Tứ Phương xuống lầu, Vương thúc lại không thấy Tái Văn, liền hỏi Tứ Phương, “Sao vậy ?Sao Tái Văn không xuống ăn sáng sao ?”
Hạ Hữu Quân đã chạy thể dụcvề , đang ngồi ở bàn ăn , “Sao còn không chịu xuống dưới ăn sáng ? Đến khi nào thì …?”
Tứ Phương yên lặng không nói, anh tìm một cái khay, lấy mấy thứ Tái Văn thích ăn , chuẩn bị bước lên lầu. Tái Văn khóc nhiều , mắt sưng u một cục , ủ rũ nằm ở trên giường, không muốn ăn gì cả .
Hạ Hữu Quân nhìn Tứ Phương cái gì cũng không nói, cầm khay lên lầu, ông nhíu mày, không kiên nhẫn nói, “Con nhanh lên, lập tức cùng ta đến sòng bạc một chuyến, bên kia còn một đống chuyện phải giải quyết .”
Tứ Phương lại nói, “Hôm nay không đi”, lại hướng Vương thúc nói, “Kêu bạn của Tương Thường chuẩn bị một chút, tôi và Tái Văn hôm nay muốn đến Lư Giang (phủ Lư Châu cũ, nay là Hợp Phì, tỉnh An Huy Trung Quốc) ”
“Hôm nay sao?” Vương thúc hỏi, Tứ Phương có một máy bay phản lực Bombardier tư nhân , lúc ấy anh mua là vì muốn đến Lư Giang . Bởi vì một tháng luôn đi hai lần, anh nhất định phải đi Lư Giang.
“Đúng , hôm nay bay ” Tứ Phương nói. Lư giang là nơi lánh nạn trước kia của Tứ Phương cùng Tái Văn, tạm thời Tứ Phương muốn mang Tái Văn rời khỏi đây , đến một nơi quen thuộc, hơn nữa tâm tình cô sẽ được thả lỏng, đối với chuyện khôi phục trí nhớ rất có lợi. Kỳ thật cũng có nguyên nhân khác , trong nhà này có trưởng bối có bảo vệ, Tái Văn cần nhất chính là thích ứng, Tứ Phương sợ cô sẽ lo lắng mà mệt.
Hạ Hữu Quân phi thường không hiểu, “Sao mới vừa về vừa muốn đi ra ngoài? Còn đến Lư Giang chỗ xa đến như vậy ? Bên này cần rất nhiều chữ ký của con , rất nhiều chuyện đều đang đợi con xử lý đó .”
Tứ Phương nói, “Con muốn mang Tái Văn đi giải sầu, văn kiện cần ký tên, mong cha có thể ký thay con ”
Hạ Hữu Quân nói “chuyện buôn bán lớn thì mặc kệ, chỉ lo đi nghỉ ngơi , không hiểu nổi ” Hắn hướng Vương thúc oán giận, “Chú cũng nên khuyên nhủ nó , sòng bạc đã ngừng kinh doanh lâu , chuyện này là sao hả ?”
Vương thúc hiểu tình hình của Tái Văn, cho nên có thái độ hoàn toàn khác Hạ Hữu Quân “Ha ha, công việc là cả đời , để cho hai đưa nó đi chơi cho vui vẻ đi , chỉ cần mau trở lại là được.”
Hạ Hữu Quân nghe Vương thúc nói như vậy, cũng không thể lại oán giận.
Máy bay đến sân bay thì vừa lúc chạng vạng, ráng đỏ đầy trời, độ ấm thích hợp.
Tứ Phương cùng Tái Văn hạ máy bay, lập tức lên xe taxi địa phương đến Lư Giang . Lần này đến Lư Giang, Tứ Phương không mang nhiêu người , chỉ có hai bảo vệ bí mật theo sau , này cũng là vì lo lắng an toàn cho Tái Văn. Trừ lần đó ra, Tứ Phương cái gì cũng không có lấy, anh muốn cùng Tái Văn có cuộc sống bình thường nhất, giống như cuộc sống trước kia của bọn họ vậy.
Lên xe taxi Tứ Phương sờ sờ đầu Tái Văn, “Có mệt hay không?”
Tái Văn lắc đầu, “Không sao ” ban ngày nghỉ ngơi đã thật sung sức , đi lại cũng thuận tiện cũng không gì là mệt . Bọn họ thậm chí không mang hành lý, bởi vì Tứ Phương nói bên này cái gì đều có.
Tứ Phương kéo cô vào trong lòng, “Ngủ một chút đi , còn phải đi thật lâu.” Đến thị trấn Lư Giang cần rất nhiều thời gian đi xe .
Tái Văn nghe lời gật đầu, cô nằm xuống , đầu gối lên trên đùi Tứ Phương, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Tứ Phương mỉm cười nhìn khuôn mặt cô, hôn cái trán trơn bóng, lấy tay vuốt ve mái tóc cô .
Tái Văn giống như được một con mèo liếm láp mân mê , rất nhanh cô chìm vào giấc ngủ, cảm giác ngủ không lâu lắm , Tứ Phương nhẹ nhàng vân vê khuôn mặt cô , “Bảo bối, tỉnh tỉnh, chúng ta đến rồi .”
Tái Văn mở to mắt, sắc trời đã đen, bên ngoài hoàn toàn đen kịt .
Tứ Phương giúp Tái Văn ngồi xuống, bàn tay đưa đến phía sau giúp cô mang lại thắt lưng , Tái Văn hậu tri hậu giác mặt đỏ , anh nhất định là sợ cô khi ngủ khó chịu, liền cởi thắt lưng dùm cô, cô thế nhưng một chút cũng không phát hiện.
Tứ Phương lại sửa sang lại quần áo cho cô , đem vạt váy áo kéo lại, ngón tay vuốt ve sợi tóc cô , kéo tóc mai ra sau. Sau khi sửa sang cho cô xong , anh mới mở ví tiền ra trả cho lái xe , sau đó mở cửa xe đi ra ngoài, cũng kéo luôn cô ra ngoài.
Tứ Phương nắm tay Tái Văn chậm rãi đi về phía trước , Tái Văn nhìn xung quanh , phát hiện đó là một tiểu khu, có thể là ở vùng ngoại thành, bốn phía có vẻ trống trải, cũng tương đối lạnh lẽo , may mắn là từng nhà đều mở đèn , khiến khu vực này thêm chút ấm áp.
Tứ Phương kéo cô vào một chung cư đơn nguyên, Tái Văn không ngừng nhìn đông ngó tây , “Là nơi này sao ?”
Tứ Phương gật đầu, ôm cô lên lầu, “Chúng ta đã ở đây rất lâu.”
Hàng hiên thỉnh thoảng truyền đến đủ loại thanh âm, có tiếng phim truyền hình từ ti vi , tiếng khóc trẻ con , thanh âm mắng con của mẹ , còn có tiếng hét hò ủng hộ đội bóng nào đó .
Vẫn hướng lên trên , Tái Văn hỏi, “Ở tầng cao nhất?”
Tứ Phương kinh hãi, “Em nhớ rõ?”
Tái Văn lắc đầu, “Không nhớ rõ, chỉ là có một loại cảm giác này.”
Tứ Phương vui vẻ nghĩ, xem ra mang cô đến đây là đúng , Tái Văn đối với cuộc sống trước kia của bọn họ cũng khó quên đi. Tại hoàn cảnh quen thuộc, bình thường, thoải mái như vậy , anh tin tưởng Tái Văn nhất định có thể từ từ nhớ lại .
Đến tầng cao nhất, Tứ Phương lấy ra chìa khóa mở cửa, “Ba” mở đèn Tái Văn nhìn vào trong , trước mắt là một phòng khách, rất giống phòng khách bình thường , có tivi có máy tính, có đủ loại gia dụng , thoạt nhìn lại cực kỳ sạch sẽ, không chút bụi, không có mạng nhện.
Tứ Phương từ tủ giầy bên cạnh lấy ra một đôi dép lê phấn hồng , ngồi xổm xuống cởi giầy Tái Văn, giúp cô thay dép lê, “Vào đi thôi” Tứ Phương ôn nhu nói.
Tái Văn lăng lăng tiêu sái tiến vào phòng khách, nhìn một lát, cô đi qua sờ sờ TV, sờ sờ bức họa trang trí trên tường, lại ngồi vào sô pha, nghịch ngợm mọi thứ , sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tứ Phương đứng ở một bên, rất có hưng thú nhìn cô, cô ngượng ngùng đứng lên, nhìn vào phòng khác.
Cô đẩy cửa đi vào một phòng khác, đây là một phòng ngủ, trước mặt chính là một cái giường thật to, mộc mạc đơn giản , bên cạnh là một cái tủ quần áo lớn , Tái Văn nhịn không được đi qua mở tủ, bên trong quần áo nam nữ , để qua một bên quần áo phụ nữ chiếm đại bộ phận không gian, quần áo đàn ông chỉ có thiếu thiếu vài món. Mấy bộ quần áo đó đều thực sạch sẽ xem ra thường xuyên có người giặt giũ .
Bên canh tủ quần áo là một cái bàn trang điểm dài , trên mặt bàn có đủ loại kiểu dáng đồ trang điểm . trên bàn còn một bức ảnh , Tái Văn cầm lấy nhìn kỹ, là ảnh cô cùng Tứ Phương
Tái Văn rung động , tay cô cũng không ngừng run run. Cô run run đem bức ảnh chụp để lại chỗ cũ, xoay người đi ra ngoài. Quay người lại nhìn thấy Tứ Phương đang đứng ở cửa phòng ngủ, đầu dựa vào khung cửa, ôn nhu nhìn cô .
Tái Văn càng kích động, không biết vì sao, trong lòng cô tràn ngập áy náy đối với anh , cô bước nhanh qua người anh , bước qua một tấm cửa kính lớn , đi ra bên ngoài ban công. Cô đứng ở ban công, sợ sệt nhìn vào màn đêm đen kịt.
Một đôi cánh tay cường tráng hữu lực từ phía sau đem cô ôm chặt lấy, vừa ôn nhu cùng an ủi, Tái Văn thở dài một hơi, chậm rãi thả lỏng thân thể, đem thân thể của mình hoàn toàn yên tâm tiến vào trong lòng anh .