Editor: Dâu Tây
______________
Đèn mờ nhiều màu trong phòng nhấp nháy, tầm mắt Lâm Ỷ đối diện với mấy bạn nữ kia, cô mỉm cười nhìn họ.
Một bạn nữ tóc ngắn trong số đó mắt đột nhiên sáng rực lên, lại gần Lâm Ỷ rồi hỏi: “Cậu có phải là bạn…. bạn cùng lớp cũ với Chu Việt?”
Lâm Ỷ gật đầu.
Dù là cấp 2 hay cấp 3, thú vui của mọi người đều gắn liền với chuyện bát quái. Khoảng thời gian vừa bước vào lớp 10, hai người cùng đi chung cùng về chung, kết quả gây ra một số hiểu nhầm ngoài ý muốn.
Ban đầu mọi thứ cũng bình thường, mọi người chỉ thật sự biết đến Chu Việt sau vài lần thi cử, thành tích xuất sắc giúp danh tiếng của cậu vang xa. Hơn nữa khoảng thời gian đó cậu cao lên rất nhanh, vượt xa chiều cao của các nam sinh bình thường, không khác gì hạc giữa bầy gà. Vì vậy tất cả các lớp đều biết trong khối có một học sinh tài giỏi đẹp trai như thế.
Tuy nhiên vài người chứng kiến cho biết, hình như cậu đã có bạn gái, lúc khai giảng còn thấy hai người cùng nhau ăn cơm.
Khoảng thời gian đó, Lâm Ỷ đi bộ trong trường cũng bị mọi người nhìn bằng ánh mắt soi mói, khiến cô cảm thấy bản thân không khác gì một chú khỉ nằm trong sở thú. Hội chứng sợ hãi xã hội của cô chạm đến đỉnh điểm, thậm chí còn có bạn nữ mạnh dạn hỏi thẳng mối quan hệ giữa cô và Chu Việt.
Sau khi biết rõ ngọn nguồn, cô bình tĩnh giải thích tỉ mỉ.
“Mình là bạn lớp cũ của Chu Việt, nhà ở gần nhau. Vì mới nhập học, chưa quen biết ai nên bọn mình lập nhóm đi ăn, tiện đường về cùng nhau luôn. Mình thật sự không phải là bạn gái của cậu ấy… Mình cũng không biết cậu ấy có bạn gái hay chưa…”
Một truyền mười, mười truyền một trăm, từ đó ánh mắt tò mò giảm bớt, Lâm Ỷ cũng quen biết các bạn mới, không đi chung về chung với Chu Việt như trước, chuyện ai người đó làm, không ai đợi ai.
Cô bạn tóc ngắn hỏi tiếp: “Hai cậu thân nhau lắm không?”
Mỗi lần hóng chuyện, các nữ sinh lại nghiêng đầu nhích tai đến gần, làm áp lực của Lâm Ỷ tăng lên.
“Cũng được, dù sao cũng là bạn cũ nhiều năm.” Cô nói đúng trọng tâm vấn đề.
“Ồ ——” Tiếng nói liên tiếp vang lên.
Lâm Ỷ đau hết cả đầu, từ nhỏ đến lớn cô không chịu được âm thanh bàn tán xôn xao, vì vậy mặt cũng nhăn nhó.
Có một nam sinh để ý đến tình hình bên này, nhận ra vẻ mặt lúng túng của Lâm Ỷ, cậu ta đi đến nói đỡ: “Thôi, các cậu nhiều chuyện thế, không thấy cậu ấy đang ngại à? Mau hát với chơi trò chơi đi.”
Lâm Ỷ thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, gật đầu cảm ơn.
Mấy nữ sinh đồng loạt cười to, “Không trêu nữa, cậu là Lâm Ỷ nhỉ, mình từng thấy cậu biểu diễn piano trong buổi giao lưu văn nghệ đợt trước. Cậu đàn hay lắm!”
Lâm Ỷ gượng cười, khiêm tốn đáp lại: “Không đâu, cũng bình thường thôi.”
Buổi giao lưu văn nghệ năm ngoái có rất nhiều người, cô lo lắng đến mức chơi sai vài nốt, giờ nghĩ lại vẫn thấy mất mặt.
“Cậu không định hát à? Hát cùng đi.” Nữ sinh tóc ngắn kéo Lâm Ỷ, nhiệt tình giới thiệu: “Mình là Trần Văn Thiến.”
Lâm Ỷ gật đầu, “Mình biết cậu.”
Trần Văn Thiến khá nổi tiếng trong lớp, là một cô gái có giọng hát hay, vẻ ngoài xinh đẹp, ngoài ra có khá nhiều fan hâm mộ trên mạng.
Cuối cùng cô vẫn quyết định từ chối lời mời hát chung của Trần Văn Thiến, có điều cả hai đã kết bạn Wechat với nhau.
Lâm Ỷ cảm thấy bản thân khó có thể nói chuyện với một người không quen biết. Cũng vì thế nên cô đành tham gia chơi với nhóm khác, đa phần đều là con trai, thấy có con gái, họ tỏ ra vô cùng phấn khích.
Cô biết chơi Board game [*], đã vậy còn tương đối thành thạo. Mấy vòng đầu diễn ra khá suôn sẻ, cứ tưởng tối nay có thể chiến thắng về nhà, ai dè lại sẩy chân ở vòng cuối cùng.
[*] Board game: Là một trò chơi trên bàn gồm các quân trên bàn được cho di chuyển hoặc được đặt trên một bề mặt phẳng hay bảng, tuân theo một hệ thống luật.
Cô đau khổ rút một thẻ bài hình phạt, lật ngược lá bài trong sự tò mò và háo hức của mọi người.
[Gọi cho số cuối cùng trong danh bạ và nói “Mình nhớ cậu lắm”]
Hình phạt này không quá kích thích, sau mấy thẻ bài tàn nhẫn trước đó, thẻ này chỉ có thể khiến mọi người thở dài tiếc nuối.
Lâm Ỷ thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến điều gì đó, trái tim cô lại treo ngược lên.
Chết cũng không được chết tử tế, số cuối cùng trong danh bạ không ngờ lại là “Anh Chu Việt”.
Thực tế, Chu Việt sinh sau Lâm Ỷ nửa năm, Lâm Ỷ luôn tự cho mình là chị gái, thỉnh thoảng sẽ gọi “Anh Chu Việt” để trêu chọc cậu.
Lâm Ỷ có cảm giác đầu mình như đã bốc khói, liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại và mấy tin nhắn chưa xem.
9 giờ 30 rồi?!
Cô như bị sét đánh ngang đầu, mắt hốt hoảng không biết phải làm sao.
Cô hứa với Chu Việt là sẽ về trước 9 giờ tối, cho dù 9 giờ cô mới bắt đầu về thì 9 rưỡi cũng phải về gần đến nhà rồi.
Mà bây giờ.
Cô vẫn ngồi trong phòng hát.
Cũng tại hình phạt trò chơi… Cô phải gọi cho cậu.
Lâm Ỷ: “…”
Lâm Ỷ không khác gì nửa quả táo thối, đầu thối bị cắt ném xuống đất, đầu còn lại vẫn có thể gặm.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, cô nhanh tay xóa mất chữ “anh”, đặt điện thoại xuống trước mặt mọi người.
“Chu Việt?!” Có người hô lên.
Không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh, ngay cả Trần Văn Thiến đang hát cũng dừng lại. “Sao thế, Chu Việt làm sao?”
Hầu như mọi ánh mắt đều tập trung vào chiếc điện thoại nhỏ trên bàn.
Lâm Ỷ: “Gọi thật à?”
Lâm Ỷ: “Hay là đổi hình phạt khác đi.”
Lớp trưởng Ngô An Tập gật đầu tỏ vẻ đồng cảm, sau đó lại lắc đầu không thương tiếc.
Lâm Ỷ toát mồ hôi lạnh, tất cả đều không hiểu chuyện gì, chỉ nghĩ là cô không muốn quầy rầy Chu Việt. Trần Văn Thiến không đợi thêm được nữa, đưa tay bấm giúp cô, dù sao sớm muộn cũng phải chết.
“Lâm Ỷ.”
“Về đến ——” Đâu rồi.
Lâm Ỷ đột nhiên nói to cắt lời: “Đợi đã!”
Chu Việt ở đầu dây bên kia giật nảy mình, im lặng không nói gì.
Các bạn học bắt đầu nín cười, ngay cả Lâm Ỷ cũng rất muốn cười. Thấy ánh mắt ra hiệu, cô hắng giọng, nói cộc lốc: “Tôi nhớ cậu lắm.”
“…”
Đối phương im lặng vài giây, ngập ngừng hỏi: “Nói thật hay mạo hiểm?”
Lâm Ỷ thở phào nhẹ nhõm, tiếng cười của các bạn học vang lên, mấy bạn nam giải thích qua điện thoại: “Xin lỗi học sinh giỏi, lớp tôi tổ chức liên hoan, Lâm Ỷ trúng đạn.”
Chu Việt: “Không sao đâu.”
Lâm Ỷ sợ họ quậy phá, lập tức cúp điện thoại, không cho Chu Việt cơ hội nói câu tiếp theo.
Sau khi cúp máy, Lâm Ỷ rơi vào trạng thái lo lắng cực độ, vội vàng nhắn tin cho Chu Việt, đứng dậy hỏi Kim Lộ Lộ đang hát: “Bao giờ cậu về?”
Kim Lộ Lộ hơi do dự: “Một lát nữa, cậu phải về à?”
“Ừ, người nhà giục rồi.”
Kim Lộ Lộ: “Hay là cậu về trước đi, đi đường cẩn thận, về đến nhà nhớ báo mình biết.”
Thấy cô muốn về, mọi người đều ngăn cản.
“Mãi mới được đi chơi cuối tuần, ở lại chơi thêm một lúc đi.”
“Hát một bài đã, ngồi lâu như vậy mà đã hát bài nào đâu.”
“Lát nữa bảo lớp trưởng đưa các bạn nữ về, yên tâm không sao đâu.”
Lâm Ỷ khóc không ra nước mắt, ba mẹ không có nhà, nhưng vẫn có gián điệp theo dõi cô.
Cô luống cuống xua tay, điện thoại rung lên, cô liếc nhìn rồi áy náy xin lỗi: “Xe đến rồi, các cậu chơi vui vẻ, mình về trước đây!”
****
10 giờ 20 phút tối, Lâm Ỷ lặng lẽ mở cửa chính, nhìn khắp nơi trong bóng tối một lượt, thấy Chu Việt không có ở phòng khách, cô vội bước nhẹ về phòng mình.
Vừa vào phòng, cô không thèm nhìn xung quanh, tiện tay bắt đầu cởi áo lót.
Đang định kéo áo lót ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng ma sát của chăn mỏng trên giường.
Cô thoáng run lên, sợ hãi quay đầu thì thấy Chu Việt bật dậy nhìn cô chằm chằm.
Tiếng hét tắc nghẹn trong cổ họng, tay vẫn để nguyên trên cổ áo, tạm thời không biết có nên cởi đồ lót ra không.
Cô thấy tầm mắt Chu Việt chuyển từ mặt xuống tay cô, rồi lại chuyển lên mặt, cuối cùng lại xuống tay, mặt cậu ẩn trong bóng tối khiến người khác không thể nhìn rõ, “Tiếp tục đi.”
Lâm Ỷ: “…”
Lâm Ỷ có thói quen thay đồ ngủ sau khi về nhà, có điều động tác cô làm quá nhanh, Chu Việt chưa kịp lên tiếng thì cô đã cởi được một nửa.
Lâm Ỷ phun ra mấy chữ: “Vớ vẩn, đừng nhìn.”
Chu Việt bật đèn, đứng dậy chỉ ngón trỏ về phía Lâm Ỷ, sau đó lia ngón cái trước cổ từ trái qua phải, ra hiệu: “Cậu xong đời rồi” và ra khỏi phòng.
Lâm Ỷ nhìn cậu đi ra, vội vàng thay quần áo rồi chạy như bay sang phòng Chu Việt, quỳ trên giường cậu.
“Anh Chu Việt….Em sai rồi.”
“Sai ở đâu?” Chu Việt nằm trên giường nghịch điện thoại, không thèm chớp mắt.
Lâm Ỷ im lặng suy nghĩ một lúc, bắt đầu dò hỏi: “Không nên về muộn như vậy?”
Thấy Chu Việt gật đầu, Lâm Ỷ yên tâm hơn hẳn, lôi kéo cậu như anh em tốt để xoa dịu, nói tiếp: “Cũng không nên gọi cho cậu.”
“Đây là trọng tâm à?” Chu Việt nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Cậu hất tay cô sang một bên, ngồi thẳng lưng hơn. Lâm Ỷ vẫn kiên trì đưa tay lên bóp tay Chu Việt, vừa có ý cầu xin tha mạng, vừa có ý uy hiếp trắng trợn.
“Anh Chu Việt! Anh không phải em của em, anh là anh trai ruột của em, anh đừng nói cho ba mẹ em biết, chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Chu Việt không hề bị lay động, đẩy Lâm Ỷ ra: “Tôi không có em trai.”
Cậu bắt đầu ấn điện thoại: “Hình như bây giờ bên chú đang là ban ngày?”
“Đừng, đừng, đừng mà! Cậu gửi rồi à?” Lâm Ỷ lập tức hốt hoảng, trợn mắt đe dọa Chu Việt, sợ Chu Việt mách lẻo với ba Lâm đang ở nước ngoài, tay chân luống cuống muốn cướp điện thoại.
Chu Việt dễ dàng tránh né bằng cách giơ cao khiến Lâm Ỷ không thể với tới. Cô buông tay giữ Chu Việt ra, nhảy thẳng qua, hai chân giẫm lên đùi cậu, nhào người về phía điện thoại.
Điện thoại gần ngay trước mắt, Lâm Ỷ chưa kịp giật về thì một luồng khí nóng bỗng ập đến từ sau lưng, tiếp đó có một lực tác động kéo cô ra xa.
Chu Việt có vẻ cũng mất nhiều sức lực, kéo nhau đến mức mồ hôi chảy đầm đìa. Cậu hít sâu hai cái, nắm chặt eo Lâm Ỷ đẩy sang chỗ khác, “Đi xuống”
“Cậu hứa không mách thì tôi sẽ xuống.” Lâm Ỷ cứng đầu đẩy cánh tay trên lưng ra, vô thức lao về phía trước, muốn đến gần tay cậu hơn.
Mái tóc dài tung bay trước mắt Chu Việt, Chu Việt nhìn cổ áo ngủ trống trải chỉ cách cậu khoảng 10 cm, thản nhiên nhướng mày.