo. Khi nào đọc đến rõ ràng hiểu được, mỗi một chữ đều thuộc nằm lòng mới tính nhóc đủ tư cách.
Vương Minh Viễn không biết dụng ý của Phương Vân Tuyên, nhóc cũng không hỏi cái gì, Phương Vân Tuyên nói như thế nào thì nhóc làm như thế nấy. Mỗi ngày sáng sớm thức dậy chạy đến bờ biển luyện tập, mang mỗi món đọc đến thuộc làu, mồm miệng cũng càng luyện càng lanh lợi.
Cái này cũng chưa tính là xong, khí chất cả người Vương Minh Viễn có chút co rúm, gặp người nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu đối diện với người ta. Đây không phải là việc một ngày hai ngày có thể thay đổi, Phương Vân Tuyên đành phải dạy cho nhóc một biện pháp thô bạo đơn giản nhất. Đó chính là khi đối diện với người khác thì ánh mắt hơi hướng về phía trước, trực tiếp nhìn lên trên trán người ta, làm như vậy rất dễ dàng cho người ta cảm giác ngạo mạn. Bất quá dựa vào gương mặt và khí chất của Vương Minh Viễn làm ra cũng là một bộ dáng tiểu bạch thỏ sợ hãi, vừa thấy là biết nhóc đang thẹn thùng, làm sao cũng sẽ không cảm thấy ngạo mạn.
Muốn trong khoảng thời gian ngắn thay đổi một người là rất khó, huấn luyện mấy ngày hành vi cử chỉ của Vương Minh Viễn rất có tiến bộ. Nhưng tật xấu nhút nhát sợ hãi vẫn không đổi được, lúc căng thẳng khẩn trương thì nói lắp.
Phương Vân Tuyên cũng nổi điên lên nói cho nhóc biết: “Tất cả mọi người đều là người, có cái gì mà sợ, con còn sợ hắn cắn con sao? Như vậy, mặc kệ người khách nào đến con cứ xem những người đó trở thành bí đao thì không sợ hãi nữa.”
Vương Minh Viễn đang buồn rầu nghe thấy từ bí đao này thì cười ra tiếng. Phương Vân Tuyên cũng cười nói: “Lời nói ẩu nhưng cũng có lý. Ta lần đầu tiên làm bếp trưởng cũng sợ đến muốn chết, làm xong đồ ăn cũng không dám bưng ra bên ngoài sợ làm hư. Sau đó sư phụ của ta nói cho ta biết: [Nhóc con, con là đầu bếp, làm tốt hay không tốt những người khách bên ngoài cũng phải ăn. Nếu bị mắng thì trở về cố gắng luyện, luyện đến không ai mắng mới thôi.] Con tính là cái gì? Nấu cơm làm được ngay cả lá gan cũng vứt đi?”
Vương Minh Viễn nghe đến mê mẩn hỏi kết quả như thế nào? Bữa cơm kia thật là hỏng, mặc dù không bị mắng nhưng không có người nói tốt, phản ứng bình thường nhạt nhẽo làm cho Phương Vân Tuyên buồn bực trong thời gian thật dài.
Phương Vân Tuyên ho một tiếng chuyển đề tài: “Hiện tại là nói con, ngày mai lên trên phố phát truyền đơn đi, phát xong thì lôi kéo người giới thiệu đặc sắc của quán cơm chúng ta, phát không đủ một trăm tờ thì trưa mai đừng ăn cơm.”
Vương Minh Viễn cười gật đầu, ở chung mấy ngày nhóc biết Phương Vân Tuyên lòng cũng không tàn nhẫn. Ngoài miệng nói rất hung dữ nhưng cuối cùng vẫn sẽ chuẩn bị cho nhóc một bữa đồ ăn phong phú.
* * *
Mùng chín tháng sáu là ngày hoàng đạo, quán cơm Thực Cẩm Lâu của Phương Vân Tuyên chính thức khai trương.
Ngày hôm đó thời tiết tốt, mặt trời lên cao, sáng sớm Phương Vân Tuyên đã thức dậy thu xếp. Trong cửa tiệm lại chà lau một lần, khắp nơi không nhiễm một hạt bụi, trên mặt bàn mới đều sáng bóng.
Cả nhà Vương chưởng quầy sớm đã tới đây chúc mừng, hỏi Phương Vân Tuyên có cần giúp cái gì không.
Phương Vân Tuyên cười nói không cần, lại kêu Vương Minh Viễn đến chào hỏi mọi người.
Vương chưởng quầy thấy Vương Minh Viễn mặc một bộ áo dài vải màu xanh, toàn thân trên dưới trong ngoài đều mới, người cũng tinh thần không ít. Trong lòng ông vô cùng vui mừng, cũng cảm kích Phương Vân Tuyên làm người trượng nghĩa, chẳng những không có đuổi cháu trai ra khỏi cửa ngược lại còn đối xử tử tế như thế, thật sự khó có được.
Giữ Nam ca nhi nhưng Phương Vân Tuyên chỉ lo bận rộn nên giao Nam ca nhi cho phu thê bọn họ trông. Phương Vân Tuyên nói cảm tạ kêu Vương chưởng quầy vào trong tiệm ngồi.
Tới gần giữa trưa giờ lành đã đến, pháo nổ lên, một trận náo nhiệt qua đi người dân gần đó cũng đều chạy tới chúc mừng, trước cửa Thực Cẩm Lâu tụ đầy người.
Phương Vân Tuyên mặc một bộ trường bào màu thiên thanh, vô cùng ôn văn nho nhã. Hắn đứng ở trước cửa hàn huyên khách khí với mọi người, mời chào mọi người đi ngang qua vào tiệm dùng cơm.
Không đến một lát trong Thực Cẩm Lâu ngồi tràn đầy, Phương Vân Tuyên kêu Vương Minh Viễn đi tiếp đón khách khứa còn mình đi phòng bếp nấu cơm chuẩn bị mở hàng.
Hôm nay là ngày đầu khai trương, khách tới có hơn phân nửa là chưởng quầy cửa hàng trên phố này, một pháo này nhất định phải mở lửa, bằng không buôn bán sau này thật khó làm. Phương Vân Tuyên xuất ra bản lĩnh giữ nhà, ngoại trừ khách gọi đồ ăn thì mỗi bàn được tặng kèm một món đồ ăn và một đĩa điểm tâm.
Đồ ăn và điểm tâm đều lấy vui mừng là chính, đồ ăn là vịt bát bảo thơm mềm, điểm tâm là mì căn chiên làm thành hình hoa mẫu đơn.
Phương Vân Tuyên một khi tiến vào nấu ăn thì không để ý tới tình huống bên ngoài. Kỳ thật trong lòng hắn cũng không cao, ở trên cái thế giới này tất cả với hắn mà nói đều là nếm thử mới lạ. Hắn sẽ chỉ cố gắng thật nhiều đi làm, về phần có thể thành công hay không thật phải xem ông trời có giúp hắn hay không.
Trong Thực Cẩm Lâu tranh cãi ầm ĩ, Phương Vân Tuyên ở trong phòng bếp bận rộn đến tay chân không ngừng. Vương Minh Viễn ở đại đường càng là bận đến xoay quanh.
“Tiểu nhị, đó là món gì mà dáng vẻ lại kỳ quái, tên gọi là gì?”
Vương Minh Viễn cúi đầu nhìn thấy khách chỉ đồ vật chính là mì căn chiên hôm nay tặng kèm, vội cười nói: “Trong ba ngày khai trương tiệm cố ý cảm tạ cả nhà già trẻ lớn bé đến ủng hộ mỗi bàn tặng một phần vịt bát bảo thơm mềm và mẫu đơn trắng. Ngài nói cái này chính là mẫu đơn trắng, ngài nhìn một chút, điểm tâm này có phải giống như hình dáng hoa mẫu đơn hay không?”
Vị khách kia quan sát tỉ mỉ: “Cũng thật giống, cái này có thể ăn?”
Trong đĩa sứ trắng trước mặt bày điểm tâm giống như một đóa hoa thật, tám cánh hoa, các cánh rõ ràng, ở giữa điểm một ít hoa hồng, nhìn cánh trắng nhụy hồng xinh đẹp đến độ không thể ăn.
Gã thật cẩn thận mà gắp lên đưa vào miệng, chỉ cảm thấy mềm, giòn, ngọt, thơm, bốn loại tư vị qua lại ở đầu lưỡi đảo qua đảo lại không muốn nuốt xuống.