Đã hai ngày kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ.
Mới sáng sớm ngày thứ ba, nàng đã bị Phong Vân đánh thức.
Đường Song Nguyệt mắt nhắm mắt mở rời giường.
Phong Vân từ lúc được nàng nhận về tính tình không thích nói nhiều nhưng vì lo cho nàng liền hỏi: “Công chúa, mắt của người giờ đã nhìn thấy phải làm sao?”
Đường Song Nguyệt ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương liền nói: “Chúng ta tiếp tục diễn kịch, diễn cho đến khi bọn họ phải cảm thấy phẫn nộ mới thôi.”
Lúc nàng rời khỏi nhà không có lấy một chiếc xe ngựa tới đón, Đường Song Nguyệt nàng, tuy thân là công chúa nhưng ngay đến cả một nha hoàn cũng không bằng.
Phong Vũ nhanh chóng tìm đến ba con ngựa để bọn họ có thể xuất phát.
Trên bản đồ lúc đó chia làm tứ quốc trấn giữ bốn phương.
Phía bắc có Lạc quốc quanh năm lạnh giá, phía nam có Hạ quốc với binh lực hùng hậu, phía đông là Đông quốc với vô vàn tài nguyên.
Còn lại phía tây là Lương quốc, một quốc gia bí ẩn.
Nơi đây không có hoàng đế chỉ có bảy vị tộc trưởng chia nhau nắm quyền.
Ba người họ đi khoảng một canh giờ thì tới kinh thành.
Cách hoàng cung một dãy phố, Đường Song Nguyệt cùng Phong Vân tiến cung còn Phong Vũ tìm một quán trọ chờ hai người họ.
Ngoài cổng cung, Đường Song Nguyệt như thương lệ bịt mắt lại bằng dải băng mỏng để tránh ánh nhìn của người khác, Phong Vân cẩn thận dìu nàng đi.
Vừa qua cổng, có một thái giám chờ sẵn ở bên trong dẫn nàng tới đại điện.
Ở đại điện, trước mặt nàng là một bữa tiệc xa hoa thập phần hào nhoáng, quả nhiên sự khổ cực cả năm bách tính chỉ để đám người này ăn tiêu hoang phí một bữa.
Thấy mọi người không có vẻ là chú ý bên này, tên thái giám đứng cạnh nàng nói lớn: “Trưởng công chúa Đường Song Nguyệt tới.” Tất cả văn võ bá quan đến các vị hoàng tử, công chúa, phi tần của hoàng thượng đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
Đường Song Nguyệt vận một bộ trang phục màu vàng nhạt, tóc vấn cao, cài một chiếc trâm hoa lê, dáng vẻ điềm đạm, duy chỉ có trên khuôn mặt thanh tú kia đôi mắt đã bị che lại.
Phong Vân dìu nàng đến trước mặt hoàng thượng, hoàng hậu hành lễ: “Nhi nữ bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu nương nương.” Đông vương nhìn nữ tử trước mặt mình liền có chút quen thuộc, nàng quả thật rất giống với Thanh phi.
Hắn có chút cao hứng liền nói: “Nguyệt Nhi miễn lễ.
Lâu rồi không gặp, con sống vẫn tốt chứ?”
“Nhờ ơn hoàng thượng, nhi nữ sống rất tốt.”
Câu hỏi này của lão hoàng đế khiến nàng không khỏi cảm thấy buồn cười nghĩ: Chỉ cần không gặp các ngươi ta có thể sống tới cả trăm tuổi.
Đông vương từ long ỷ bước xuống, cầm tay nàng nói: “Nào, trẫm giúp con về chỗ ngồi.”
“Tạ hoàng thượng.”
Đường Xong Nguyệt vừa ngồi vào chỗ liền len lén lấy cái bình nhỏ trong tay áo rồi đổ ra tay.
Nàng quả thực là đang sát khuẩn.
Từ khi xuyên về đây, Đường Song Nguyệt phát hiện ra mình bị mắc bệnh sạch sẽ có chọn lọc.
Chỉ cần là người nàng ghét, dù có chạm một chút vào tay, nàng liền rửa hai, ba lần nước.
Đường Song Nguyệt quả thực khiến mọi người có chút hiếu kỳ.
Nàng ngồi đó, không sợ hãi, không nói chuyện, không có ý làm thân với ai.
Ngoại trừ thếtử Đường Sở đã từng gặp qua nàng lúc nhỏ, thì những hoàng tử, công chúa khác đều chưa từng gặp qua.
Đông vương quay về chỗ, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Yến tiệc hôm nay là để tuyên bố một chuyện vô cùng quan trọng đối với Đông quốc.
Đó là Hạ quốc muốn liên hôn với Đông quốc ta.”
Mọi người nghe xong không ngừng bàn tán.
Hạ quốc quả thật là mạnh hơn Đông quốc.
Tuy hai nước thi thoảng vẫn xảy ra tranh chấp nhưng nếu Hạ quốc đã có ý hạ mình thì đây hẳn là chuyện tốt.
Đường Song Nguyệt tự rót cho mình một chén rượu rồi uống cạn, chẳng phải đã quá rõ ràng hay sao khi người phải thực hiện chuyện này chính là nàng.
Đông vương lại nói tiếp: “Người được Hạ quốc lựa chọn để trở thành vương phi của lục hoàng tử là trưởng công chúa.
Mười ngày sau sẽ cử hành đại lễ.”
Lòng người lại xôn xao lần nữa, không ai ở đây là không biết trừ nàng, lục hoàng tử của Hạ quốc văn võ song toàn, tuy hắn chưa từng cầm quân đánh trận nhưng lại là người có chiến thuật vô cùng thông minh.
Đường Song Nguyệt vẫn không có chút phản ứng nào tiếp tục uống rượu, thậm chí nàng còn nói nhỏ với Phong Vân rượu của hoàng cung này đúng là rẻ tiền, vị không khác gì nước lã.
Nàng cũng lười để ý mấy vị muội muội đang tức tối thầm hận.
Bọn họ cho rằng Đường Song Nguyệt kia chỉ là một phế vật tại sao lại tốt số đến vậy.
Sau đó không ít quan lại muốn kéo quan hệ với nàng liền chủ động tới kính rượu, quả là một đám người giỏi nịnh bợ.
Đường Song Nguyệt vẫn là không nói lời nào tiếp tục uống rượu, Phong Vân từ phía sau tiến lại nói nhỏ: “Công chúa, Phong Vũ vừa cho người báo tin Liên Sinh môn bị phóng hỏa.” Đường Song Nguyệt chợt ngưng lại ly rượu trong tay, hỏi: “Phong Vũ có nói là do ai làm không?”
“Là quân triều đình.”
Nàng đặt cái ly xuống bàn nghĩ không ngờ lại là triều đình.
Dám ra tay với Liên Sinh môn của nàng, chúng muốn đốt một nàng liền cướp lại mười.
Đường Song Nguyệt đứng dậy muốn dời đi thì nghe thấy tiếng hoàng thượng vang lên: “Trong mười ngày tới trưởng công chúa sẽ ở trong cung.” Nàng nghe vậy liền nhăn mày nhưng vẫn cả gan cầu xin: “Bẩm hoàng thượng, người có thể cho nhi nữ hai ngày không?”
“Hai ngày? Con muốn hai ngày để làm gì?”
“Nhi nữ muốn nói vài câu với ngoại công, cũng muốn tìm người có thể thay con chăm sóc người.
Ngoại công đã nuôi con khôn lớn, nay sắp phải gả đi con muốn làm tròn bổn phận của một người cháu.”
“Vậy được ta liền thành toàn cho con.”
Hoàng hậu từ khi thấy Đường Song Nguyệt vào cung, một chút cũng không ưa.
Giờ lại nghe nàng nói vậy liền quát lớn: “Đường Song Nguyệt ngươi đừng quá phận.
Đã sắp gả đi còn bày đặt làm tròn bổn phận gì chứ.
Một đứa mù như ngươi thì có thể làm gì?”
Đông vương suy cho cùng vẫn là không muốn gây khó dễ cho nàng, liền quay sang phía hoàng hậu quát một tiếng: “Đủ rồi, nàng im miệng lại cho ta.” Sau đó Đường Song Nguyệt liền tạ ơn rồi rời khỏi yến tiệc.
Ra khỏi cung nàng phi một mạch tới Liên Sinh môn xem xét tình hình, không quên truyền lệnh cho Phong Vân, Phong Vũ tập hợp những người đang ở kinh thành quay lại Liên Sinh môn báo cáo..