Sáng chủ nhật, như thường lệ Ý Nhiên thức giấc, gật gù bước ra khỏi phòng ngủ, đánh răng rửa mặt.
Sau đó cũng như thường lệ, cậu rút ra từ trong một chiếc rương khóa kín một chiếc quần lót ren màu trắng, sắc mặt thản nhiên “móc ra”, “chà chà chà”, 15 phút sau thì sắc thái thỏa mãn “a”một tiếng, đem chiếc quần lót có vệt màu trắng khả nghi vào phòng tắm.
Theo như thường lệ của một ngày bình thường, Ý Nhiên sẽ dành cả một ngày chủ nhật này để ngồi trong phòng máy ngắm nhìn một ngày nghỉ của cô, thế nhưng hôm nay lại không cần.
Bởi vì sao?
Bởi vì hôm nay sẽ là ngày hẹn hò của cả hai người a!
Nếu có thể hẹn hò với người thật, tại sao lại phải hành hạ bản thân nhìn cổ qua màn hình máy tính nhỉ?
Khác với Ý Nhiên đầy hưng phấn, cô gái mà cậu ngày đêm nhung nhớ đang bận bịu với hai đứa em nhõng nhẽo.
“Chị ơi… chị đã nói là ở cùng tụi em suốt cả ngày nghỉ hôm nay rồi cơ mà! Chị nói dối! Chị nói dối!”
Cặp song sinh hai tay nắm lấy nhau, nước mắt từng giọt nước giọt tựa như trân châu đứt dây liên tục rơi xuống, chiếc miệng nhỏ xinh liên tục lên án hành động “dạy hư trẻ em” của chị gái.
“Chị xin lỗi mà, chị có việc đột xuất… Ngoan…” Cô vuốt đi những giọt nước mắt của chúng mà đau lòng nói. Thật sự không đành lòng để bọn nhỏ ở một mình ở nhà… Thế nhưng cô không phải một người sẽ để lời hứa của mình trôi đi theo gió bay!
Mà Ý Nhiên, cũng đâu phải người sẽ để cô yên nếu cô không đến buổi hẹn chứ.
Ít nhất số lượng camera mini sẽ tăng lên gấp ba!
“Thức ăn hai đưa chỉ cần hâm lại, chiều tối chị sẽ về nấu cho hai đứa một bữa thật ngon!” Cô lo lắng xoa đầu hai đứa, sau đó không đành lòng đóng cửa nhà lại quay người đi.
“…”
“Luật cũ, ai thắng được ăn, ai thua thì nhịn!” Trần Phương hằn học nói.
“Đúng ý tui!” Trần Phong khinh khỉnh đáp.
Trong căn nhà nhỏ yên bình, hai con sói con đấu đá lẫn nhau giành giật đồ ăn do cừu để lại…
Ý Nhiên đứng trước cửa nhà cô, có chút thần kinh vặn vặn đầu ngón tay, cố gắng khắc chế bản thân móc chiếc máy theo dõi và máy nghe lén trong túi ra thăm dò động tĩnh của cô.
Không được, cậu đã hứa ngày hôm nay sẽ không…
Cô giữ lời hứa, cậu cũng sẽ giữ lời…
Nhưng lỡ như cô ấy không đến thì sao?
Nếu như cô ấy thất hứa, coi lời hứa ấy như chuyện đùa?
Một suy nghĩ thoáng qua mà thôi, nhưng lại khiến cho cả cơ thể của Ý Nhiên cứng đờ.
Giống như dã thú sổ lồng, suy nghĩ của cậu ngay lập tức đình trệ, nhưng trong trái tim lại giống như một cái gì đó sắp bị phá vỡ.
Là lí trí, hay dục vọng, hay thậm chí cả hai?
“Ý Nhiên?”
Giọng nói nhẹ nhàng có chút chần chờ vang lên, Ý Nhiên giật bắn mình nhìn lại, cô đã ở ngay trước mắt cậu, đôi mắt trong suốt phía trong có khuôn mặt thất thần của cậu in hằn vào.
Ý Nhiên cừng đờ một chút, sau đó giống như thở phào nhẹ nhõm, ôm chầm lấy cô, khuôn mặt chôn sâu vào hõm vai nhỏ bé hít sâu một hơi.
May mắn cho em… là em đã đến…
Cô rất muốn một tay đẩy con chó to xác trên người ra, nhưng lại chỉ có thể thở dài.
“Chủ nhật đi chơi cùng tớ, và tớ làm gì cậu cũng không được phản đối! Tất nhiên tớ sẽ có chừng mực!” – đó là yêu cầu của Ý Nhiên.
“Được chưa vậy?” Cô có chút bực mình vỗ vỗ lên vai Ý Nhiên, hít hít hơn 5 phút hẳn là cũng đủ rồi đi!
Ý Nhiên nhỏm dậy nhìn cô, cười tươi lộ hai cái răng khểnh xinh đẹp. “Đã nạp xong năng lượng!”
Cậu nắm lấy tay cô, xoa xoa tóc mai của cô ra phía sau, kéo cô ngồi lên chiếc xe máy phân khối lớn, rồi nhẹ nhàng khóa mũ cho cô.
“Ôm chặt, bây giờ cậu là của tôi rồi!” Ý Nhiên ha ha cười to, vặn ga!
Chiếc xe lao vút rời khỏi.
Cánh cửa phòng bên cạnh nhà của cô mở ra, khuôn mặt âm trầm của ai kia theo dõi chiếc xe cho đến khi nó biến mất hoàn toàn.
===
Sau khoảng 1~2 chương ngọt ngào, chúng ta sẽ bắt đầu – “Cuộc đuổi bắt ác mộng ở Công viên ngầm.”:))))
Đoán coi nào, lần này ai sẽ chết đây?
===
Điện thoại của ta rớt bồn cầu rồi!!! Rớt bồn cầu rồi!!!!
TOT!!!!!!!!!!!!