Hạ quốc.
Trên đại điện, các vị đại thần đang xôn xao thì nghe thấy tiếng nói quen thuộc: “Hoàng thượng giá lâm.” Một người đàn ông người khoác long bào, vẻ mặt uy nghiêm chậm rãi bước vào.
Tất cả người trong điện vội vàng hành lễ, hô to: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Chúng ái khanh bình thân.” Hạ vương phẩt tay kêu đám người ở dưới đứng dậy.
“Tạ ơn hoàng thượng.” Hạ vương ngồi trên long ỷ đưa mắt xuống nhìn bọn họ, có chút không vui hỏi: “Các ngươi có chuyện gì mà tập chung ở đại điện sớm như vậy?”
Lão thừa tướng vội bước lên trước tâu: “Bẩm hoàng thượng, nữ nhi của vi thần ở trong phủ của lục điện hạ đã hai tháng nay mà không về nhà.”
Ông ta vừa dứt lời, đồng loạt thêm hai, ba vị đại nhân khác cũng tâu rằng nữ nhi nhà mình ở trong phủ của lục hoàng tử nhiều ngày mà chưa chịu về.
Riêng tả tướng quân đứng sụt sùi từ lúc mà không nói gì.
Hạ vương thấy hắn cứ lau nước mắt thì càng thêm bực mình: “Ngươi đường đường là tướng quân mà đứng khóc như vậy còn ra thể thống gì.
Quả nhân không có thời gian để xem ngươi khóc.”
Hắn bây giờ mới chịu mở miệng: “Tâu hoàng thượng, ba cái nữ nhi nhà thần cũng đến đó ở.
Thần cho người đến rước thì bọn chúng bảo sẽ từ mặt thần nếu thần còn đến quấy rầy chúng trở thành vương phi.
Xin hoàng thượng minh xét.”
“Hồ nháo.
Việc Phong Nhi lấy ai còn chưa được ta cho phép.
Các ngươi thật không biết dạy tốt nữ nhi nhà mình.
Bãi triều.” Hạ vương tức giận, kêu Tô công công đưa hắn về tẩm cung, đám đại thần chỉ biết đứng đó nhìn nhau.
Sau khi ra khỏi đại điện Hạ vương đột nhiên đổ ý, ra lệnh: “Bãi giá đến Trường Xuân cung.”
Trường Xuân cung là tẩm cung của hoàng hậu.
Nàng thích sự yên tĩnh, thoải mái nhưng không có nghĩa là nàng không thể quản lí tốt tam cung lục viện này.
Hạ vương từ khi lấy nàng chưa một lần trách mắng, không những thế còn vô cùng nâng đỡ nhị hoàng tử, lục hoàng tử còn có cả tam công chúa.
Hoàng hậu đang đọc sách, thưởng trà nghe thấy Hạ vương đến liền vội vàng hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.”
Hạ vương đến đỡ nàng dậy: “Mau đứng lên.
Nàng không cần phải đa lễ như vậy.” Hoàng hậu cảm thấy hắn có vẻ mệt mỏi liền rót cho hắn một chén trà.
Sau đó Hạ vương nói với nàng: “Đám đại thần đó thật khiến ta tức chết.
Đúng là sáng sớm không có việc gì để làm.
Mà Phong Nhi năm nay cũng đã hai mươi hai, đến lúc tuyển cho hắn một vị vương phi rồi.
Không biết ý nàng thế nào?”
Hoàng hậu suy nghĩ một hồi rồi cười nhẹ: “Hẳn là người vì việc này mà bị bọn họ gây khó dễ đi? Phong Nhi từ nhỏ đã theo nhị huynh hắn tập võ, cưỡi ngựa đánh trận, vài năm nay hắn về kinh khiến không ít nữ tử đi theo hắn.
Nhưng cơ bản hắn chẳng để ý đến ai.
Thần thiếp nghĩ rằng cũng nên có ai đó ngăn Phong Nhi lại thôi.”
Hạ vương nghe xong liền gật đầu: “Nhưng ta tuyệt nhiên sẽ không để cho nữ nhi của hạ thần trong triều vào làm con dâu.
Nàng nói xem ai có thể phù hợp?”
Hoàng hậu liền sai Lương mama đưa mình hai tờ giấy: “Thần thiếp chọn được hai người.
Là trưởng công chúa Đông quốc Đường Song Nguyệt và tứ công chúa Lạc quốc Lạc Y Doanh.
Hoàng thượng thấy sao?”
“Nếu đã là người nàng chọn hẳn là người tốt nhưng không phải công chúa Đông quốc bị mù hay sao?” Hạ vương không khỏi nghi ngờ.
Hoàng hậu biết hắn lo lắng điều gì, nói: “Vậy là hoàng thượng không biết? Vị công chúa đó tuy bị mù đã vậy còn bị thất sủng nhưng nàng thật sự rất được lòng dân.
Chỉ dựa vào việc thất sủng, nàng hoàn toàn không thể gây sức ép đối với Phong Nhi.”
Hai người nói chuyện với nhau thêm một lúc, Hạ vương và hoàng hậu đều đã chọn được phi cho lục hoàng tử.
Sau khi trở về, Tô công công được lệnh gửi thư tới Đông quốc, nơi có vị vương phi tương lai kì lạ của Hạ quốc.
Tại biên giới Lương quốc và Hạ quốc.
Một nam tử thân mặc hắc y đang nói chuyện với người bên cạnh hắn: “Hàn Kỳ, ngươi nhìn trời xem có phải sắp có biến rồi không?” Nam tử tên Hàn Kỳ mặt không biến sắc, nắm chặt thanh kiếm trong tay nói: “Chủ tử ngài đừng lo, dù trời có sụp xuống ta nhất định sẽ thay ngài gánh đỡ.” Nam tử kia quay lại nhìn Hàn Kỳ rồi cười một tiếng.
Hắn chính là lục hoàng tử Hạ Tử Phong của Hạ quốc.
Hàn Kỳ và hắn đang trợ giúp người dân Hạ quốc ở gần biên giới sau thiên tai.
Hai người họ chuyển nốt mấy bao lương thực sau đó lên ngựa quay về doanh trại của nhị hoàng tử cách đó một dặm.
Tại quân doanh, nhị hoàng tử Hạ Tử Ngôn đang xem binh thư liền nhận được tin từ hoàng cung nói hoàng hậu bị ốm nặng nội trong ba ngày liền đem lục hoàng tử cùng trở về.
Hắn thật không nghĩ ra mẫu hậu hắn lại lừa lục đệ về làm gì, hai huynh đệ hắn ở đây vẫn tốt và ít nhất lục đệ ở đây cũng không bị đám nữ nhân ồn ào kia bám theo.
Hắn đang suy nghĩ thì nghe có tiếng gọi: “Nhị ca, đệ về rồi.”
Hạ Tử Phong vui vẻ bước vào, trên tay còn đang ôm một con thỏ nâu hắn vừa bắt được.
Hạ Tử Ngôn mặt mày khó hiểu hỏi hắn: “Không phải đệ nói sẽ ở đó ba ngày sao? Mới hai ngày đã quay lại? Mà không sao, đệ về cũng đúng lúc lắm.
Ta vừa nhận được thư từ trong cung nói mẫu hậu bị ốm rồi, ta và đệ nội trong ba ngày phải về cung.
Thật không biết mẫu hậu định làm gì nữa.” Hạ Tử Phong mày kiếm nhíu lại liền nghĩ: Mẫu hậu ốm là giả, việc hôn sự của hắn với ai đó mới là thật, dù sao mẫu hậu hắn cũng đã đề cập với hắn nhiều lần rồi.
Hắn liền đưa con thỏ cho Hàn Kỳ rồi ngồi xuống cái ghế, nhấp một ngụm trà, liền phun ra ba chữ: “Đệ không về.”.