Gã còn dám bật lại sao?
Triệu Bằng nói với vẻ mặt phẫn nộ: “Bạch Diệc Phi, đừng tưởng bây giờ có ít tiền mà lên mặt, cậu cũng chỉ là thằng xuất thân quê mùa mà thôi! Dù có tiền đi nữa thì cũng chẳng thể nào với được tới tầng lớp thượng lưu đâu!”
“Tôi không với tới được, còn cậu thì sao? “, Bạch Diệc bật cười đáp.
Triệu Bằng hắng giọng, lập tức khoe: “Cậu có biết hôm nay tôi đến đây làm gì không? Hôm nay tôi có hẹn với chủ tịch Tập đoàn Hầu Tước, đợi hôm nay tôi kí được hợp đồng, sau này công ty tôi sẽ được tập đoàn Hầu Tước chống lưng, lúc ấy tôi sẽ có hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu, mấy đồng lẻ của cậu, ông đây không thèm!”
Bạch Diệc Phi nhướng mày, lập tức hiểu ra: “Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước?”
“Chứ sao! Sợ rồi chứ gì!”, Triệu Bằng vô cùng đắc ý: “Không cần nói chắc cậu cũng biết địa vị của Tập đoàn Hầu Tước ở thành phố Thiên Bắc này như thế nào, vì thế sau này cậu tốt nhất là hãy cẩn thận, đừng có gây chuyện với tôi!”
Bạch Diệc Phi ho nhẹ một tiếng: “Cậu yên tâm, cậu đừng có gây chuyện với tôi là được, còn về chuyện 20 ngàn đó, coi như bố thí cho ăn mày cũng được!”
Gã tưởng Bạch Diệc Phàm là kẻ dễ bị bắt nạt sao?
“Cậu!”, Triệu Bằng bị Bạch Diệc Phi châm chọc liền giận đến nỗi đỏ mặt tía tai: “Bạch Diệc Phi!”
Bạch Diệc Phi cười đáp: “Sao thế? Chẳng lẽ tôi nói sai gì sao?”
Triệu Bằng tức muốn bốc hỏa, lúc đó Bạch Diệc Phi cho gã mượn 20 ngàn là chuyện có thật, không ai có thể phủ nhận, bây giờ Bạch Diệc Phi nói như vậy, gã cũng chẳng có cách nào phản bác lại được.
Nhưng bây giờ Triệu Bằng không còn một xu dính túi, lại thêm việc trước kia đến cảng Lam Ba để bàn chuyện hợp tác bị từ chối một cách khó hiểu, gã luôn cố tìm kiếm các mối quan hệ, hy vọng nhờ đó được một cây đại thụ như tập đoàn Hầu Tước chống lưng.
Buổi hẹn hôm nay là cơ hội mà gã đã tốn không ít tiền bạc và các mối quan hệ mới có được, chỉ cần lát nữa gặp được chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, kí được hợp đồng, công ty của gã chắc chắn có thể hoạt động trở lại.
“Bạch Diệc Phi! Cậu cứ chờ đấy! Đợi tôi kí được hợp đồng, tôi sẽ cho cậu biết ai là người cậu không nên đắc tội!”, Triệu Bằng ném lại một câu rồi rời đi.
Bạch Diệc Phi nhìn theo bóng Triệu Bằng đi vào phòng tiệc, trong lòng có chút do dự, rốt cuộc anh có nên vào hay không?
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh cũng quyết định bước vào.
Những bữa ăn như hôm nay, sau này anh thực sự không muốn đi thêm một lần nào nữa, vì vậy tốt nhất là đến một lần rồi nói rõ mọi chuyện cho xong.
Triệu Bằng vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì Bạch Diệc Phi đã đẩy cửa bước vào.
Triệu Bằng thấy vậy liền bật dậy: “Bạch Diệc Phi! Sao cậu tại theo tôi vào đây?”
Mọi người trong phòng đều hướng mắt nhìn sang, thấy Bạch Diệc Phi mặc một bộ âu phục hết sức bình thường, liền lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, đoán chắc anh là nhân viên của công ty nào đó, dù sao cũng chẳng phải nhân vật tầm cỡ gì.
Lúc này, một ông chủ ăn mặc phong cách Địa Trung Hải lên tiếng: “Anh là ai? Đây là phòng bao, không phải là nơi tùy tiện có thể vào”.
“Bạch Diệc Phi, mau ra ngoài đi!”, Triệu Bằng mặt mày tối sầm lại, gã tất nhiên không muốn một dịp quan trọng như hôm nay bị phá hỏng.
“Các người có chắc là muốn tôi đi ra ngoài không?”, Bạch Diệc Phi lướt mắt nhìn một lượt, nửa đùa nửa thật.
“Chứ còn gì nữa!”, một ông chủ khác đứng lên nói.
“Chàng trai, chúng tôi không biết anh làm sao lại biết về bữa tối hôm nay, nhưng chúng tôi sẽ gặp một vị khách rất quan trọng, nếu cậu muốn bàn chuyện hợp tác hay kêu gọi đầu tư, mời cậu trực tiếp đến công ty và làm theo quy trình bình thường”.
Bọn họ đều là những người có thâm niên trên thương trường, hiển nhiên đều cho rằng Bạch Diệc Phi chỉ là một nhân viên bình thường, vì muốn lập thành tích mà theo đến đây, nhân cơ hội muốn tạo mối quan hệ, như vậy sự nghiệp sẽ một bước lên tiên.
“Giới trẻ ngày nay thật chẳng ra làm sao, làm việc gì cũng chẳng muốn dựa vào thực lực!”
Triệu Bằng lập tức giễu cợt: “Mọi người ở đây có thể không biết, Bạch Diệc Phi là bạn học của tôi, cậu ta hiện tại chẳng có công ăn việc làm gì, chỉ là nhàn rỗi quá nên kiếm chuyện vậy thôi”.
“Gì cơ?”
Nghe xong, vài người thể hiện thái độ ra mặt, thậm chí còn nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt đầy chán ghét.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Triệu Bằng, trong lòng thầm nghĩ: Được rồi, nếu cậu đã như vậy thì đừng trách tôi quá đáng!
“Các người không phải đang đợi chủ tịch tập đoàn Hầu Tước sao?”
“Vậy thì sao? Liên quan gì đến cậu?”, Triệu Bằng trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói: “Ồ, thư kí Long nói với tôi rằng, hôm nay ở khách sạn Cửu Châu có ông chủ của một số công ty mời chủ tịch công ty chúng tôi dùng bữa nên đã gọi tôi đến”.
“Chuang!”
Một ông chủ đang định nhấp ngụm trà thì chiếc ly trên tay ông ta bỗng rơi xuống mặt bàn.
Mọi người đều lặng người đi.
Triệu Bằng càng sững sờ hơn!
Trong phút chốc cả căn phòng bị bao trùm bởi sự im lặng.
Cuối cùng, ông chủ Địa Trung Hải cũng phá vỡ sự im lặng đó, giọng run rẩy: “Anh là, chủ tịch Tập đoàn Hầu Tước sao?”
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu:”Tôi không phải, tôi…”
Bạch Diệc Phi vừa nói không phải, Triệu Bằng đã thở phào nhẹ nhõm nói: “Bạch Diệc Phi, nếu đã không phải, cậu còn ở đây nói luyên thuyên cái gì nữa? Còn không mau đi ra ngoài đi!”
Mấy ông chủ khác cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu anh ta là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, bữa cơm hôm nay chắc khỏi phải ăn, công ty cũng khỏi cần hoạt động nữa!
Một số người bị dọa sợ liền có chút tức giận: “Nếu đã không phải thì mau đi đi! Đứng đây thật chướng mắt!”
“Đã nghe thấy chưa hả, đi mau đi!”, Triệu Bằng đắc ý quát.
Bạch Diệc Phi bình thản đáp: “Lúc nãy tôi vẫn chưa nói xong, cậu đã sốt sắng đưa ra kết luận như vậy, có phải là hấp tấp quá rồi không?”
“Tôi không phải là chủ tịch của Tập đoàn Hầu Tước, nhưng tôi là tổng giám đốc của Tập đoàn Hầu Tước, chủ tịch đã ra lệnh cho tôi thay ông ấy đến đây”.
Vừa dứt lời, mọi người trong căn phòng đều sững sờ.
Triệu Bằng trợn tròn mắt, không thể tin nổi điều mình vừa nghe.
“Không thể nào!”
“Tại sao lại không thể? “, Bạch Diệc Phi nhún vai.
Triệu Bằng lập tức đáp: “Cậu chẳng qua chỉ thằng nhà quê, không có mối quan hệ, gia cảnh chẳng có gì nổi bật, học vấn cũng chỉ như tôi, trước đây không có việc làm, vậy mà bây giờ lại trở thành tổng giám đốc tập đoàn Hầu Tước, cậu cho rằng tôi ngốc hay sao mà tin lời cậu?”
Nói thẳng ra, theo logic thì đúng là như vậy, nhưng biết làm sao được, bố của Bạch Diệc Phi lại là một nhân vật không hề tầm thường!
Một số người nghe xong cũng bắt đầu thấy bối rối, ông chủ Địa Trung Hải hỏi: “Anh làm sao để chứng minh rằng anh chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hầu Tước?”
“Đúng đó! Anh nói đúng là đúng chắc? Nhỡ anh chỉ là kẻ nói dối thì sao?”
Bạch Diệc Phi thở dài, lấy điện thoại ra, bấm số của Long Linh Linh: “Cô giải thích đi”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi liền đưa điện thoại cho ông chủ Địa Trung Hải.
Ông chủ nọ sau khi cúp máy một cách kính cẩn, lập tức cúi đầu hướng về phía Bạch Diệc Phi nhận lỗi: “Giám đốc Bạch, thật sự ngại quá, vừa nãy đã xúc phạm đến anh, mong anh lượng thứ, bỏ qua cho tôi”.
Bạch Diệc Phi đón lấy điện thoại, ánh mắt vẫn hết sức bình tĩnh.
Một vài người khác chỉ cần nhìn thái độ cũng biết được, người đứng trước mặt họ đúng là tổng giám đốc của Tập đoàn Hầu Tước.
Các ông chủ đều là những người biết ý, thấy vậy liền bật cười ha hả xin lỗi Bạch Diệc Phi.
Chỉ có Triệu Bằng là vẫn không khỏi bàng hoàng.
Không thể nào! Sao có thể như thế được? Bạch Diệc Phi làm sao lại trở thành tổng giám đốc tập đoàn Hầu Tước cơ chứ?
“Chuyện này tuyệt đối không thể!”, Triệu Bằng rít lên: “Chắc chắn là có sự nhầm lẫn gì ở đây!
Sắc mặt ông chủ Địa Trung Hải lập tức trầm xuống: “Thư kí Long đã trực tiếp giải thích qua điện thoại rồi, anh nghi ngờ tôi hay nghi ngờ thư kí Long?”
Nghe xong, Triệu Bằng bần thần ngồi thụp xuống ghế.
Gã biết rõ, ông chủ không hề nói dối, điều này không cần thiết, người nhận điện thoại quả thực là thư kí Long, Bạch Diệc Phi thật sự là tổng giám đốc tập đoàn Hầu Tước!
Điều này đối với gã chẳng khác gì sét đánh ngang tai!
Bạch Diệc Phi trước kia, chẳng qua chỉ là một tên nhà nghèo, ít nhất gã còn có chút gia thế, nếu không cũng chẳng thể tự mình lập nghiệp, nhưng nói cho cùng, thì vẫn chỉ là loại người ở đáy xã hội.