Nhưng khi cánh cửa vừa khép lại, cũng là lúc gương mặt Mặc Sương xuất hiện biểu tình mà ban ngày nàng không bao giờ lộ ra: lanh lợi, cơ trí cùng tự tin.
Nàng mau chóng lôi từ gầm giường một bộ hắc y nhân đã giấu sẵn từ trước mặc vội lên người. Lấy nước từ trong chậu cá bỏ vào một cái lọ, đậy kĩ nắp, bỏ vào tay áo xong, nàng lại nhẹ nhàng đến mở cửa sổ. Sau đó chỉ cần một cái nhún người, thân ảnh phiêu diêu đen tuyền của Mặc Sương đã hòa lẫn vào màn đêm đen kịt…
Trong thư phòng, ngọn nến đỏ cháy lập lòe cùng mùi mực thơm thoang thoảng.
Lãnh Kỳ Túc mặc một bộ trung y mỏng ngồi trước thư án, một tay cầm quyển sách, tay kia thì cầm bút lông liên hồi viết viết vẽ vẽ.
Một bên, nô tỳ Linh Lung cũng đang nâng tay áo nhẹ nhàng hầu hắn mài mực. Có lúc khi vô tình ngước lên nhìn nam nhân bên cạnh, trong mắt nàng lại xuất hiện một tình cảm vô cùng ấm áp.
“Thập nhất vương gia về rồi sao?”, Lãnh Kỳ Túc ngẩng đầu hỏi.
“Lúc này chắc hẳn ngài ấy vẫn đang còn ở Tử Vân Hiên”
“Ừ”, hắn hờ hững trả lời một tiếng rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.
“Vương gia hôm nay không đến chỗ Vương phi sao?”, Linh Lung mím mím môi, dè dặt hỏi.
“Không, khi nãy bổn vương có ghé qua U Mai uyển, thấy đèn bên trong đã tắt, chắc hẳn nàng ta đã ngủ rồi.”
“À”, Linh Lung lại cúi đầu, cho thêm nước vào nghiên tiếp tục mài.
Bất ngờ cửa “chi-nha” một tiếng bị người ta đẩy ra, Vân Triều Tịch một thên yêu kiều lả lướt bước vào. Trên người nàng ta lúc này chỉ có một bộ áo ngủ mỏng manh khiến cho những đường cong quyến rũ như thoắt ẩn thoắt hiện.
“Vương gia…”, Vân Triều Tịch nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lãnh Kỳ Túc dời mắt nhìn nàng ta một cái, sắc mặt vẫn trầm tĩnh song ánh mắt có phần lạnh đi, “Trời mới vào xuân, Triều Tịch sao lại ăn mặc mỏng manh thế mà đi ra ngoài chứ?”
“Vương gia…”, đôi môi nhỏ của Vân Triều Tịch khẽ chu lại, nàng tức thì sà vào lòng của Lãnh Kỳ Túc, hai tay ngọc quấn chặt lấy cổ hắn, còn ngực thì không ngừng ép sát vào người hắn, y hệt con rắn quấn người không buông, “Vương gia, hôm nay tiến cung, Thái hậu lại hỏi vì sao trong bụng thiếp vẫn chưa có động tĩnh gì kia kìa…”
Lãnh Kỳ Túc gương mặt lạnh nhạt, khẽ gác bút lại trên nghiên mực, hắn ngước mắt nhìn Linh Lung một cái. Linh Lung hiểu ý, nàng sắc mặt hơi lạnh xuống, nhẹ nhàng cúi người một cái, “Vậy nô tỳ xin phép cáo lui”
U Mai uyển.
Mặc Sương cởi bộ quần áo dạ hành cất lại chỗ cũ, nhanh chóng chui vào trong mền, thế nhưng trái tim rất lâu không thể nào bình tĩnh lại được. Khi nãy nàng mang mẫu nước đó đến Lam Dực Môn để làm chút thí nghiệm phân tích. Kết quả nàng phát hiện, thì ra nước hồ, ngoài nàng còn có một người khác hạ thuốc vào. Đó là loại thuốc khi bốc hơi lên sẽ khiến con người ta không thể mang thai, nói cách khác đó là thuốc ngừa thai.
Khi độc Mạn Đà La và nó kết hợp với nhau, sẽ sản sinh ra một loại dược tính mới có thể khiến con người thần trí rối loạn, thậm chí phát điên.
Đó là lý do vì sao cá vàng vẫn sống còn tiểu Hồng thì lại phát điên.
Chẳng trách mỗi lần động phòng đều đặt một chậu cá vàng, ắt hẳn là vì mục đích này. Rất tự nhiên, chủ ý này là của Lãnh Kỳ Túc, nhưng vì sao hắn lại phải làm thế? Vì sao ngay cả con của mình hắn cũng không cần?
Xem ra, vị Vương gia không tranh với đời như hắn thật sự có rất nhiều bí mật đang che giấu. Chỉ là lòng hắn sâu như biển cả, nàng vốn không thể nào dò đoán được, có khi thì như một người dịu dàng đa tình, có khi lại biến thành một sát thần lạnh lùng vô tình.
Nhớ lại ánh mắt đêm qua khi hắn truy vấn thân phận của nàng, Mặc Sương không kìm được toàn thân run rẩy một trận.