Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 20



Khai giảng đã được một thời gian , mỗi ngày Mai Mai cùng Giai Giai đều đuổi theo Tái Văn, bắt cô phải đãi khách. Bởi vì năm trước Mai Mai giới thiệu công việc cho cô , nghe nói được không ít tiền, nên không có lý do không mời bọn họ một bữa ?

Hai ngày này Tái Văn cũng bớt giận , Tứ Phương cuối cùng cũng đáp ứng cho cô luyện hai ngày thì nghỉ một ngày, tuy rằng vẫn còn chút mệt, nhưng thế đã là tốt lên rất nhiều.

Rảnh rỗi Tái Văn mới chịu đãi khách , cô hỏi Mai Mai, “Các cậu muốn ăn cái gì đây ?”

Mai Mai nói, “Đương nhiên là ăn cái gì thật mắc rồi ?”

“Nhiều tiền quá , tôi sẽ không mời .”

“Uy , cậu có bạn trai có nhiều tiền như vậy, lại giống như con quỷ keo kiệt, không phải sao?”

Tái Văn không cam lòng yếu thế, “Tôi đây cực khổ làm việc chỉ có một chút tiền, ăn đồ mắc như vậy các cậu không biết xấu hổ sao?”

Giai Giai chen vào nói thêm “Này , các cậu cũng đừng ầm ỹ nữa, mình có phương án giải quyết, đến nhà Tứ Phương ăn cơm đi, cơm thường là được , như vậy lại không mất tiền lại càng vui .”

Mai Mai lập tức phụ họa, “Này hay, này hay, tôi đồng ý.”

“Tôi không đồng ý.” Tái Văn nói.

“Không mất tiền , cậu đừng quên, lúc ấy cậu đã đáp ứng mình , nếu tìm việc làm cho cậu, mỗi ngày cậu sẽ gọi mình là bà nội , hiện tại mình cũng không bắt cậu gọi mình là bà nội đấy , phải đến nhà Tứ Phương ăn cơm.”

Tái Văn bị vây tứ phía chỉ có thể than thở nói, “Tôi có thể về nhà hỏi Tứ Phương một chút, được không?

Giai Giai cười lạnh, “Nhìn cậu kìa chả có một chút tiền đồ gì , cái gì cũng đều phải hỏi Tứ Phương, cậu là con dâu nuôi từ bé hả ?”

Tái Văn trợn mắt liếc cô ”Cậu quản được sao? Tôi nguyện ý.”

Giai Giai khoát tay, “Ok, được rồi chạy tới mà hỏi đại lão gia nhà cậu đi. .”

Buổi tối về nhà, Tái Văn hỏi Tứ Phương, “Mai Mai các cậu ấy muốn em mời khách, ở nhà, được không?”

Tứ Phương nói, “Tốt nhất không cần.”

Tái Văn quệt miệng, “Vì sao?”

Tứ Phương ôm cô ngồi trên đùi mình , hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô , “Đây là không gian riêng của hai ta , anh không muốn người khác đến nhà chúng ta.”

“Vậy về sau người khác cũng không thể tới nhà chúng ta sao?”

“Tốt nhất là không cần “

“Khách của anh cũng không được sao” Tái Văn nói,

“Cũng không được, anh sẽ giải quyết ở bên ngoài.”

Tái Văn nhìn Tứ Phương, có điểm dở khóc dở cười, “Vậy bây giờ làm sao? Phải nói với bọn Mai Mai thế nào ?”

Tứ Phương nói, “Mời bọn họ ở bên ngoài ăn được không ? Xem bọn họ muốn chọn chỗ nào ăn, anh và em đều có thể mời bọn họ được ”

“Như vậy cũng tốt, Mai Mai nói muốn ăn đồ đắt tiền.”

“Này không là vấn đề.” Tứ Phương nói.

Lần này cơm còn chưa ăn xong, Tái Văn lại bị Mai Mai cùng Giai Giai mắng thêm vài câu , nói cô không có chí khí, chỉ biết nghe lời đàn ông , nói Hạ Tứ Phương có tật xấu, nên đi bệnh viện tâm thần xem bệnh đi .

Tái Văn vụng trộm ở trong lòng giúp Tứ Phương giải thích : Mỗi người đều có điểm cổ quái thôi.

Hai mươi lăm tháng ba là sinh nhật Tái Văn. Tái Văn cực kỳ hy vọng ngày sinh nhật này, bởi vì năm nay sinh nhật có Tứ Phương , ngẫm lại liền cảm thấy vui vẻ.

Nhưng cô không ngờ ngày đó đã trở thành ác mộng cả đời mình, nên vài năm sau, mỗi lần đến ngày này , cô đều phải uống thuốc ngủ để qua ngày .

Hôm nay buổi sáng cùng nhau thức dậy, Tái Văn liền âm thầm nghĩ , Tứ Phương sẽ chuẩn bị tặng quà gì cho cô đây ? Bởi vậy, ban ngày đi học Tái Văn mà trong lòng không yên, tư tưởng luôn phiêu diêu đến một nơi thật xa, lại có chút hưng phấn.

Buổi tối Tứ Phương vẫn chạy xe điện tới đón cô, ngồi trên xe điện lướt qua các tòa nhà, cô suy đoán rằng Tứ Phương sẽ mang cô đi ăn cơm ở đâu đây ?

Không nghĩ rằng Tứ Phương lại trở về nhà, lại không có ý đến khách sạn hay nơi nào đó . Vì vậy khi trở về nhà , hy vọng Tái Văn hoàn toàn hóa thành bọt biển. Bị Tứ Phương kéo vào cửa, cửa vừa mở ra, Tái Văn lại nở nụ cười, một chùm hoa hồng thật to , được để trên một cái giá đỡ thật lớn , đặt ở bên trái. Trên bó hoa còn được kết lại thành một hàng chức I LOVE YOU thật to . Trên bàn cơm có bánh ngọt, các loại đồ ăn, rượu vang . Một bó hoa hồng nhỏ , được bọc trong giấy hoa đơn giản xuất hiện trước mặt Tái Văn. “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ ” Tứ Phương cầm hoa, cười nói với cô .

Tái Văn vui đến mức không biết nói gì , nhận bó hoa trong tay Tứ Phương, khuôn mặt nhẹ nhàng cúi xuống, nước mắt cũng chảy ra.

Tứ Phương ôm lấy cô, môi hôn nước mắt trên gương mặt cô , “Bảo bối, em không vui sao? Đây là bó hoa buổi chiều anh hái trộm ở công viên, còn bị quản lý phạt tiền đấy.”

Tái Văn nín khóc mỉm cười, “Rất đẹp, em rất thích.”

Tứ Phương lau nước mắt cho cô ”Vậy đừng khóc nữa được không?”

Tái Văn cười gật đầu.

Trong ánh mắt ôn nhu của anh, cô đã thề nguyện , thổi tắt nến, cắt bánh ngọt.

Tứ Phương lấy ra một món quà cho cô , một cái hộp rất đẹp , hẳn là trang sức …

Tái Văn nhận lấy , thật cẩn thận mở ra, bên trong là một cái vòng cổ tinh tế , cầm lên , hóa ra mặt của nó là một chiếc nhẫn. Tái Văn nhìn cái nhẫn thật kỹ , thật đẹp a, hình thức đơn giản , chỉ giống như một nụ hoa nhỏ , mặt trên là một viên kim cương. Đơn giản nhưng trang nhã , cực kỳ đẹp .

“Đây là kim cương sao?” Tái Văn tò mò hỏi.

“Không, đây là thủy tinh.” Tứ Phương cười nói.

Tái Văn không nhìn được đưa tay xoa mặt anh , “Anh lại đùa ” cô biết Tứ Phương lại đang lừa cô .

Tứ Phương nắm lấy tay cô đặt ở bên môi hôn, “Chờ em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn .”

Tái Văn giơ mặt dây chuyền lên , hỏi ” Đây là nhẫn đính hôn sao?”

Tứ Phương cười gật đầu, giúp cô đeo dây chuyền vào .

“Lúc kết hôn nhẫn cưới có thể lớn hơn một chút không ?” Tái Văn chớp mắt , thật ra cái này cũng đã đủ lớn rồi , nhưng cô thật sự muốn chọc anh .

“Đương nhiên, bảo bối.” Tứ Phương hôn vào khóe miệng cười ngọt ngào của cô .

Cuối cùng bữa cơm cũng không thể giải quyết xong , hai người từ sớm đã muốn lên giường, tình yêu thõa mãn , hạnh phúc tràn đầy.

Ngủ đến nửa đêm, Tái Văn bị thanh âm thủy tinh vỡ đánh thức, cô mở mắt, phát hiện bản thân lại không nằm ở trên giường, mà lại nằm chỗ lối đi nhỏ giữa vách tường với chiếc giường .Cô nâng tay lên sờ soạn , nhìn thấy Tứ Phương mặc áo ngủ, nắm lấy tay cô, hơi cúi người , lộ ra trạng thái hết sức đề phòng .

“Tứ Phương” Tái Văn nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tứ Phương lập tức quay đầu, anh thấp giọng quát, “Nằm ở đó, tuyệt đối không được cử động.”

Vào lúc này, truyền đến vài tiếng vù vù , thủy tinh phía bên phải lại bị đánh vỡ cái bàn phát ra tiếng bang bang thật lớn, sau đó là tiếng động ngã xuống đất. Tái Văn cúi đầu nằm sấp xuống , cả người máu giống như bị đônglại , đầu óc trống rỗng, cơ thể kịch liệt run run.

Nhưng cô vẫn lén mở mắt nhìn , cô muốn nhìn xem Tứ Phương có bị thương hay không. Nhưng lúc này căn bản lại không nhìn thấy Tứ Phương , Tái Văn không biết anh đang quỳ rạp trên đất hay là giấu mình ở nơi khác, trong lòng lo lắng .

Lại tiếng vù vù vang tới ,lúc này cũng đã chuyển đến phòng khách . Tái Văn thần trí đã trở về một chút . Nếu không đoán sai, đây là thanh âm ống hãm thanh của súng lục. Tái Văn nóng ruột , cô lo lắng Tứ Phương có bị thương hay không, trong một lúc không có thanh âm gì , cô rất muốn đi ra xem, nhưng lại sợ đi ra ngoài lại trở thành phiền toái cho Tứ Phương .

Cô lại đợi một lát, vẫn là không có tiếng gì . Chờ không nổi nữa, cô đánh bạo đứng lên, men theo tường, đi đến phòng khách, trong phòng khách chỉ toàn một màu đen ,không có một ai.

Cô nhẹ nhàng gọi “Tứ Phương, Tứ Phương anh ở đâu?”

Lúc này từ sau sô xuất hiện một bóng người, hắn nhanh chóng đem cô kéo đến sau sô pha ngồi xổm xuống, “Đừng sợ, là anh .”

Là giọng của Tứ Phương.

Tái Văn nhẹ nhõm thở dài một hơi, cô sờ vào người anh , “Tứ Phương, anh có khỏe không? Có bị thương hay không?”

Tứ Phương giữ chặt tay cô ”Không có, đừng lo lắng.”

Lúc này điện thoại bên cạnh sô pha lại đột ngột vang lên, Tứ Phương đưa tay cầm lấy điện thoại, đưa tới trước mặt Tái Văn “Nhận đi ” Anh nói ngắn gọn, trong tay tiếp tục ghìm súng, ánh mắt nhìn quét xung quanh.

Tái Văn run run nhận điện thoại, đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng nói vội vàng “Này , Tứ Phương? Tứ Phương?” Hóa ra là điện thoại của Vương thúc. Tứ Phương một tay giữ súng, một tay nhận điện ”Bên kia thế nào? Cha ta ông ấy …”

Tiếng nói của Vương thúc từ trong điện thoại truyền đến, “Ông ấy không có việc gì , chỉ bị thương ở chân, không có trở ngại. Cậu ở đó sao rồi ?”

” Bên người cha tôi phải thêm người bảo vệ, trước mắt nếu có thể lập tức điều động mọi người tới. Chú phái một đội đến bên này, tôi bây giờ cũng không xác định được bọn họ có đang ở gần đây hay không .”

“Được ” Vương thúc lập tức nói.

Không đến 5 phút, mười mấy người đàn ông từ bên ngoài cửa vọt vào, một người người tuổi còn trẻ kêu lên ”Hạ tiên sinh, tôi là tiểu Vũ, chúng tôi đã đến.”

Tứ Phương kéo Tái Văn từ sau sô pha đứng dậy .”Gọi một người đi nối lại mạch điện, khả năng chốt mở bị bọn họ đẩy xuống dưới .”

Người gọi là tiểu Vũ lập tức nói, “Vâng ” lập tức bố trí một người đi ra ngoài nối lại điện .

Tứ Phương ôm Tái Văn đang run nhẹ đến bên sô pha ngồi xuống, đem đầu cô vùi vào trong lòng, vỗ nhẹ vào sau lưng cô .

“Kiểm tra qua chưa? Bọn họ còn ở gần đây không ?” Tứ Phương hỏi Tiểu Vũ.

“Đã kiểm tra qua, bên ngoài ban công có một người đã chết, không tìm thêm được người nào khác. Hạ tiên sinh ngài có bị thương không? Có cần gọi bác sĩ tới hay không?”

Tiểu Vũ giống như nhìn thấy Hạ Tứ Phương trừng mắt liếc hắn một cái, tuy rằng trên thực tế bốn phía đều tối lửa tắt đèn , cái gì cũng không nhìn rõ ràng.”Gọi bác sĩ tới đây , mang theo thuốc an thần.” Tứ Phương nói, anh không thể xem nhẹ Tái Văn khi nghe thấy có người chết, cô càng run hơn.

Chỉ một lát sau, đèn sáng lên, bốn phía rõ ràng hơn . Tứ Phương nói Tiểu Vũ, “Trong phòng không cần động , còn cái ngoài ban công cũng không cần động vào , dùng cái gì che đi là được rồi .”

Tiểu Vũ lập tức sai mọi người hành động .

Tứ Phương ôm Tái Văn đến trên giường phòng ngủ, cúi đầu hôn vào mặt của cô “Bảo bối, đừng sợ, không có việc gì .”

Tái Văn oa khóc thành tiếng, cô ôm chặt Tứ Phương, nức nở hỏi Tứ Phương, “Anh không có việc gì chứ ? Tứ Phương? Anh không có việc gì chứ?” Cuộc nói chuyện vừa mới rồi cô nghe thấy được.

“Như vậy sao được ? Có thể bị phát hiện hay không ?Anh trăm ngàn lần không thể sảy ra chuyện nha.” Tái Văn khóc không ra hơi , mặt nghẹn lên hồng hồng .

Tứ Phương lòng chua xót mà đau đớn, anh ôm chặt lấy cô “Đừng sợ, bảo bối, đừng sợ, bảo bối.”

Anh không dám nói gì với cô, đây chính là một cái bắt đầu, chỉ sợ sau này còn có vô số phiền toái đang chờ . Trần Tự Huy chuẩn bị lâu như vậy mới bắt đầu gây khó dễ, khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.