Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 121: Ngoại truyện 17: Hôn lễ (2)



Edit: Ry

“Hôn lễ của bọn mình… Thật sự không mời ông nội sao?” Buổi tối tắm xong, Tô Dục Chu ngồi khoanh chân trên sô pha, khẽ hỏi.

Túi Sữa Vàng nằm trên đùi cậu, trở mình lộ bụng, hai cái chân mèo co quắp trước ngực, ngủ đến là ngon lành.

Mà Túc tiên sinh thì đang đứng bên cửa sổ.

Anh nhìn cảnh biển về đêm, gió biển khe khẽ vi vu, ánh trăng rơi trên người, có phần vắng lặng. Túc Khiêm im lặng không nói gì.

Tô Dục Chu không khỏi thở dài.

Trước hôn lễ, cậu cũng từng nói với anh chuyện này, nhưng thái độ của Túc tiên sinh rất kiên quyết, nhất định không mời người nhà họ Túc, ngay cả cụ Túc cũng không mời. Dù sao trước đó ở khách sạn đã dứt khoát nói quan hệ giữa họ chỉ còn công việc, việc tư sẽ không còn dính dáng.

Thấy phản ứng của anh dữ dội như vậy, cậu cũng không tiện khuyên. Chỉ là, trải qua một giấc mơ về kiếp trước, lần nữa cảm nhận nỗi đau khi mất tất cả người thân, cậu không khỏi mềm lòng.

Hôn lễ của họ, ngay cả một người thân ruột thịt Túc tiên sinh cũng không mời…

Tô Dục Chu rủ mắt, khẽ nói: “Nếu như không có em, có phải anh và ông nội cũng sẽ không căng thẳng đến mức…”

Túc Khiêm vặn chặt lông mày, giọng nói có chút nghiêm khắc: “Em đừng có nghĩ lung tung.”

Túi Sữa Vàng vốn đang ngủ ngon lập tức bị đánh thức.

Tô Dục Chu xoa đầu nó trấn an, thấy nó bình tĩnh trở lại cậu mới lầm bầm: “Nhưng đúng là thế mà…”

Việc kết hôn với cậu chính là ngòi nổ khiến quan hệ ông cháu vỡ tan, trước đó dù có thế nào thì chí ít vẫn duy trì hài hòa ngoài mặt.

Túc Khiêm nhìn cậu, cuối cùng thở dài, đi tới ngồi xuống ghế sô pha, vươn tay ôm người yêu.

Anh đặt cằm lên đầu thanh niên, nhẹ nhàng cọ xát, sau đó trầm ấm nói: “Em đừng nghĩ lung tung, chuyện này không liên quan đến em.”

Tô Dục Chu lầm bầm mấy tiếng, tiếp tục cúi đầu vuốt mèo. Có vẻ Túi Sữa Vàng cũng nhận ra tâm trạng cậu lúc này, bỗng ngẩng lên híp mắt cọ đầu lên ngón tay cậu. Tô Dục Chu không khỏi mỉm cười.

Cậu ngập ngừng nói ra: “Không phải em muốn ép anh, đúng là có vài việc ông nội rất quá đáng, nhưng mà… Biết đâu ông đã thay đổi thì sao?”

Thật ra cậu cũng thấy được Túc tiên sinh đang tự hỏi chuyện này, chỉ là có đôi khi vẫn không thể bước qua được rào cản trong lòng.

Cậu nói ra thì chí ít còn cho Túc tiên sinh một bậc thang.

“Hầy, thôi anh tự nghĩ lại đi, em ngủ trước đây.” Tô Dục Chu nói rồi đứng dậy ra giường nằm.

Cậu vừa nhúc nhích Túi Sữa Vàng đã nhảy xuống, meo với Túc tiên sinh một tiếng, sau đó chạy theo sau Tô Dục Chu, nhảy lên giường. Cuối cùng nó tìm được vị trí của mình trên chăn, co người lại làm ổ.

Túc Khiêm nhìn một người một mèo lên giường ngủ, không khỏi cong môi.

Anh thò tay vào túi, lại chỉ mò được một bao kẹo sao su. Anh đã cai thuốc lá từ lâu, chỉ là không biết sao đêm nay rất muốn hút một điếu.

Cuối cùng Túc tiên sinh thở dài, chỉ có thể lấy kẹo cao su ra, vừa nhai vừa ngồi bên cửa sổ ngẩn người. Anh hóng gió tới nửa đêm, nghĩ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Mãi sau mới lẳng lặng đứng dậy, trong bóng tối rón rén đi tới giường, đuổi chú mèo đang làm ổ bên cạnh Tô Dục Chu đi, sau đó trèo lên ôm thanh niên vào lòng.

Trên người anh còn khí lạnh, mùa hè Tô Dục Chu lại thích lạnh, không chỉ không đẩy anh ra mà còn coi anh như gối ôm, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy.

Túc Khiêm mỉm cười, vươn tay gạt đi phần tóc mái cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán chàng trai. Sau đó anh cũng nhắm mắt lại, cùng Tô Dục Chu chìm vào mộng đẹp.

“Meo —“

Túi Sữa Vàng kêu một tiếng, thong thả duỗi người, sau đó nhảy xuống giường, chạy ra cửa sổ, ngồi dưới ánh trăng.

Trên biển, gió vi vu thổi.

Trong biệt thự bên bờ cát, mọi thứ lại bình yên như vậy…

Sáng sớm hôm sau, quản gia Trương gõ cửa phòng cụ Túc, vừa vào đã thấy ông cụ ăn mặc chỉnh tề, tay chống gậy đứng bên cửa sổ. Tóc ông so với những năm trước đã bạc đi nhiều, dáng người cao thẳng cũng đã hơi còng xuống.

Quản gia thầm thở dài trong lòng. Bác lẳng lặng đi tới sau lưng ông cụ, khẽ gọi ông một câu.

Cụ Túc khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn ra phía biển đằng xa, yếu ớt nói: “Chú nói đi, tại sao nó phải cứng đầu như thế?”

Hôn lễ mà một người thân cũng không mời.

“Có phải nó thật sự cảm thấy mình không hề có quan hệ gì với nhà họ Túc không?”

Cụ Túc mím môi, chính ông cũng thấy bản thân thật kì quái. Rõ ràng có nhiều con cháu như vậy, đứa nào cũng rất hiếu thuận, nhưng đến cuối cùng, hết lần này tới lần khác, sao cụ lại vừa mắt thằng cháu chưa từng chịu cúi đầu trước cụ chứ?

“Tôi cũng là vì muốn tốt cho nó.” Ông cụ cứng giọng nói: “Không phải nó luôn không chịu lấy chồng sao? Sắp xếp như thế chẳng phải phù hợp với nó nhất à?”

“Chẳng lẽ tôi thật sự làm sai?”

Quản gia Trương im lặng nghĩ ngợi, sau đó nói: “Thưa cụ, giờ là thời đại mới, chúng ta không thể áp dụng suy nghĩ trước kia.”

“Cậu Khiêm… Đúng là cứng đầu, nhưng cũng là giống cụ mà.”

Cụ Túc không khỏi khựng lại, quay sang lườm bác một cái, sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ nơi này có thể thấp thoáng thấy được đảo nhỏ được gọi là “Hòn Ngọc Trên Biển” đằng xa.

Một lúc lâu sau, cụ thở dài, xua tay: “Được rồi, về thôi, con cháu tự có phúc của con cháu.”

Ngay khi họ đang làm thủ tục chuẩn bị rời đi, điện thoại đặt trong túi cụ Túc bỗng vang lên.

Cụ cầm lên xem, thấy người gọi thì không khỏi ngẩn ra, mãi sau mới bấm nghe, nói với giọng điệu không mấy tốt đẹp: “Chuyện gì?”

“Chu Chu bảo tôi hỏi ngài, hôn lễ của chúng tôi cuối tuần này, ngài có tới không?” Túc Khiêm ở đầu kia cũng có giọng điệu không được tốt lắm.

Cụ Túc hừ một tiếng, đang định nói đã bị Túc Khiêm ngắt lời.

“Tôi chỉ hỏi ngài lần này thôi, ngài không muốn thì quên đi.”

“…”

Cụ Túc xoắn xuýt vài giây, cuối cùng vẫn tức giận nói: “Ai bảo tôi không đi?”

“Được, vậy tôi cho người tới đón ngài.”

Câu tiếp theo của cụ Túc bị nghẹn ở họng, cứ cảm thấy tức ngực, bực bội nói: “Khỏi cần! Tôi cũng chưa liệt!”

Túc Khiêm ở đầu kia im lặng vài giây rồi nói tiếp: “Đảo Hạn Hành đúng không, tôi phái trực thăng qua.”

“Ngài trước hết cứ ở trong khách sạn đi, chừng một tiếng nữa sẽ có máy bay đến đón.”

Sau đó anh cúp máy.

“…”

Cụ Túc nhìn điện thoại, suýt bị chọc tức tới tắt thở. Ông nhìn sang quản gia Trương: “Chú nói với nó tôi ở đây?”

Quản gia Trương có chút vô tội nhìn ông: “Cụ à, cụ quên rồi sao? Nơi này cũng là sản nghiệp của Túc Thị.”

“…”

Thôi được rồi.

Cụ Túc không nhịn được thở dài, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi trong khách sạn. Chừng một giờ sau, trực thăng đỗ trên quản trường ngoài cửa chính khách sạn. Bởi vì đã được thông báo trước, nhân viên đã sơ tán đám đông.

Cụ Túc được mời ra, cuối cùng cũng thấy có chút mặt mũi, tới quảng trường, nhìn thấy thanh niên nhảy xuống khỏi trực thăng thì không khỏi khựng lại.

“Ông nội, bên này ạ!”

Tô Dục Chu toét miệng cười, không ngừng vẫy ông cụ. Dáng vẻ tràn ngập sức sống và nhiệt tình có nhìn thế nào cũng ưng mắt.

So ra thì Omega lạnh lùng đứng cạnh thằng bé vừa nhìn đã thấy ghét.

Rốt cuộc ai mới là cháu trai cụ hả?

Cụ Túc bĩu môi, chống gậy tiếp tục đi về phía trước.

Tô Dục Chu cười đến là rạng rỡ với ông cụ.

Cái gọi là giơ tay không đánh người mặt cười, huống hồ cụ Túc thật sự thích thằng bé này. Mà cụ Túc cũng nhìn ra, cụ được mời tới còn được hưởng đãi ngộ đưa đón tận nơi chỉ e đều là nhờ công nhóc Alpha trước mặt.

“Chu Chu, cháu thật hiếu thảo.” Cụ Túc nhận ý tốt này, nhìn chàng trai, thật lòng nói.

Thật ra ông và cháu trai căng thẳng khó coi như vậy, đúng là khiến người ta chế giễu.

Chủ gia tộc họ Túc kết hôn, kết quả không một người họ Túc nào tham gia hôn lễ, này truyền ra sao mà nghe được? Cuối cùng mất mặt vẫn là gia tộc bọn họ.

Cụ Túc lại nhìn về phía Túc Khiêm, đứa cháu trai cụ đắc ý nhất cũng nhức đầu nhất, lần cuối gặp nó là trong cuộc họp tổng kết hồi cuối năm ngoái. Thằng ranh này nói được thì làm được, hai năm qua, ngoài công việc ra họ chưa từng có bất kì mối liên hệ nào khác.

Tô Dục Chu thò tay ra sau lưng, lén giật vạt áo Túc Khiêm.

Túc Khiêm mím môi, cuối cùng mới miễn cưỡng mở miệng: “Ông nội.”

“Ừ.” Cụ Túc gật đầu, cũng rất là hờ hững.

Quan hệ cứng ngắc duy trì hơn hai năm gần ba năm, cuối cùng cũng có chút hòa hoãn. Tuy là muốn chữa trị hoàn toàn thì chỉ e còn một con đường rất dài phải đi.

Tô Dục Chu cũng không ép, cậu chỉ hi vọng hôn lễ của họ sẽ không để lại tiếc nuối cho Túc tiên sinh.

“Chúng ta lên trước đi.” Cậu cười nói, đỡ ông cụ lên trực thăng.

Hai người đón cụ Túc và quản gia Trương lên đảo, đồng thời sắp xếp thỏa đáng.

Ngày hôm sau lại sắp xếp cho hai nhà gặp mặt.

Tuy là lần trước tan rã trong bực bội, Tô Lan vẫn rất có ý kiến với cụ Túc, nhưng nể mặt tất cả người nhà đều ở đây, bà không thể hiện ra ngoài.

Nhà họ Tô và nhà họ Lâm, ngoài bà và Lâm Tử ra thì có bà Lâm mơ hồ đoán được chút gì đó, còn những người khác đều không biết về quan hệ thật sự giữa Tô Dục Chu và Túc Khiêm. Bọn họ nhất trí cho rằng chuyện riêng tư như vậy không cần phải cho tất cả biết.

Với cả Túc Khiêm cũng thấy không cần thiết.

Cái nhìn của người khác mà thôi, có gì quan trọng đâu? Chỉ cần bọn họ thấy hạnh phúc là được.

Thế nên lần gặp mặt giữa hai nhà này tiến hành vô cùng thuận lợi.

Ban đầu bên phía nhà họ Tô và nhà họ Lâm còn thấy kì lạ, con cháu kết hôn là chuyện lớn như vậy mà sao nhà họ Túc không có người lớn nào ra mặt? Về sau nghe được là Túc Khiêm có quan hệ không tốt với người nhà, họ càng thêm thương tiếc cho anh. Giờ cuối cùng cũng có một người tới, còn là người lớn trong nhà, cũng coi như tất cả vui vẻ, có thể viên mãn.

Cụ Túc và ông Lâm trò chuyện rất ăn ý, không uống mấy chén đã hẹn nhau mấy bữa đi ngắm hoa ngắm chim.

Trong bữa tiệc, mọi người ăn uống linh đình, cười nói vui vẻ, bầu không khí rất tốt.

Túc Khiêm nhìn những cảnh này, tâm trạng cũng dần khá hơn.

Tô Dục Chu ngồi cạnh bỗng nhéo tay anh.

Túc Khiêm nhìn sang, bắt gặp đôi mắt cong cong ý cười của chàng trai, anh nghĩ ngợi, tiến tới khẽ hôn lên môi cậu.

Tô Dục Chu bất ngờ, sau đó nghe được tiếng hò hét của đám anh chị họ. Cậu lập tức đỏ mặt.

“Oa, mau nhìn đi, Chu Chu đỏ mặt!”

Đám anh chị em cười đùa, ngay cả mấy đứa cháu trai cháu gái cũng tò mò nhìn cậu.

Hơn hai năm, bọn họ đã không cảm thấy kinh ngạc với hình thức ở chung của Chu Chu và giám đốc Túc, dù sao cũng là “chồng trẻ vợ già”, hiểu mà hiểu mà.

Cuối cùng Tô Dục Chu thật sự không chịu nổi bị họ trêu chọc, vội vàng kéo Túc tiên sinh chuồn mất, chạy ra tới cửa rồi còn nghe được tiếng cười ầm ĩ.

“Tất cả là tại anh!” Ra khỏi nhà hàng, Tô Dục Chu lầm bầm.

Túc Khiêm cười đáp lại.

Thấy bộ dáng bất chấp này của anh, Tô Dục Chu cũng không biết nên chỉ trích như thế nào, cuối cùng cảm thấy…

Thôi được rồi, mọi người đều vui mà.

Có trải nghiệm trở về kiếp trước kia, giờ cậu càng thêm quý trọng người nhà.

Đương nhiên còn có Túc tiên sinh cậu yêu nhất.

Tô Dục Chu kéo tay Túc Khiêm, cùng anh đi dạo trên bờ biển.

Đang là ban đêm, bầu trời hiện đầy sao. Hai người thong thả đi trên bờ cát.

Thỉnh thoảng Tô Dục Chu sẽ cúi xuống nhặt vỏ sò, họ vừa đi vừa nghỉ, sóng vai trong gió biển.

Một lần Tô Dục Chu cúi xuống nhặt vỏ sò, cậu bỗng nghe được Túc tiên sinh nói: “Chu Chu, cảm ơn em.”

Tô Dục Chu nở nụ cười, ngẩng đầu giơ vỏ sò cho anh nhìn: “Anh Túc, cái này đẹp không?”

Túc Khiêm nhìn khuôn mặt rạng rỡ nụ cười của người yêu dưới trời sao, gật đầu.

“Đẹp lắm.” Anh nhìn cậu, trả lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.