Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 8: Lời người lớn



“Tôi là ba nó! Tại sao không thể cho nó nghỉ học!”

Cửa phòng hiệu trưởng còn chưa mở đã nghe thấy tiếng đàn ông từ bên trong truyền đến.

“Vị phụ huynh này, nhà trường không thể đem học phí liền như thế…”

“Học phí tôi đã đóng, lý nào không thể hoàn lại!”

Người đàn ông cắt lời hiệu trưởng, bộ dạng lưu manh ngồi trên ghế dành cho khách.

Hiệu trưởng cũng là lần đầu tiên gặp trường hợp già mồm át lẽ phải này, đang khó chịu thì thấy lão Tào dẫn Diêu Lương đi tới, như thấy được cứu tinh, Hiệu trưởng ra hiệu cho bọn họ tiến vào.

“Chào Hiệu trưởng.”

“Em sắp không phải học sinh của trường nữa, còn gọi hiệu trưởng cái gì.”

Ngay khi Diêu Lương đến gần người đàn ông, mùi rượu hôi hám đã xộc thẳng vào mũi, người đàn ông mang dép, quần tây rách rưới, rất giống người rừng từ trong núi mới ra.

“Diêu tiên sinh, việc hoàn tiền học phí này chúng tôi muốn hỏi nguyện vọng học sinh trước đã, nếu như…”

“Nó có phải con ruột hay không tôi không biết, nhưng tôi đã nuôi nó nhiều năm như vậy, muốn nó nghỉ thì nó phải nghỉ!”

Hiệu trưởng còn chưa nói được câu nào hoàn chỉnh đã bị cắt đứt, người đàn ông trừng mắt nhìn Diêu Lương kẻ thù, ánh mắt kia rõ ràng đang cảnh cáo Diêu Lương, nếu anh dám nói một câu không nghỉ, người đàn ông này nhất định sẽ đánh anh sống dở chết dở.

Diêu Lương không nhìn người đàn ông bên cạnh mà nhìn Hiệu trưởng, anh đã đoán trước được ngày này sẽ đến, bỏ học hay không nghỉ học cũng không sai biệt lắm, dù sao cũng không có gì hoài niệm.

Một câu đơn giản không hiểu sao cứ mãi đọng trên khóe môi, chỉ đợi Diêu Lương mở miệng, nhưng chưa kịp nói ra thì đã do dự, trong đầu Diêu Lương thoáng qua hình bóng của Trương Dịch Văn trong chớp mắt, Diêu Lương vì cái chớp mắt này mà do dự.

Toàn bộ người trong phòng đều đang chờ Diêu Lương trả lời, lão Tào ở bên cạnh nhìn thấy Diêu Lương há mồm hồi lâu, trong lòng càng thêm lo lắng, ngó trái ngó phải, quyết định thay Diêu Lương nói vài câu.

“Diêu tiên sinh, Hiệu trưởng, Diêu Lương là học sinh lớp tôi, thành tích của em ấy tôi biết rất rõ, có thể đậu vào trường tốt, hiện tại nếu bỏ học thì khác gì lãng phí một nhân tài.”

Lão Tào biết nói như vậy có chút không thỏa đáng, nhưng ông hiện tại cũng không rảnh lo nhiều như vậy, chỉ mong ba Diêu Lương có thể nhanh chóng hồi tâm chuyển ý, từ bỏ ý định muốn Diêu Lương thôi học.

Tiếc là lão Tào trăm triệu lần không ngờ, người đàn ông trước mặt đang say rượu như điên, Diêu Lương có phải nhân tài không cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Tôi không bỏ học.”

Diêu Lương bình tĩnh đáp, nghe xong lời này mấy người trong phòng mỗi người mỗi vẻ, Hiệu trưởng và lão Tào tất nhiên là rất vui, nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh lại rất tức giận.

Người đàn ông đập mạnh vào bàn hiệu trưởng rồi đột ngột ngồi dậy khỏi ghế, dùng tay siết chặt cổ áo Diêu Lương định đánh vào mặt anh.

Lão Tào và Hiệu trưởng ngay lập tức phản ứng và kéo họ ra, một bên cảnh báo người đàn ông về hậu quả của bạo lực, một bên đẩy Diêu Lương ra khỏi phòng Hiệu trưởng và bảo Diêu Lương nhanh chóng quay lại lớp.

Cửa phòng Hiệu trưởng khép lại, trò hề coi như tạm thời kết thúc.

Không ngờ được còn có người đứng xem.

“Cậu không sao chứ.”

Thành thật mà nói, Diêu Lương hiện tại không muốn thấy Trương Dịch Văn, chí ít anh không muốn nhìn thấy Trương Dịch Văn ngay thời điểm này, còn để hắn an ủi.

“Hôm nay có đi cùng nhau không? Vương Húc Thăng muốn chơi game với cậu.”

Trương Dịch Văn thấy sắc mặt Diêu Lương không tốt lắm, tự biết không nên gây sự, lập tức chuyển chủ đề.

Diêu Lương nghe vậy cũng không trả lời, bước chân ngày càng vội vã, Trương Dịch Văn phải ba bước thành một bước mới đuổi kịp.

“Sao suốt ngày cậu cứ tìm đến tôi vậy?”

Diêu Lương đột ngột dừng bước, khiến Trương Dịch Văn thiếu chút nữa ngã lảo đảo một cái.

“Đại thiếu gia là cậu đây sao lại tới tìm người như tôi, nếu chán muốn tìm người chơi đùa thì cũng đủ rồi, đừng đến tìm tôi nữa.”

Diêu Lương nói ra một câu như vậy khiến chính anh và Trương Dịch Văn đều sững sờ nhìn nhau, nghe kỹ còn có chút phẫn hận, Diêu Lương chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, ước có thể lập tức biến mất trước mặt Trương Dịch Văn, vì vậy liền quay người đi về hướng cầu thang.

Ngay trước khi tan học, Diêu Lương thấy Trương Dịch Văn trở lại phòng học, hắn cũng không thèm nhìn Diêu Lương mà lướt qua anh đi về chỗ của mình, sắc mặt cực kỳ kém.

Trương Dịch Văn và Diêu Lương một trước một sau ngồi đó, Trương Dịch Văn không quay đầu lại tìm Diêu Lương như mọi khi, đây là lần hiếm hoi hai người không trò chuyện, lần đầu tiên trong vài tháng qua.

“Diêu Lương, hôm nay tôi phải đấu với cậu… Này, cậu không đi cùng bọn tôi hả?”

Diêu Lương đang xách cặp đi ra ngoài, vừa đến trước cửa đã bị Vương Húc Thăng ngăn lại.

Vương Húc Thăng, còn có Trịnh Khải và Lưu Ninh, ba người đứng đợi trước cửa.

“Cậu ấy sẽ không đi với chúng ta.”

Trương Dịch Văn để lại một câu như vậy rồi lướt qua Diêu Lương tiến về phía cổng trường, ba người nhìn nhau vài giây, thần kinh thô như Vương Húc Thăng cũng nhìn ra mấy phần không thích hợp, thấy Trương Dịch Văn đã đi mất, không thể làm gì khác hơn là bỏ lại Diêu Lương, đuổi theo Trương Dịch Văn.

Diêu Lương nhìn bóng dáng người kia xa dần, nghĩ thầm đây mới chính là quỹ đạo vốn có, hết thảy trở lại bình thường, người không nên gặp cũng không nên có dính dáng gì.

Bằng không, giống như bà nội anh nói, một đoạn nghiệt duyên, khởi đầu tốt đẹp, ví như ba mẹ Diêu Lương, nhưng sẽ không có được kết cục tốt.

“Cháu trai yêu quý của tôi phải được nhận vào một trường danh tiếng, như vậy có thể đến thăm tôi cả ngày!”

Thanh âm người lớn tuổi mang chút phương ngữ, Diêu Lương nghe qua cảm thấy vô cùng thân thiết.

“Bà nội Trần, cháu trai bà đến rồi đây.”

Y tá thấy Diêu Lương tới liền cười báo với bà cụ bên cạnh.

“Diêu Diêu cháu đến đây làm gì, lúc rảnh rỗi phải học cho giỏi đi chứ.”

Bà cụ vừa thấy Diêu Lương, miệng nói lời ghét bỏ nhưng trên mặt không giấu được ý cười.

Diêu Lương đã đến, y tá liền ra khỏi phòng, cho bọn họ không gian riêng tư.

Bà cụ đã quen thuộc sự kiệm lời của Diêu Lương, thấy cháu ngoan tới thì vui mừng khôn xiết, lôi kéo tay Diêu Lương ngồi xuống sô pha.

“Đứa con bất hiếu của bà thế nào rồi?”

Bà cụ không biết những việc tệ hại mà ba Diêu Lương gây ra, chỉ biết đứa con này sau khi ly hôn đã không còn đến thăm mình nữa, rõ là một thằng bất hiếu.

“Ông ấy vẫn khỏe.”

Diêu Lương nghe bà nội hỏi thăm ba mình không khỏi ngẩn ra, suy nghĩ mấy phen mới thốt ra một câu nhàn nhạt như vậy.

Bà cụ trong miệng trách con trai, nhưng chung quy vẫn là thương đứa con mình mang nặng đẻ đau, nghe tin nó vẫn ổn thì yên lòng, nhưng khi nghĩ tới hôn nhân thất bại của con trai, bà không nhịn được cằn nhằn.

“Khi đó bà đã nói chuyện với ba cháu, hai người bọn họ không hợp, một vị tiểu thư con nhà quyền quý lý nào lại để ý kẻ nghèo hèn như nó, vậy mà ba cháu vẫn cố chấp, không phải mẹ cháu thì không cưới, cuối cùng còn không phải như bây giờ sao.”

“Cháu đó, sợ nhất chính là rung động với người không thuộc về cháu, còn yêu người ta đến chết đi sống lại.”

Diêu Lương một bên yên lặng nghe bà nội thở dài, mi mắt buông xuống che đậy tất cả những suy nghĩ miên man trong lòng. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.