Trans by Axianbuxian12
Cho dù Ninh Lục Ly có thể hiểu Cố Mậu Hành hay không, hay là muốn cách người độc tính trầm trọng này xa một chút thì phần ghi hình giai đoạn thi đấu đầu tiên cũng sắp bắt đầu rồi.
Phần ghi hình lần trước chỉ được tính là làm nóng người trước khi thi đấu chính thức, lần này mới là chính thức bắt đầu.
Chế độ thi đấu của cstn là bắt đầu xuất phát từ Hoa quốc, sau khi đi một vòng quanh thế giới, cuối cùng vòng chung kết lại quay về Hoa quốc.
Giai đoạn thi đấu đầu tiên là ở nước R cách Hoa quốc không xa.
có điều trước khi xuất phát, phải trải qua một cuộc thi nhỏ nhỏ ở thành phố B để quyết định trình tự xuất phát.
Thành phố xuất phát lần này ở thành phố B, tại một cảnh điểm nổi tiếng nhất của thành phố B, đó chính là Trường Thành.
Đứng dưới chân Trường Thành nhìn lên bậc thang dài dằng dặc, toàn bộ thành viên tham gia thi đấu đều có một dự cảm không lành.
“Để các thành viên lần đầu tham gia cstn thích ứng với tiết tấu của chương trình chúng ta, nhiệm vị xuất phát của chúng ta đó là leo Trường Thành.
Thẻ manh mối của địa điểm tiếp theo được đặt trước đài Phong Hỏa[1].”
Người dẫn chương trình mang theo nụ cười thấu hiểu lòng người, chỉ tay lên đài Phong Hỏa cách không xa.
Nói thật thì chỉ là leo cầu thang mà thôi, trong chương trình thi đấu thể thao như cstn thì độ khó này chưa được tính là gì.
Có điều, vài thành viên thường trực nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng người dẫn chương trình thì biết rằng chuyện này không hề đơn giản như vậy.
“Đương nhiên, để mọi người nhanh chóng thân quen với cộng sự của mình, bồi dưỡng sự ăn ý giữa mọi người.”
Người dẫn chương trình móc từ túi quần ra một sợi dây.
“Hai người ba chân.
Mời trong lúc bảo đảm tốc độ, phải giữ vững nhịp điệu phối hợp với cộng sự, tốt nhất đừng bị ngã, nếu bị ngã, mời quay lại điểm xuất phát.
Cặp đôi lấy được hạng nhất không những có thể xuất phát đầu tiên, mà còn được tận hưởng khoang hạng nhất thoải mái.”
“Còn đội về cuối cùng, sẽ bị phạt, chỉ có thể xuất phát trong chuyến bay sau 30 phút.”
Nước R cách Hoa quốc không đến 4, 5 tiếng ngồi máy bay.
Bây giờ là 8 giờ sáng, chuyến bay sớm nhất mà tổ tiết mục chuẩn bị là 11 giờ sáng, đến nước R chẳng qua mới khoảng 3 giờ.
Theo phong cách của tổ tiết mục, chắc chắn sẽ không để tuyển thủ tham gia thi đấu trực tiếp về khách sạn nghỉ ngơi, ở bên đó còn có cuộc thi đang đợi bọn họ.
Vì vậy, ưu thế của khoang hạng nhất liền lộ ra rõ rệt.
Có thể ngủ một giấc thoải mái trên máy bay, dưỡng đủ tinh thần sức lực ứng phó với thử thách tiếp theo.
Ninh Lục Ly nghe thấy hạng mục thử thách này, trái tim treo lơ lửng cả ngày của anh lại thả lỏng.
Để bảo vệ ngón tay, anh rất ít tham gia những hoạt động mạnh, các mông như bóng rổ đóng đá lại càng không phải sở trường.
Nhưng kiểu khảo nghiệm thể lực như leo Trường Thành này lại không làm khó được anh.
Tổ chức buổi biểu diễn trên thực tế là một khảo nghiệm cực lớn đối với thể lực của ca sĩ, Ninh Lục Ly không phải là người thích vận động, nhưng lại vô cùng kính nghiệp đối với âm nhạc và sự nghiệp ca hát của bản thân.
Từ sau khi trở ca sĩ, để có thể thể hiện hoàn hảo trên sân khấu, Ninh Lục Ly đưa việc luyện tập khả năng của tim phổi và thể lực vào trong kế hoạch của cuộc sống.
Anh không thích dậy sớm, dậy sớm dễ bị huyết áp thấp ảnh hưởng tới tâm trạng.
Thế là Ninh Lục Ly bắt đầu chạy buổi tối, lúc mới bắt đầu mỗi ngày 800-1000 mét, bây giờ mỗi ngày là 5000-8000 mét.
Cho dù mấy năm nay vì độ phổ biến kém dần, giới âm nhạc không có khởi sắc, Ninh Lục Ly không tổ chức buổi biểu diễn nữa, nhưng anh vẫn luôn giữ vững thói quen chạy buổi tối.
Để rèn luyện tim phổi và khả năng khống chế hơi thở, mỗi tuần chỉ cần không có tình huống bất ngờ, Ninh Lục Ly sẽ còn đi leo núi.
Cho nên leo Trường Thành, leo cầu thang đối với Ninh Lục Ly mà nói, thật sự không được tính là thử thách.
Cố Mậu Hành là cộng sự của Ninh Lục Ly, tất nhiên sẽ đứng cách không quá xa, ánh mắt cũng luôn rơi trên người anh.
Trong lúc các tuyển thủ xung quanh đang than thở, trên mặt Ninh Lục Ly lại là vẻ đắc ý không thể che giấu được.
Cố Mậu Hành dường như lại nhìn thấy cái đuôi đang vểnh cao, hắn miễn cưỡng giấu đi nụ cười, thấp giọng nói một câu: “Tôi nói rồi mà, cậu không cần lo lắng.”
Ninh Lục Ly liếc Cố Mậu Hành một cái, biết đối phương nhìn ra sự đắc ý trong lòng mình.
Anh gắng gượng ép khóe môi đang nhếch lên, nhưng lại không ngăn được cái cằm đang hếch lên: “Cậu đứng ngáng chân tôi là được, đúng là, leo Trường Thành thì leo Trường Thành, sao còn phải chơi cái trò hai người ba chân.”
Trái lại Ninh Lục Ly chưa từng nghĩ chuyện có có liên quan với Cố Mậu Hành.
Dù sao Cố Mậu Hành cũng chỉ là nhà đầu tư và giám chế mà thôi, quy trình cụ thể chắc chắn có tổ đạo diễn trò chơi chuyên nghiệp định đoạt.
Lại nói từ góc độ thưởng thức, hai người ba chân chắc chắn sẽ thu hút hơn việc leo thang đơn thuần nhiều.
“Vì chúng là cộng sự tuyệt nhất.” Cố Mậu Hành nói đầy ý vị sâu xa.
“……”
Ninh Lục Ly lại nhớ ra, lúc trước khi học lớp mầm non, hai người bọn họ chưa từng thua trò hai người ba chân trong hội thể thao.
Điều Cố Mậu Hành nói, không phải là chuyện hồi đó chứ.
Tổ tiết mục xem như là thấu tình đạt lý cho thời gian luyện tập nhất định, có thể thích ứng với tiết tấu hai người ba chân trước khi chính thức bắt đầu.
Các cặp cộng sự đều như lũ ngốc làm trò hề, nào là đi lảo đảo như bà lão đi dạo, nào là đi loạn xị rồi kéo chân nhau; tiếng hét hét kinh ngạc, tiếng la ó, tiếng cười hết đợt này đến đợt khác, nhân viên hậu trường bên cạnh nhìn thấy cũng đều cười không ngớt.
Cố Mậu Hành nhận lấy sợi dây, ngồi xổm xuống buộc chân phải của mình và chân trái của Ninh Lục Ly lại với nhau.
sau khi đứng dậy, hắn thuận thế đặt tay phải lên vai Ninh Lục Ly.
Cuộc thi hai người ba chân, cộng sự đặt tay lên vai nhau là tư thế cơ bản.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Lục Ly là, may mà người cộng tác với mình là Cố Mậu Hành.
Nếu đổi thành người khác, mức độ tiếp xúc thân thể như thế này, có lẽ toàn bộ ý chí của anh đều dùng để ép lại cảm giác không thoải mái, căn bản không có tâm tư thi đấu.
Có điều, khi anh chuẩn bị đặt tay lên vai Cố Mậu Hành, chợt cảm thấy có chút không thích hợp.
Cái góc này sao lạ lạ nhỉ, không thuận tay như hồi trước? Lẽ nào do nhiều năm không luyện tập nên cảm thấy xa lạ với cơ thể Cố Mậu Hành rồi.
Ninh Lục Ly có chút ngờ vực quay quay đầu sang nhìn, lúc này mới phát hiện nguyên nhân chính.
Lúc trước khi kề vai bá cổ vơi Cố Mậu Hành, khi anh quay mặt sang sẽ nhìn thấy phần thái dương của Cố Mậu Hành.
Bây giờ nơi anh nhìn thấy lại là hàm dưới của Cố Mậu Hành.
Chênh lệch chiều cao chết tiệt!
Hôm nay hạng mục tham gia là hạng mục thi đấu thể thao, để cho an toàn Ninh Lục Ly đi giày thể thao thông thường.
Sau khi mất đi đế độn, cách biệt chiều cao giữa anh và Cố Mậu Hành lộ ra một cách rõ ràng.
Lúc trước đứng cách nhau một khoảng, chênh lệch chiều cao không quá rõ ràng, bây giờ hai người đứng cạnh nhau vai kề vai, đối với Ninh Lục Ly mà nói quả thật là hành quyết tại chỗ.
Điều Ninh Lục Ly sợ trái lại không phải sau khi chương trình phát sóng, các fan trên mạng sẽ chê cười chiều cao của anh.
Dù sao Ninh Lục Ly là một người đàn ông đàng hoàng đứng đắn, chưa bao giờ làm giả chiều cao, và anh luôn thừa nhận rằng sẽ sử dụng giày độn đế trong trường hợp cần thiết.
Điều anh khó chịu là, Cố Mậu Hành đứng bên cạnh lúc trước rõ ràng chỉ cao hơn một chút, bây giờ lại chênh nhau 10 cm.
Cố Mậu Hành nhạy cảm chú ý đến cảm xúc của Ninh Lục Ly đột nhiên có chút suy sụp, hỏi: “Sao thế, Tiểu Ly? Thấy không thoải mái à?”
Ngón tay Cố Mậu Hành hơi co lại, suy cho cùng đã xa nhau lâu như vậy, có lẽ đối phương cũng bắt đầu có sự kháng cự với hơi thở của hắn, có phải nên cho Ninh Lục Ly thêm chút thời gian thích ứng không.
“Cậu ở nước ngoài ăn cái gì vậy?”
“Thì mấy món chính thường gặp như sandwich, ý ống……”
Tuy không hiểu tư duy chạy xa của Ninh Lục Ly là sao, nhưng Cố Mậu Hành vẫn thành thật trả lời.
“Vậy tại sao cậu có thể cao như vậy! Tôi ở nước ngoài hai năm rõ ràng cũng những thứ này, tại sao không cao thêm cm nào, thật qua quá đáng.”
Cố Mậu Hành nhìn Ninh Lục Ly đang xù lông, phản ứng rất nhanh, nhanh chóng hiểu ra: “Có lẽ là vì tôi xuất ngoại sớm hơn, còn trong thời kì phát triển.”
Ninh Lục Ly cảm thấy Cố Mậu Hành nói rất có lý: “Cho nên tôi không cao lên được là lỗi tại cậu.”
Câu kết luận của Ninh Lục Ly nghe thì thật vô lý, nhưng Cố Mậu Hành lại có thể hiểu được logic của anh trong phút chốc.
Ban đầu Ninh Lục Ly vốn chuẩn bị tới Học viện âm nhạc Munster học, nhưng lại từ bỏ vì nguyên nhân là Cố Mậu Hành, mất đi cơ hội tăng chiều cao khi thay đổi môi trường sống trong thời kì phát triển.
“Ừ, phải, đều tại tôi hại câu không thể cao thêm 10 cm.”
Trong lòng Cố Mậu Hành có chút áy náy, nhưng chưa từng hối hận về quyết định lúc đó.
Bởi vì hắn của hồi đó còn chưa đủ chín chắn, không thể có được khả năng tự khống chế giống như bây giờ.
Nếu lúc đó không rời xa Ninh Lục Ly, hắn không nắm chắc có thể khống chế bản thân không làm ra chuyện trái với mong muốn của Ninh Lục Ly.
“Thời gian luyện tập kết thúc.”
Tiếng còi của tổ đạo diễn vang lên, thi đấu chính thức sắp được bắt đầu.
Không sai, Ninh Lục Ly và Cố Mậu Hành trong thời gian luyện tập quý giá đều dùng để nói chuyện.
Trên khuôn mặt thành viên của các nhóm khác đều lộ ra vẻ thích thú, dù sao có người đứng chót rồi, ít nhất bọn họ không cần chịu phạt.
Thế nhưng, sau khi cuộc thi bắt đầu, mặt của thành viên năm nhóm còn lại bị vả bôm bốp.
Hai người rõ ràng chỉ đứng im một chỗ, buộc chân lại rồi nói chuyện kia, sau khi cuộc thi bắt đầu lại ăn ý như là một người.
Vừa bắt đầu tốc độ của hai người bọn họ không quá nhanh, càng đi lại càng thêm ăn ý, tiết tấu dần tăng nhanh, chẳng bao lâu đã bỏ tất cả mọi người lại phía sau.
Đới Cao Quân tức giậm chân nhìn Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly lướt qua mình như một cơn gió: “Ninh Lục Ly, không phải cậu nói vận động thì cậu là đồ bỏ đi à! Cậu mà là đồ bỏ, vậy tôi chính là một đống tro tàn!”
Ninh Lục Ly còn rảnh rỗi ngoảnh đầu lại cười khiêu khích cô: “Tôi chỉ không biết đá bóng mà thôi, leo núi với tôi chỉ là chuyện nhỏ.”
Kết quả cuối cùng chẳng có chút hồi hộp nào, Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly với ưu thế cực lớn đã lấy được hạng nhất.
Bọn họ lấy được lá thư thuộc về hạng nhất, tin tức tuyến đường đi và hai tấm vé máy bay khoang hạng nhất.
Khi chờ bay ở sân bay, tổ tiết mục tận dụng triệt để điều kiện, quay một đoạn cảm nghĩ sau cuộc thi vừa rồi.
Đạo diễn và biên kịch hỏi tại sao Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly trong hạng mục hai người ba chân lại thành thạo như vậy
Khi Ninh Lục Ly còn chưa nghĩ xong thì nghe thấy Cố Mậu Hành nói một câu với gương mặt chính trực, đường hoàng.
“Ngày trước hồi tôi và Tiểu Ly còn học mầm non, trong hạng mục hai người ba chân là một tồn tại vô địch.” Cố Mậu Hành nhìn Ninh Lục Ly một cái, “Cậu thấy cảm giác vô địch thế nào?”
Ninh Lục Ly hát lên trong vô thức: “Vô địch thật cô đơn, cô đơn biết bao……”
Đây là sự ăn ý lúc trước của bọn họ, trong thời thiếu niên trẻ trâu, ở trên sân thi đấu bóng rổ, Ninh Lục Ly được xem là thành viên thường trực bên sân đấu, phát huy sở trường châm biếm đối thủ.
Cho nên chỉ cần Cố Mậu Hành nói ra câu thoại đằng trước, Ninh Lục Ly sẽ vô thức hát lên.
Vừa hát xong một câu, Ninh Lục Ly mới phản ứng lại, bây giờ không phải thi đấu bóng rổ cấp ba, mà là trước mặt máy quay phim! Hơn nữa bản thân anh cũng không phải thằng trẻ trâu 17 tuổi, mà là người đàn ông thành thục 27 tuổi.
Anh xấu hổ che mặt, mắng trong lòng: Đồ khốn Cố Mậu Hành! Hình tượng của tôi!
______
Tác giả có lời muốn nói: Giải thích rõ một chút, thiết lập phân đoạn trò chơi đã tham khảo hai chương trình 极速前进/Amazing Race và 非凡搭档/Cộng sự phi phàm.
_____
Mọi người có thể xem thử hai chương trình tác giả tham khảo, cũng khá hay đó ạ..