Cố Minh Tịch tháo giày tất cùng đắp người tuyết với Bàng Sảnh.
Bàng Sảnh chịu trách nhiệm bưng tuyết đến còn Cố Minh Tịch là người đắp
thành hình. Cậu ngồi trên tuyết, ngả người về phía sau, thân trên và
chân tạo thành một góc hình chữ V, hai chân nâng cao liên lục ghìm giữ
những khối tuyết được Bàng Sảnh đưa tới, dần dà cậu cũng đắp được thân
của người tuyết nhưng không cao lắm, trông cứ tròn tròn thấp thấp.
Lúc đắp đến cái đầu, cậu đứng lên dùng chân trái làm trụ, chân phải nâng cao cùng Bàng Sảnh xoa mịn cái đầu người tuyết, thỉnh thoảng chân cậu
lại va phải tay cô, mặc dù ngoài miệng Bàng Sảnh kêu “Bỏ cái chân thối
của anh ra!” nhưng thực ra Cố Minh Tịch biết cô không để bụng.
Mất bao công sức mới đắp được một người tuyết chỉ cao đến eo hai đứa
trẻ, Bàng Sảnh vừa xoa tay vừa bĩu môi tỏ rõ vẻ chê bai: “Xấu chết đi
được.”
Đúng là người tuyết này trông rất xấu, mắt là hai chiếc lá, mũi là một
đoạn cành cây, ngay cả phần đầu cũng bị gục xuống. Cố Minh Tịch nhún vai đứng cạnh Bàng Sảnh, cậu cũng chẳng có cách nào khá khẩm hơn cả. Bàng
Sảnh chán nản lau khô hai tay vào quần áo rồi xách hai chiếc cặp lên,
nói: “Về thôi, chán quá đi mất.”
Cố Minh Tịch khẽ chớp mắt, miệng hơi mở ra rồi lặng lẽ ngồi xuống đất đi tất, đi giày lại.
Bàng Sảnh không biết Cố Minh Tịch ngồi lâu trên tuyết đến nỗi quần đã
ướt nhẹp, bây giờ rét căm căm còn chân thì vùi trong tuyết nên bị đông
cứng đến mất cảm giác, da đỏ bừng bừng, đến ngón chân cũng không cử động theo sự điều khiển của bộ não nữa.
Bàng Sảnh liêu xiêu đi được một lúc thì nghe thấy Cố Minh Tịch gọi mình: “Bàng Bàng ơi!”
Cô quay lại lườm cậu: “Không được gọi em là béo ú!”
“Không phải béo ú mà là Bàng Bàng!” Cố Minh Tịch mềm giọng: “Em qua đây giúp anh với, ngón chân anh tê cứng không xỏ được giày.”
Bàng Sảnh cau có ngồi xổm xuống bên cạnh đi tất, xỏ giày giúp cậu, thấy
tất cũng ướt, cô sụt sịt chực khóc. Cố Minh Tịch im lặng một lát rồi
nói: “Anh không nói với mẹ là được, em sợ gì chứ.”
“Vậy nếu mẹ anh hỏi anh tại sao quần bị ướt, anh sẽ trả lời thế nào?”
Cố Minh Tịch nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Hay là anh bảo lúc về bị ngã?”
“Anh bị ngã mẹ anh sẽ nói với mẹ em cho coi! Mẹ em vẫn sẽ cho em ăn đòn.”
Thấy Bàng Sảnh sợ hãi đến mức bất giác cất cao giọng nói, Cố Minh Tịch
xỏ giày xong chậm rãi đứng dậy, bảo: “Được rồi, anh hứa sẽ không cho mẹ
anh biết là được chứ gì.”
“Thật không đó?” Bàng Sảnh quay sang nhìn cậu.
“Thật.” Cố Minh Tịch bước tới đứng cạnh, khẽ huých nhẹ cô bằng bả vai mình: “Đi nào, về thôi, trời sắp tối rồi.”
“Ừa!”
Đeo cặp sách lên vai, hai đứa trẻ bỏ tượng người tuyết xấu xí lại sau lưng, cùng đi về phía khu tập thể kim khí.
Khi về đến khu nhà, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch gặp Cố Quốc Tường trở về sau giờ tan sở.
Cất xe xong xuôi, ôm cặp tài liệu bước ra thì anh bắt gặp Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch vừa đi vào cổng.
“Con chào bố.”
“Cháu chào bác.”
Nghe thấy tiếng chào của hai đứa trẻ, Cố Quốc Tường bình thản đi về phía bọn nhóc rồi khẽ vỗ vai Cố Minh Tịch: “Tan học rồi à?”
“Vâng.” Cố Minh Tịch gật đầu, lên cầu thang cùng bố.
Cố Quốc Tường năm nay 38 tuổi, người cao, hơi gầy, mặt mũi ưa nhìn, mái
tóc đen dày, đeo kính cận, sở hữu hình tượng điển hình của phần tử trí
thức.
Trên cầu thang, Cố Minh Tịch đi trước, Cố Quốc Tường đi giữa còn Bàng
Sảnh đi sau cùng. Từ tầng một đến tầng năm, Cố Quốc Tường và Cố Minh
Tịch không nói chuyện gì với nhau, Cố Minh Tịch bước đi vững chãi, hai
tay áo trống không rủ xuống bên cạnh, hoàn toàn không nhảy chân sáo trên cầu thang như những lúc bình thường đi cùng Bàng Sảnh.
Bàng Sảnh biết Cố Minh Tịch có phần sợ sệt bố mình mặc dù trong mắt Bàng Sảnh, Cố Quốc Tường là một người đàn ông dịu dàng và lịch lãm,
anh chưa bao giờ nói chuyện to tiếng, lại càng không bao giờ đánh mắng
con cái như bố mẹ cô mỗi khi cô gây rối hay nghịch ngợm. Hơn nữa, Cố
Quốc Tường được hưởng mức lương cao nên việc ăn mặc của Cố Minh Tịch
cũng tốt hơn Bàng Sảnh, vậy nên cô rất ước ao có được một người bố vĩ
đại như Cố Minh Tịch, cô không sao hiểu được sự dè dặt thận trọng của Cố Minh Tịch khi đứng trước mặt bố.
Bản thân cô cho rằng đáng lẽ con cái có thể nghịch ngợm thoải mái trước mặt bố mới đúng.
Lúc đi tới tầng năm, Cố Quốc Tường đột ngột lên tiếng: “Minh Tịch, sao quần con ướt thế?”
Cố Minh Tịch: “…”
Bàng Sảnh giật mình, vội nói “cháu chào bác” rồi cầm chìa khóa mở cửa, lẻn nhanh vào nhà mình.
Cố Quốc Tường mở cửa nhà số 502. Nghe thấy tiếng động, Lý Hàm liền ra
đón, cười nói: “Ồ, sao hai bố con lại về cùng một lúc vậy?”
“Gặp nhau dưới sân.” Cố Quốc Tường đưa cặp tài liệu cho Lý Hàm rồi cởi
áo bành tô. Thấy con trai đang ngồi trên ghế tháo giày, anh liền bước
tới sờ quần cậu, ướt nhẹp, tay anh cứ thế sờ xuống dưới thì chạm phải
đôi chân vừa ướt vừa lạnh như đá của Cố Minh Tịch.
Anh khẽ hỏi nhỏ: “Con tè ra quần à?”
“Không ạ!” Cố Minh Tịch vội lắc đầu, khẽ đáp: “Nước bố ạ, nước từ tuyết
tan ngoài trời. Con và Bàng Sảnh vừa nghịch tuyết một lúc, chẳng may làm ướt quần.”
Cố Quốc Tường thoáng trầm tư rồi nói: “Con thay quần ướt ra trước đi, cứ để thế sẽ bị cảm mất.”
“Dạ.” Cố Minh Tịch gật đầu, ngoan ngoãn đi theo bố vào nhà rồi nói thêm
một câu: “Con xin lỗi bố, lần sau con sẽ cẩn thận hơn, bố đừng nói với
mẹ được không?”
Cố Quốc Tường ngoảnh lại nhìn cậu thật nhanh, cuối cùng anh xoa mái tóc rậm rạp của con trai rồi gật đầu.
Trong bữa tối, Cố Minh Tịch ngồi trên ghế, Lý Hàm bưng một chậu nước ấm
tới đặt dưới chân con trai để cậu tự rửa chân, xong xuôi, Lý Hàm lại xới cơm, đưa đũa cho cậu rồi bưng chậu nước đi đổ.
Ngồi bên bàn ăn, Cố Quốc Tường theo dõi tất cả mọi việc diễn ra bằng ánh mắt phức tạp.
Cố Minh Tịch ăn cơm bằng chân phải. Bàn ăn nhà cậu được đặt đóng theo
yêu cầu, thấp hơn một chút so với các loại bàn ăn thông thường. Chân
phải của Cố Minh Tịch đặt trên bàn, người cậu khom lại, ngón chân kẹp
đũa và cơm vào miệng. Lý Hàm liên tục gắp thức ăn vào bát cho con trai,
còn múc cho cậu một bát canh.
Cố Quốc Tường vẫn không lên tiếng, mãi đến khi Lý Hàm bóc cho con trai
vài con tôm, Cố Quốc Tường mới bảo: “Có những việc em nên để Minh Tịch
tự làm.”
Lý Hàm sững người, Cố Minh Tịch cũng ngẩng đầu nhìn bố.
“Anh biết mấy việc như xới cơm, múc canh, bưng chậu đúng là hơi khó
nhưng bóc tôm, gắp thức ăn, nó không thể dựa dẫm vào người khác suốt
đời, nên học để tự làm mới phải.” Vừa ăn cơm, Cố Quốc Tường vừa bình
tĩnh nói: “Bây giờ Minh Tịch còn nhỏ nhưng sau này thế nào nó cũng phải
trưởng thành, phải đi học đại học ở thành phố khác, còn phải tìm việc,
tìm người yêu. Chẳng lẽ không có bố mẹ thì nó sẽ không ăn không uống?
Hàm ơi, chẳng lẽ em định chăm sóc cho nó cả đời hay sao?”
Bả vai Cố Minh Tịch hơi co lại, đầu cúi thấp, hàng lông mi vừa dày vừa
dài rủ xuống, tầm mắt cậu đặt lên bát cơm ngay trước mặt mình.
Lý Hàm thoáng ngập ngừng rồi đáp: “Việc gì cũng phải có thời gian, chúng ta không thể vội vàng được, bây giờ Minh Tịch đã tiến bộ rất nhiều rồi, mùa hè nó đã biết cách tự mặc quần áo. Con mới 11 tuổi thôi, anh đừng
yêu cầu nó cao quá.”
Cố Quốc Tường nhìn vợ một lúc rồi quay sang nói với Cố Minh Tịch: “Minh
Tịch, không phải bố yêu cầu cao với con mà là xã hội này yêu cầu cao với con. Thế giới ngoài kia công bằng và tàn khốc lắm, vì khuyết thiếu đôi
tay nên xuất phát điểm của con sẽ không được bằng những người khác, học
tập hay công việc đều như vậy cả. Muốn đạt tới độ cao ngang bằng với
người ta, con phải cố gắng và hy sinh hơn người ta gấp nhiều lần. Nếu
con muốn nhàn hạ, muốn hưởng thụ thì cuối cùng con sẽ bị gần như tất cả
mọi người bỏ lại phía sau, chưa cần nói đến thành tích, mà có lẽ ngay cả một công việc con cũng chẳng tìm được. Hiểu chưa nào?”
Cố Minh Tịch mím môi thật chặt, sắc mặt hơi tái, cậu khẽ gật đầu. Lý Hàm xót lắm, liền nói với giọng hơi giận: “Quốc Tường, đang là bữa cơm đó!
Anh nói với trẻ con những lời này làm gì, Minh Tịch nhà mình đã cố gắng
lắm rồi, lúc nào thi cử cũng xếp trong top 3 ở lớp, vẽ tranh cũng đẹp
như thế, vậy mà anh còn chưa hài lòng là sao?”
Nghe vợ nói thế, Cố Quốc Tường bỗng bật cười thành tiếng, anh lắc đầu
nói: “Haha, anh rất hài lòng với Minh Tịch, cực kỳ hài lòng, được chưa?
Thôi không nói nữa, ăn cơm đã.”
Anh không nói gì thêm nữa, Lý Hàm cũng im lặng, Cố Minh Tịch thì lặng lẽ ăn cơm, cậu không được Lý Hàm gắp thức ăn vào bát cho nữa trong khi
chính bản thân lại không gắp được, đành ăn hơn nửa bát cơm không.
Ăn xong, Cố Quốc Tường nhớ ra con trai bị ướt bèn bảo Lý Hàm đưa cậu đi
tắm. Cố Minh Tịch đỏ mặt vội nói: “Con không cần mẹ tắm cho đâu, tự con
tắm được.”
Mùa hè Cố Minh Tịch toàn tự tắm rửa nhưng đến mùa đông thì phải có người kỳ lưng cho nên cậu đành nhờ bố mẹ giúp đỡ. Mặc dù vậy, cậu cũng vẫn
mặc quần đùi những lúc được mẹ kỳ cọ giúp. Song hôm nay, Cố Minh Tịch
lại hạ quyết tâm tự tắm rửa vì những lời Cố Quốc Tường vừa nói trong bữa cơm.
Hiểu được suy nghĩ của con trai, Cố Quốc Tường thở dài bảo: “Con tự tắm không sạch, thôi hôm nay để bố tắm cho.”
Hai bố con đi vào nhà tắm, anh cởi hết quần áo cho con trai khiến cơ thể gầy gò của Cố Minh Tịch hoàn toàn lộ rõ. Cậu còn nhỏ, cơ thể chưa phát
triển hết, làn da trắng trẻo, bả vai gầy gò, và dưới bả vai ấy hoàn toàn trống không.
Sự cố bất ngờ đó đã khiến hai cánh tay non nớt của cậu biến mất hoàn
toàn, đến một đoạn xương nhỏ cũng chẳng còn mà chỉ còn lại hai bả vai
tròn trịa và những đường sẹo màu hồng nhạt đáng sợ chạy từ vai xuống
dưới nách.
Cố Minh Tịch cúi đầu dùng hai chân kéo quần xuống. Cố Quốc Tường đưa tay chạm nhẹ vào bả vai tàn tật của con trai khiến cậu bé giật thột, khẽ
rùng mình một cái. Cậu ngoảnh lại nhìn bố, đôi mắt trong trẻo và đen láy của cậu còn thấp thoáng vẻ đề phòng.
Cố Quốc Tường nhận ra đã lâu lắm rồi mình không nhìn đến vết thương của
con trai, anh thu lại vẻ đường đột của mình, hỏi: “Bây giờ con còn thấy
đau không?”
Cố Minh Tịch mím môi, lắc đầu trả lời: “Không ạ.”
“Ừ.” Cố Quốc Tường gật đầu: “Nào, để bố cởi quần cho, tắm thôi.”
***
Ăn tối xong Bàng Sảnh không chịu đi làm bài mà cứ nấn ná trong phòng bố
mẹ để xem bộ phim “Ỷ thiên đồ long ký” do Mã Cảnh Đào và Diệp Đồng đóng. Nhà cô bé mới lắp ti vi năm nay nên xem được rất nhiều phim của Đài
Loan và Hong Kong, Bàng Sảnh hoàn toàn không có sức đề kháng, may mà
Bàng Thủy Sinh và Kim Ái Hoa không quản lý con gái quá khắt khe nên Bàng Sảnh thích xem thì bố mẹ cũng để cho xem.
Cả nhà đang tập trung xem phim thì có tiếng gõ cửa, Kim Ái Hoa đi mở cửa, hóa ra vị khách ghé thăm là Lý Hàm.
Ngồi trong phòng nghe thấy giọng nói của Lý Hàm, Bàng Sảnh sợ đến toát
mồ hôi hột, cô bé sợ bác Lý Hàm sang nhà mách mẹ mình. Có tật giật mình, cô nói với bố là mình không xem ti vi nữa mà phải về phòng làm bài rồi
nhanh chóng chuồn về phòng riêng, lúc đi qua phòng khách còn lễ phép
chào Lý Hàm: “Cháu chào bác ạ.”
Nụ cười của Lý Hàm có phần xót xa, mắt chị hơi đỏ, trả lời: “Chào cháu, Sảnh Sảnh.”
Bàng Sảnh không biết đã xảy ra chuyện gì, cô về phòng rồi đóng cửa lại, áp tai lên cánh cửa một cách đầy tò mò.
Lý Hàm sang tâm sự với Kim Ái Hoa, chị nói Cố Quốc Tường đang tắm cho Cố Minh Tịch, chị thấy không thoải mái lắm nên sang đây ngồi chơi.
Bàng Sảnh nghe thấy mẹ mình hỏi: “Sao thế? Chị với anh Quốc Tường lại cãi nhau à?”
“Không cãi nhau.” Lý Hàm nói rất nhỏ: “Chỉ là vừa nãy lúc chị rửa bát, anh ấy lại nhắc đến việc kia.”
Hai người phụ nữ cùng im lặng, lát sau Kim Ái Hoa nói: “Thực ra cũng dễ
hiểu cho suy nghĩ của anh Quốc Tường. Bây giờ anh ấy đã là kỹ sư rồi,
tương lai ở nhà máy cũng sáng sủa lắm, ai cũng bảo anh ấy có khả năng
được thăng chức trong đợt bầu cử lãnh đạo sắp tới. Công việc của anh ấy
tốt thế, có nuôi thêm một đứa nữa cũng không vấn đề gì… còn Minh Tịch,
Minh Tịch rất ngoan nhưng dù sao nó cũng… Vậy đi, tranh thủ lúc hai
người còn trẻ, Minh Tịch lại tàn tật, vợ chồng chị được phép có thêm đứa nữa thì cứ sinh thêm một đứa cũng được, khi nào nó lớn cũng tiện chăm
sóc cho Minh Tịch.”
Bàng Sảnh giật mình, mặc dù cô mới 10 tuổi nhưng vẫn hiểu được câu “sinh thêm đứa nữa”, tức là bố mẹ Cố Minh Tịch sẽ sinh thêm cho cậu một đứa
em trai hoặc em gái ư?
Vậy… Vậy Cố Minh Tịch phải làm sao?
Đang mải suy nghĩ thì Lý Hàm lên tiếng: “Chị biết, chị biết hết, nhưng
chị có nỗi lo của chị Ái Hoa ạ. Chăm sóc Minh Tịch bây giờ thực sự rất
mệt mỏi, ăn uống vệ sinh, chẳng việc gì không phải lo cả. Bây giờ thằng
bé đi học gần nhà còn đỡ, sau này chẳng may học cấp ba, học đại học mà
phải ở ký túc xá, có khi chị còn phải đến ở cùng với nó. Đẻ thêm đứa nữa chị làm gì còn thời gian quan tâm cho Minh Tịch nữa. Với lại bây giờ
mặc dù Minh Tịch rất ngoan nhưng lũ trẻ sau tuổi dậy thì sẽ đến tuổi nổi loạn. Nó bị tàn tật nặng thế, sau này… sau này lớn hơn chút nữa, chị sợ nó sẽ lấn cấn trong lòng. Trước đây chị và Quốc Tường đã thỏa thuận là
không sinh thêm nữa mà tập trung lo cho Minh Tịch, dù sao nó cũng chỉ
không có hai tay thôi, còn những phương diện khác đều khỏe mạnh bình
thường, vả lại con chị cũng rất thông minh. Nhưng dạo này… Quốc Tường cứ nói mãi vấn đề này, bảo muốn sinh thêm một đứa trước 40 tuổi. Hôm nay
trong bữa cơm còn nói mấy lời kỳ quái trước mặt Minh Tịch, chị, chị thực sự…”
Tiếng thút thít xen lẫn trong giọng nói của Lý Hàm, còn Kim Ái Hoa thì liên tục an ủi người chị hàng xóm.
Cuối cùng, Lý Hàm nghẹn ngào nói: “Thực ra chị cũng từng có ý định đó
vào năm thứ hai sau khi Minh Tịch cắt tay. Hồi đó chị hỏi nó là con có
thích mẹ sinh thêm em không, thằng bé tỏ thái độ không đồng ý rõ rành
rành.”
Kim Ái Hoa nói: “Sao chị lại coi lời nói của trẻ con là thật kia chứ.
Trạc tuổi chị em mình có nhà ai là không đông con, lúc bố mẹ sinh cho em bao nhiêu là em trai em gái, cũng có bao giờ hỏi ý kiến em đâu.”
Lý Hàm nói: “Nhưng Minh Tịch không như những người khác. Hồi đó nó còn
nhỏ, ngày nào cũng bám lấy chị đòi ngủ với mẹ, không cho chị ngủ cùng bố nó, ngày nào cũng hỏi chị không biết bao nhiêu lần là “Mẹ ơi, có khi
nào mẹ không cần con nữa không”, “Mẹ ơi, con sẽ ngoan, con sẽ học cách
dùng chân ăn cơm, viết chữ”, Ái Hoa, lúc ấy nghe xong, nước mắt chị cứ
rơi mãi nhưng Minh Tịch thì không khóc chút nào. Kể cả những lúc chị cho thằng bé luyện ép dây chằng, giãn gân, đau đớn khôn xiết, chỉ đứng cạnh nhìn chị còn không cầm được nước mắt, vậy mà mắt con trai chị vẫn ráo
hoảnh.”
Bàng Sảnh thẫn thờ đứng nghe trộm sau cánh cửa, cô thấy lòng nặng nề khó chịu vô cùng. Cô vẫn còn nhớ được một vài chi tiết trong câu chuyện
ngày xưa. Bây giờ nghĩ lại, sự cố đó chẳng khác gì một cơn ác mộng.
Lý Hàm ngồi lại nửa tiếng rồi đứng dậy ra về. Bàng Sảnh lấy cớ uống nước để tranh thủ đi ra phòng khách. Bàng Thủy Sinh và Kim Ái Hoa nói chuyện trong phòng, tiếng nói loáng thoáng lọt ra ngoài.
Bàng Sảnh nghe thấy mẹ nói: “Anh nói xem chị Hàm có ý gì chứ, suốt ngày
sang kể với nhà mình là Minh Tịch thiệt thòi thế nào, ngoan ngoãn ra
sao. Chẳng lẽ chị ấy nhòm ngó Sảnh Sảnh nhà mình, muốn Sảnh Sảnh làm vợ
Minh Tịch?”
Bàng Sảnh trốn trong phòng khách, ngụm nước ngậm trong miệng suýt bị
phun ra, rồi bất chợt cô nghe thấy Bàng Thủy Sinh nói: “Em đừng nói lung tung, A Hàm không có ý đó đâu. Nhưng mà Minh Tịch thành ra như vậy, Sảnh Sảnh nhà ta cũng có trách nhiệm.”
Kim Ái Hoa quýnh lên: “Sảnh Sảnh có trách nhiệm gì chứ, hồi đó nó mới 5 tuổi! Nó biết cái khỉ mốc gì!”
“Em nói năng lịch sự một chút đi.” Bàng Thủy Sinh nói: “Thực ra anh thấy A Hàm và Quốc Tường sinh thêm một đứa nữa là tốt nhất. Bình thường mọi
người làm việc trong xưởng thường hay nói đến vợ con mình, như anh đây
cũng hay khoe Sảnh Sảnh nhà mình biết múa rồi, thi được 100 điểm, cuối
tuần đưa con gái ra công viên chơi, chỉ có mỗi Quốc Tường là chưa bao
giờ nhắc đến Minh Tịch.”
Tự nhiên Bàng Sảnh thấy mắt mình cay cay, lòng thấy khó chịu vô cùng. Cô nhẹ nhàng cất cốc nước rồi trở về phòng.
***
Sáng hôm sau, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch cùng đi học.
Tuyết trên đường vẫn chưa tan hết mà trở nên vừa bẩn vừa trơn trượt,
Bàng Sảnh không có hứng nghịch tuyết, chỉ cắm cúi lẳng lặng bước đi.
Đi được nửa đường, cô thực sự không kiềm chế được nữa, bèn hỏi cậu bé đi cạnh: “Cố Minh Tịch, có phải bố mẹ anh sẽ sinh thêm em bé cho anh
không?”
Cố Minh Tịch dừng bước, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu rồi lắc đầu nói: “Anh không biết.”
Bàng Sảnh lắc lư trước mặt cậu: “Sao anh lại không biết chứ, anh không muốn có thêm em đúng không?”
Cố Minh Tịch liếc cô một cái: “Ai bảo thế! Ai bảo anh không thích?”
“Em đoán vậy.” Bàng Sảnh không dám thú nhận là mình đã nghe lén, mà chỉ
đưa ra phân tích của mình: “Có phải anh sợ một khi bố mẹ anh có em bé
khác sẽ không còn yêu anh nữa không?”
Cố Minh Tịch lại nhìn cô thêm một lúc rồi tiếp tục bước đi, hai tay áo
trống không buông thõng bên người, giọng cậu thật lãnh đạm, lãnh đạm đến mức không giống một đứa trẻ 11 tuổi, cậu đáp: “Anh biết bố mẹ yêu anh,
nhưng… sau khi anh mất tay, có lẽ bố anh cảm thấy xấu hổ.”
Bàng Sảnh thảng thốt.
Cố Minh Tịch ngoảnh lại nhìn cô rồi mỉm cười, hai chiếc răng khểnh trông đáng yêu vô cùng. Cậu hỏi: “Bàng Bàng, em có thấy anh làm em xấu hổ
không?”
Bàng Sảnh lắc đầu như trống bỏi. Nụ cười của Cố Minh Tịch thêm phần phấn chấn, nói: “Tự anh cũng cảm thấy mình chẳng có gì phải xấu hổ cả. Thật
đấy!”