Sáng nay, khi vừa bước chân ra khỏi cửa nhà, đập vào mắt tôi là một chiếc xe dáng thể thao rất đẹp mắt. Nhưng đẹp hơn nữa chính là người ngồi trên chiếc xe ấy. Nói ra có thể khong ai tin đâu nhưng hôm nay hắn chính là người đạp chiếc xe đó tới đây. Còn hắn tới đây để làm gì thì… xin phép mọi người cho tôi ảo tưởng vài giây là hắn đến để đón tôi.
-Sao anh lại ở đây? Bộ mới chuyển nhà đến đây hả?
Hắn nhếch khẽ môi, chống tay lên càng xe:
-Thông minh như em chắc thừa khả năng đoán được!
Tôi khẽ nhướn mày, kiêu ngạo hỏi lại:
-Dù sao cũng chỉ là suy đoán của tôi. Anh nói ra vẫn là chính xác hơn, phải không?
Hắn khẽ cười, hất hầm ra phía yên xe:
-Lên đi!
Ha, bộ hắn nghĩ tôi thèm khát được ngồi sau xe hắn lắm hả? Tôi dễ thương nhưng không dễ dãi à nghen. Hơn nữa tôi đây vốn là một nữ sinh kiêu ngạo, không coi bọn con trai là gì thì tại sao lại phải hạ mình ngồi lên sau xe hắn đây? Dù sao, hắn cũng chỉ hơn người một chút, nhưng điều đó cũng chẳng quá quan trọng trong việc làm lung lay suy nghĩ của tôi: Nói không với yêu đương khi còn đang ngồi trên ghế cấp ba.
-Chắc có gì hiểu nhầm. Tôi không hề nói là sẽ đi học cùng anh. Đường từ nhà tôi đến trường cũng chỉ có một cây số, anh đến đây thế này, ý là tôi không đủ khả năng đi bộ tới trường sao? Aizzzz, coi thường nhau quá đấy. Tôi nghĩ anh vẫn nên đến trường một mình đi thì hơn.
Hắn nhìn tôi một lúc, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt toát lên vẻ trầm ngâm. Hắn đang nghĩ cái gì vậy?
Chừng mười giây sau, hắn lặng lẽ dựng xe vào tường, đeo chéo cặp xách ròi thản nhiên khoác vai tôi như khoác vai một thằng bạn thân:
-Chúng ta đi thôi!
Nước này thì quá quắt thật rồi. Tôi đây vốn dĩ không muốn có một mối quan hệ nào với hắn, sao cứ ám tôi hoài vậy? Không phải lần đầu tiên gặp, hắn từng nói cái gì mà “Hãy coi như chưa từng gặp anh em tôi” sao? Giờ hắn lại giở trò mèo gì ở đây vậy? Cái tên thần kinh, lúc thế này lúc thế khác. Cho dù hắn có cảm kích tôi vì cái chuyện 5 năm trước thì tôi cũng cóc cần cái con khỉ khô gì hết.
Tôi hất mạnh tay hắn ra, hắn học:
-Tôi nói cho anh biết. Tôi không phải loại dễ dãi nhé! Tránh xa xa tôi ra một chút. Không dưng anh ở đây làm gì không biết. Biết thế này tôi đi xe đạp đi học cho rồi.
Tôi nói rồi phi thẳng đến trường.
…
Hôm nay, nhỏ bạn tôi đã tươi tỉnh trở lại. Bằng chứng là khi tôi vừa bước chân vào lớp, nó đã nhảy tới vồ lấy tôi mà ôm chặt như đỉa. Gì đây. Hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy? Mọi người đều có vấn đề ở chỗ trung tâm điều khiển hay sao???
-Trà, tao chờ mày 5 phút mà ngỡ như 5 thế kỷ đã trôi qua. Xuống canteen đi, tao đói quá trời quá đất. Tao bảo Lâm xuống đó gọi trước ba bát phở rồi. Lẹ lẹ.
Và chẳng cần tôi ú ớ cái gì, nó cầm cái cặp của tôi quẳng vội lên mặt bàn rồi lôi tuột tôi xuống canteen. Vâng, bạn tôi nó đã trở lại và hại người hơn xưa.
Hôm nay, tôi lại được thấy nụ cười của nó. Cái nụ cười cầu tài để tránh ánh mắt tóe lủa của tôi, hôm nay, cô bạn yêu đời, ham ăn, ham trai đẹp của tôi lại trở về bên tôi. Nhìn nó cười tít mắt, tự dưng bao nhiêu tủi hờn những ngày qua của tôi như biến đi đâu mất. Không có nó bên cạnh luyên thuyên hàng giờ, cảm giác như tôi đã đánh mất thứ gì đó quan trọng lắm. Và hôm nay, cái thứ tôi đánh mất ấy đã tìm lại với tôi. Giờ tôi mới biết, tình bạn nó quan trọng tới nhường nào.
-Này, sao hôm nay canteen đông vậy? Bu kín cả lối đi thế kia?
Tôi hốt hoảng khi thấy canteen đông hơn bình thường một cách lạ lùng. Ai cũng cố nhướn người lên để nhìn vào bên trong. Nhưng không khí lại vô cùng im ắng, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh hiện tại.
Tôi kéo nhỏ Nhân chen vào bên trong. Khi xuyên qua được đám đông ấy, đầu tóc hai đứa rối bù xù, tôi còn bị mất một bên khuyên tai. Chắc mắc vào áo nhỏ nào rồi. Nhưng tôi khoong còn quan tâm tới ngoiaj hình của tôi ra sao nữa. Ngay trước mắt tôi, hắn đã đến trường từ bao giờ và đang nhìn một tên con trai lạ lùng bằng ánh mắt hàn khí của mình. Không gian xung quanh cũng trở nên lạnh ngắt. Dưới mặt đất là những mảnh thủy tinh vở tràn lan và nước đổ lênh láng. Bác bán hàng canteen cũng sợ hãi chỉ dám núp người thập thò sau đống bim bim to vật như núi.
-Mày biết người kia không? Tao chưa thấy bao gi…
Tôi quay sang nhỏ bạn tôi định hỏi danh tính của tên con trai lạ mặt kia nhưng không thể nói trọn lời. Khuôn mặt nhỏ bạn tôi đang hiện lên một nỗi kinh hãi tột độ, mặt nó trở nên trắng bệch, cơ thể run lên bần bật. Tên đó…là nhân vật quan trọng nào trong trường mà tôi không biết hay sao?