Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 118: Ngoại truyện 14: Nếu Chu Chu xuyên trở về (7)



Edit: Ry

Trước khi đến mùa hè, Tô Dục Chu đã bắt đầu lo lắng.

Cậu tính thời gian, không để Túc tiên sinh chạy loạn khắp nơi nữa, thuê biệt thự trên một hòn đảo nghỉ dưỡng nổi tiếng.

Lúc họ tới không phải mùa du lịch, du khách trên đảo không nhiều, mà tiền thuê biệt thự cũng cao nên môi trường luôn bảo đảm yên tĩnh, người qua lại gần đó cũng hiếm. Nghe hướng dẫn viên giới thiệu, đợi mùa hè tới thì du khách qua đây chơi cũng không đông, bọn họ quyết định ở lại đây.

Sáng sớm mỗi ngày, Túc tiên sinh sẽ chạy dọc theo ven biển. Dù là ở đâu, ở thế giới nào thì với Túc tiên sinh mà nói, chuyện rèn luyện cơ thể dường như là thứ không thể thay đổi.

Tô Dục Chu vốn dĩ rất lười cũng bị anh lôi kéo, dần thích chạy bộ.

Nhưng thứ cần sức chịu đựng và thể lực hơn, càng thử thách khả năng vận động kia thì cậu lại không thích lắm.

Giờ cậu chỉ là một người bình thường, không còn là Alpha siêu cấp sau khi chuyển thế, có sức khôi phục đỉnh cao và độ dẻo dai tuyệt đối. Có đôi khi, cậu vẫn rất hoài niệm cơ thể kia, nhất là khi bị Túc tiên sinh giày vò hung ác.

Đại khái Túc tiên sinh cũng nhận ra cậu hiện giờ không được lắm, nên cũng không làm thường xuyên như trước, khiến Tô Dục Chu khó tránh khỏi có chút mất mát.

Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ cố ý quyến rũ anh, chỉ là đến cuối thì người thua thiệt luôn là cậu.

Mà Túc tiên sinh phát hiện ra thì sẽ dùng sự quan tâm dịu dàng của anh an ủi cho tâm hồn bé nhỏ bị tổn thương của Tô Dục Chu, để hai người không đến mức xuất hiện nguy cơ tình cảm.

Cuộc sống trên đảo vô cùng thích ý, nhàn nhã.

Ban ngày họ sẽ ra biển câu cá, theo thuyền đánh cá đi bắt hải sản, đi lặn ở rặng san hô, theo ngư dân đánh bắt nhím biển hàu sống…

Đương nhiên còn cả lướt sóng mà Tô Dục Chu thích nhất nữa.

Bọn họ nếm thử tất cả món ngon trên đảo, ăn chán rồi lại về nhà tự nấu.

Túc tiên sinh hiện giờ, sau khi trải qua đủ khóa huấn luyện, tài nấu nướng tăng mạnh, ngay cả Tô Dục Chu cũng không tìm được lỗi.

Tầm chạng vạng, họ sẽ ra biển hóng gió, bước đi trên bờ cát đẫm màu cam, nghe tiếng sóng biển rì rào, nhìn ánh dương dần khuất nơi chân trời. Cho đến khi sao trời phủ kín màn đêm, họ mới đi dưới ánh sao, cùng nhau về biệt thự.

Sau đó lại ngâm mình trong bể bơi ở biệt thự, vừa uống nước dừa vừa ngẩng đầu xuyên qua tán cây, dùng kính viễn vọng thưởng thức bầu trời lấp lánh đầy sao.

Cuộc sống như vậy, thật sự vô cùng thoải mái.

Túi Sữa Vàng cũng được họ mang theo du lịch. Nhóc con này rất gan dạ, dù đổi chỗ liên tục nó cũng chưa từng có phản ứng quá khích nào. Giờ ở biển, mỗi ngày đổi các loại tôm cua cá, với nhóc mèo này thì chắc cũng như Thiên Đường rồi.

Mùa hè tiến đến, ban đầu Tô Dục Chu còn lo lắng, nhưng thấy Túc tiên sinh mỗi ngày vẫn sinh hoạt như thường, cậu dần buông lỏng cảnh giác.

Thậm chí còn ôm tâm lý may mắn —

Biết đâu sau khi tới thế giới này, sống ở đây lâu, thể chất của Túc tiên sinh lại thay đổi thì sao?

Túc tiên sinh lại không phát biểu ý kiến gì, nhưng cũng cố gắng không tới nơi đông người.

Hôm đó, Tô Dục Chu lại nghĩ ra trò mới để chơi.

“Anh Túc, hôm nay bọn mình ra biển xiên cá, mang về tối nướng ăn đi?”

Nhìn ánh mắt ngập tràn mong đợi của thanh niên, tất nhiên Túc Khiêm không phản đối. Anh thu xếp công cụ, dẫn cậu ra ngoài.

Gần biệt thự họ ở có một bãi đá ngầm, bên đó sóng không quá mạnh, có không ít bầy cá tới nghỉ chân, cũng là nơi họ thường tới câu cá.

Chỉ là hôm nay đổi cách thôi.

Vừa đến bãi đá, Tô Dục Chu đã cởi áo, mặc mỗi cái quần đùi mát mẻ, sau đó cầm xiên cá xuống biển.

Thanh niên đã không còn gầy yếu như một năm trước.

Vóc dáng 1 mét 8, tấm lưng trắng nõn có thể mơ hồ thấy được đường cong cơ bắp căng chặt. Cả người to hơn trước một vòng, rất xinh đẹp, trẻ trung, tràn ngập sức sống.

Túc Khiêm nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt lưu luyến vài giây ở những dấu vết đậm nhạt trên lưng, rồi mới ung dung đi tới nhắc nhở người yêu.

“Chu Chu, em cẩn thận một chút.”

Mực nước ở bên này không sâu, chỉ tới bụng, nếu không đi xa ra thì sẽ không có nguy hiểm gì.

“Vâng!” Tô Dục Chu đáp lời, đứng im, tập trung quan sát cá bơi trong nước.

Mỗi khi nghiêm túc, ánh mắt cậu sẽ sắc bén hơn bình thường. Dù sao cũng làm Alpha nhiều năm, mặc dù tố chất thân thể không bắt kịp, nhưng có vài thói quen vẫn được giữ lại.

“Soạt —“

Động tác của thanh niên vừa nhanh vừa mạnh, một phát trúng luôn, con cá bị xiên ra sức giãy giụa, bọt nước văng khắp nơi.

“Anh Túc, nhìn này!”

Tô Dục Chu reo lên, đắc ý khoe với người yêu thành quả của mình, được anh khen ngợi thì gỡ cá xuống, ném vào trong giỏ trúc, đổi chỗ tiếp tục.

Khác với sự tùy tính của thanh niên, Túc Khiêm vẫn không thoát khỏi một vài đặc điểm của Omega, ví dụ như ăn mặc bảo thủ.

Lúc này anh cũng chỉ vén ống quần lên tới đầu gối, áo sơ mi vẫn ngay ngắn, dù có thế nào cũng sẽ không cởi áo ở bên ngoài, dù cho chỗ này không có ai qua lại.

Thật ra Túc Khiêm cũng từng cố gắng thay đổi chuyện này, nhưng rốt cuộc không thể vượt được chướng ngại tâm lý, cuối cùng Tô Dục Chu phải khuyên.

Chỉ cần bản thân thấy thoải mái là được, không cần phải khiến bản thân khó chịu vì chút chuyện nhỏ không đáng kể này.

Thế nên Túc Khiêm cũng không ép bản thân.

Anh cầm công cụ trong tay, nhìn thanh niên liên tiếp xiên được cá, cũng không đứng tại chỗ trì hoãn nữa, bước vào làn nước mát lạnh ngày hè, dần tới gần chỗ Tô Dục Chu.

Chỉ là mới đi được vài bước, anh đã đứng lại.

Người đàn ông đau đớn nhắm mắt, xiên cá trong tay bị anh dùng sức cắm vào lớp cát dưới chân, dùng để chống đỡ cơ thể bắt đầu trở nên mềm nhũn.

Mùi hạt dẻ ngọt nồng đến thái quá dần lan tràn ở bãi đá ngầm.

“Bịch —“

Mặt mũi đỏ bừng, vì cơ thể không còn sức, Túc Khiêm ngã vào trong biển.

Nghe thấy tiếng động, Tô Dục Chu giật thót, đến lúc ngửi thấy mùi hạt dẻ trong gió, cậu mới hoảng hốt nhận ra.

Đệt, kì tình nhiệt của Túc tiên sinh tới rồi!

Cậu vội ném xiên cá, nhanh chân chạy tới chỗ Túc Khiêm: “Anh Túc! Anh Túc, anh không sao chứ?”

Tiếng nước vừa rồi lớn như vậy, cậu không khỏi lo Túc Khiêm đã xảy ra chuyện, kết quả…

Khi cậu chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ của Túc tiên sinh thì không khỏi ngây người.

Người đàn ông ngồi trong nước biển, mực nước bên này không cao nên chỉ tới ngực anh, khiến chiếc áo sơ mi ngắn tay ướt nhẹp, dán lên lồng ngực.

Anh dựa vào một tảng đá, mặt mũi đỏ bừng, hai mắt mê ly nhìn cậu. Có giọt nước từ tóc anh chảy xuống trán, trượt theo khuôn mặt tuấn mỹ, xuống tận cổ, rồi thấm xuống chỗ sâu hơn.

Giờ phút này, Túc Khiêm có thêm mấy phần yếu ớt, lại đẹp một cách mê hoặc.

“Ực —“

Tô Dục Chu không nhịn được nuốt nước miếng.

Cậu cảm thấy mình trước đó đã nghĩ sai rồi, Túc tiên sinh trong kì tình nhiệt cực kì khiến người ta muốn phạm tội…

Mùi hạt dẻ ngọt ngào không ngừng xông về phía cậu.

Nhưng Tô Dục Chu không còn là Alpha, không hề bị pheromone Omega của anh ảnh hưởng, thế nên…

Cậu vẫn giữ được tỉnh táo.

Tô Dục Chu không bị Túc tiên sinh kích thích cho đến kì, không mất khống chế, nhưng… Cậu không kiểm soát được nhịp tim của mình.

Tô Dục Chu ngồi xuống trước mặt Túc Khiêm, vươn tay khẽ chạm vào khuôn mặt anh.

Người kia hơi mở mắt: “Chu Chu…”

Giọng anh khàn khàn, ẩn chứa tình cảm đậm sâu, cùng chút ít bất an.

Anh không ngửi được pheromone Alpha khiến mình yên tâm, không ngửi được mùi dừa quen thuộc, khiến tâm trạng trở nên bất ổn.

“Em đây.” Tô Dục Chu vội vàng ôm mặt anh: “Em ở đây.”

Túc Khiêm khẽ thở dốc.

Nghe được tiếng của người yêu, anh mới hơi tỉnh táo lại, vừa mới phát tác nên Túc Khiêm vẫn còn chút ý thức.

“Kì tình nhiệt của anh đến rồi…” Anh nói.

“Ừ, em đi lấy thuốc ức chế cho anh…”

Tô Dục Chu còn chưa nói hết, Túc Khiêm đã ngắt lời: “Không cần.”

Anh nói: “Hết hạn rồi.”

Đã qua một năm, thuốc ức chế đã biến chất.

“Vậy em đưa anh về… Ưm…”

Lời nói bị chặn lại ở cổ họng, người đàn ông nghiêng người tới hôn cậu.

Túc tiên sinh chủ động lại mê người như thế, cậu làm sao để từ chối đây? Tô Dục Chu nhanh chóng đặt tay lên vai anh, dùng sức hôn trả anh.

Túc tiên sinh yếu ớt rên rỉ, mặc cậu sắp xếp.

Sóng biển từng đợt ve vuốt mặt đá, trong tiếng rì rào, hải âu bay qua không trung, kêu to từng tiếng.

Bóng dáng hai người thấp thoáng giữa bãi đá, nếu không tới gần thì rất khó phát hiện sự tồn tại của họ.

Người đàn ông bị thanh niên đặt lên tảng đá, cái cổ giương cao, cúc áo sơ mi bị cởi một nửa, da thịt bị nước biển thẩm thấu nổi lên một màu diễm lệ mơ màng.

Thanh niên ngồi trên người anh, nhiệt liệt hôn anh.

“Rào — Rào —“

Tiếng sóng không ngừng, dần dà, mặt trời lặn xuống, có chiếc du thuyền ở xa xa kéo còi, mặt biển gợn sóng lăn tăn tạo thành một bức tranh hoa mỹ.

Cuối cùng, khi ánh dương hoàn toàn chìm xuống mặt biển, Tô Dục Chu tựa vào vai người đàn ông, nặng nề thở phì phò.

Cậu có chút buồn rầu nhíu mày.

Nếu là lúc trước, có pheromone Alpha của cậu kết hợp, kì tình nhiệt của Túc tiên sinh đã sớm dịu xuống, nhưng giờ…

Sao càng lúc càng có tinh thần vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu không được 😀


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.