Chương 43
“…Cuối cùng em đã hiểu
Hạnh phúc không thể quay trở lại
Tình yêu chẳng thể nào miễn cưỡng
Em chẳng cần những ký ức về anh nữa
Trái tim của em dù có đau đi nữa thì đây cũng là lần cuối cùng…”
Hoa Phi Phi cảm thấy mình hiện tại chính là người hạnh phúc nhất trên đời, có những người yêu thương quan tâm mình ở bên cạnh.
Cậu gần đây đã hồi phục được phần nào, có thể tự ngồi dậy, nếu cố gắng hơn có thể tự đi xuống cầu thang nhưng hắn không cho phép cậu làm như vậy.
Vương Thiếu Đình đưa cậu ra ngoài hoa viên sau nhà dạo một vòng, cậu nhìn chiếc lá vô tình rụng rơi xuống mặt hồ trước mặt rồi lơ đễnh trôi, trước mắt mờ mịt, viễn cảnh tương lai cũng như được trải một lớp sương mù dày đặc.
Cậu mắt không rời khỏi hồ nước, như có như không hỏi hắn “Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ làm lại những gì ?”
Hắn trầm mặc không trả lời, hỏi ngược lại cậu “Nếu được bắt đầu lại em sẽ làm gì ?”
Hoa Phi Phi cười “Nếu… Được bắt đầu lại, em nhất định không xuất hiện trong cuộc đời anh!”
Hắn bất ngờ không trả lời, cậu lại tiếp tục nói “Vì em bây giờ mới nhận ra em yêu anh đến nỗi bất chấp tất cả tổn thương chính mình, cũng vô tình tổn thương anh và Trần Tuyết Sa!”
Hắn dừng lại động tác, ngước mặt lên trời nhìn đám mây đang nhẹ nhàng bay trên không trung sáng rực “Chỉ cần là em, bị tổn thương anh cũng không oán trách!”
“Nhưng còn Trần Tuyết Sa…”
“Đó là chuyện của cô ta, anh cơ bản từ đầu chưa từng có ý gì với cô ta! Em phải tin anh!”
Cậu nắm lấy đôi tay có chút thô ráp của hắn đang đặt ở sau lưng mình “Cảm ơn anh thời gian qua đã cho em một giấc mộng đẹp như vậy! Không phải em không nghe thấy những gì anh nói với Bác sĩ Đoàn! Thời gian của em không còn nhiều nữa, em muốn quay về với mẹ!”
Hắn dùng toàn bộ yêu thương bao bọc lấy cậu, hôn lên mái tóc thoảng hương hoa nhài mềm mại của cậu, lần đầu tiên biết được cảm giác nghẹn ngào nói không nên lời này, hắn chỉ như vậy im lặng mà ôm cậu đem cậu cất thật kỹ vào lòng.
Hoa Phi Phi càng nhìn hắn cố níu giữ chút thời gian còn lại càng đau lòng, ước gì hôm đó Dương Quan Diệp đừng báo cho hắn biết, để hắn có thể vô tư mà sống cuộc sống của riêng hắn.
Cậu bất giác lại lên tiếng “Nếu em đi rồi! Anh có nhớ em không ?”
Vương Thiếu Đình ôm cậu ra khỏi xe lăn đặt cậu ngồi lên thành của hồ nước trước mặt “Không được nói những chuyện như vậy, anh cam đoan em sẽ không sao cả!”
Chiếc lá vàng ban nãy bất ngờ trôi đến chỗ cậu, chạm vào cánh tay đang đùa nghịch nước dưới hồ, cậu chỉ tay vào chiếc lá “Em chính là chiếc lá này, hiện tại chỉ còn là vấn đề thời gian, bất quá… Đối với em như vậy là đủ rồi!”
Hắn hôn lên môi cậu, vuốt ve đôi gò má ửng hồng của cậu, ánh mắt chứa nhu tình như nước nhìn cậu “Phi Phi! Nếu em là chiếc lá này, thì anh chính là mặt nước bình lặng trong hồ, nâng đỡ em, bảo vệ em, bao bọc em…”
Hoa Phi Phi không nói gì, chỉ im lặng và cười, đầu gục xuống vai hắn, nhìn ra xa xa phía chân trời, thỏa mãn hít thật sâu một hơi, từ từ lịm đi, sức nặng ép lên vai hắn ngày càng lớn, gió cũng đã trở lạnh hắn gọi cậu dậy vào trong nhà nhưng thiếu niên toàn thân lạnh lẽo trong tay hắn bướng bỉnh không chịu mở mắt nhìn hắn, gương mặt trắng bệt, máu từ mũi tràn ra ướt cả tấm khăn choàng cổ màu xanh nước biển.
Cả đời này, người khiến hắn biến đổi cảm xúc nhanh nhất chỉ có mình cậu, giây trước cậu làm hắn hạnh phúc đến không màng trời đất, giây sau liền kéo hắn xuống địa ngục đầy bi thống đau khổ.