Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm

Chương 20: Thiếu tướng đến



Người máy trí năng đi lên phía trước, lấy mẫu và quét hình đồ ăn mà Nguyễn Đường đưa lên, chỉ với năm phút, kết quả được đưa ra là “hợp lệ”.

Tiếp sau nó lấy ra một cái khay, đem ba món của Nguyễn Đường để vào đó, đi về phía cánh cửa nhỏ nơi nó xuất hiện, đồng thời cũng ra hiệu cho Nguyễn Đường cùng đi.

Cửa nhỏ mở ra, thang bay xuất hiện trước mặt, Nguyễn Đường đứng ở phía trên, nó từ từ di chuyển lên lầu. Giám khảo trên tầng ba, sau khi thang bay dừng lại, Nguyễn Đường đi theo sau người máy, đi qua một hành lang hình tròn, vào một căn phòng lớn. Nguyễn Đường thấy có ba người mặc trang phục đặc trưng của đầu bếp ngồi đó, họ hẳn là giám khảo của kì thi lần này.

“Cậu chính là Nguyễn Đường?” Một người đàn ông có bộ râu quai nón híp mắt, hỏi anh.

“Phải.” Thái độ như thế cũng không tính là thân mật, nhưng Nguyễn Đường cũng chẳng nghĩ nhiều, tưởng là vị giám khảo này tương đối nghiêm túc.

Giám khảo râu quai nón lại hỏi tiếp: “Đây chính là ba món cậu làm?”

“Đúng vậy.”

“Vận may của cậu không quá tốt, nhưng chúng tôi là giám khảo chuyên nghiệp, sẽ không hạ thấp yêu cầu với cậu.” Giám khảo râu quai nón cười mà như không cười, nhìn về phía ba món ăn mà người máy bưng lên, dù cả ba món đều có vẻ ngoài tương đối ổn, nhưng hắn như là chẳng nhìn thấy gì, chỉ nói, “Đồ ăn chỉ cần chín là ăn được, điểm này hẳn cậu cũng biết. Nhưng hiển nhiên chút mánh khóe của cậu đều không có tác dụng.”

Hắn hơi ngước đầu, ngạo nghễ nói: “Nếu dám đến tham gia sát hạch đầu bếp, chắc cậu cũng biết đầu cá bẩn thế nào, nhưng, cậu không xử lí mà đã đưa vào nấu luôn, định nhờ lửa làm sạch ư?”

Tề Trác lắc đầu, nói: “Người trẻ tuổi, đừng vì trên mạng có chút thành tích mà không thèm để ý đến tôn nghiêm cùng vinh dự của ẩm thực!” Lúc nói câu này, ánh mắt hắn cụp xuống, thoạt nhìn như đáng tiếc rằng mài sắt mãi chẳng nên kim, thế nhưng thực tế, trong ánh mắt của hắn tràn đầy đổ lỗi không cho phản bác.

Sau khi thí sinh tham gia sát hạch vào phòng chấm điểm, bọn họ không thể kiểm soát camera được nữa, tất cả những gì diễn ra ở đây đều sẽ được quay lại và tung lên trang chính của hiệp hội đầu bếp, cho nên dù có muốn diệt trừ Nguyễn Đường, hắn cũng không thể để người ngoài bắt được điểm yếu.

Trong số những nguyên liệu này, ngoài trứng gà ra, không một ai biết cách chế biến chính xác của các thứ khác, khán giả vốn ôm thái độ hoài nghi, chỉ cần hắn dùng ngôn ngữ lèo lái một chút, những khán giả kia xem lại tự nhiên sẽ nghĩ rằng Nguyễn Đường làm bậy làm bạ, mang mấy món vớ vẩn ra gạt người, đương nhiên sẽ không “đương đầu với nguy hiểm” mà đi thử, hắn loại Nguyễn Đường xong cũng có thể nói: Số của bản thân xui, trách ai được?

Lùi lại một bước mà nói, dù có người đi thử, hắn vẫn còn lí do nữa.

Món ngon bị người khác không nể nang gì mà ví như rác rưởi nấu lung ta lung tung, Nguyễn Đường có hơi bốc hỏa, chỉ là đối phương không có quan hệ lợi ích gì với anh, anh cũng không quen không biết, chỉ có thể quy rằng người này chẳng hiểu gì về ẩm thực, nhưng anh tin, chỉ cần nếm thử, những giám khảo này sẽ thay đổi suy nghĩ.

“Đầu cá cùng gan lợn tôi đã xử lí rồi, tôi cho rằng đây không phải là thứ bỏ đi, hơn nữa còn khá ngon. Nếu ngài không tin, có thể nếm thử.”

Tề Trác hừ lạnh một tiếng, không phản bác lại anh, hắn nếm thử một miếng trứng ớt bà ngoại, sau đó nhổ ra: “Quá cay!”

Tiếp sau hắn chuyển đũa về món gan lợn, cau mày, như cố gắng lắm mới nhét được một miếng vào miệng, chỉ hơi hơi nhai hai lần, liền nhổ ra, “Quá đắng!”

Sau đó hắn chuyển về đầu cá nấu, làm biểu cảm muốn nôn mà không còn cách để nhịn, nhổ thẳng canh vào thùng rác: “Quá tanh!”

Ba món liên tục, tất cả đều vừa vào miệng đã bị nhổ ra, đây chính là kết quả xưa nay Nguyễn Đường không hề nghĩ tới.

Trứng ớt bà ngoại bị chê thì cũng dễ hiểu, có thể cho là Tề Trác không ăn được cay, thậm chí hắn không thích gan lợn, cũng có thể do khẩu vị mỗi người mỗi khác, nhưng hắn lại nói gan lợn “đắng”!

Tuy bởi gia vị hạn chế, Nguyễn Đường không thêm được những thứ nặng vị như tương ớt hay dầu hào, nhưng anh xử lí mùi tanh cực kì đúng chỗ. Dù chỉ có muối, nước tương, thêm vào vị ngọt sẵn có của ớt xanh, không thể có vị đắng! Mà món đầu cá nấu cuối cùng, bị đánh giá là tanh, vậy thì càng không thể! Quá trình khử mùi rất cẩn thận, dù không có rượu gia vị, nhưng anh dùng rất nhiều muối cùng nước gừng, chỉ thế thôi cũng có thể đạt được hiệu quả khử tanh cực tốt, càng không kể đến lúc nấu, anh lại cho thêm hành gừng lần nữa.

Dù ngu cách mấy, cũng có thể phát hiện Tề Trác đang nhắm vào mình. Biểu cảm của Nguyễn Đường lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Trác.

Tề Trác rút một tờ giấy ra, dựa vào hành động lau miệng, rũ mắt xuống, giấu đi kiêng kị cùng tàn nhẫn nơi sâu xa.

Tên Nguyễn Đường này có thể biến thứ nguyên liệu hắn dùng để gây khó dễ thành món ngon như vậy, người như thế, nếu đặt vào mấy năm trước, hắn sẽ tìm cách để biến thành người của mình, nhưng kẻ này lại đột ngột xuất hiện, làm kế hoạch của hắn rối tung lên, mà cũng không biết lão Cổ nghĩ sao, tuyên bố muốn tìm một người trẻ tuổi đến để “thổi luồng sinh khí mới cho hiệp hội đầu bếp”. Đùa chắc, nếu để một kẻ trẻ măng lên làm hội trưởng, mấy năm qua hắn cố gắng chịu nhục là vì cái chó gì!

Người trước mắt hẳn là đã phát hiện ra ý đồ của hắn, thù cũng đã kết, chỉ có thể nhổ cỏ tận gốc. Để có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên ghế hội trưởng, nhiều năm qua hắn bỏ ra bao nhiêu công sức? Hiệp hội đầu bếp có ngày hôm nay, thiếu sao được công hắn đọ sức đấu trí với đám quyền quý? Vị trí hội trưởng này, hắn phải có, hơn nữa còn là đương nhiên!

Hắn nhẹ nhàng ném giấy vào thùng rác, bình tĩnh như lúc hắn đối mặt với Nguyễn Đường. Tề Trác ngẩng đầu, nói với hai giám khảo kia: “Có thể là do khẩu vị tôi có vấn đề, nhưng cá nhân tôi thực sự không thể chấp nhận được ba món ở đây. Hai người mau nếm thử đi, đừng khiến người trẻ tuổi tài năng này vì khẩu vị của tôi mà bị vùi dập.”

“Được.” Hai người kia gật đầu, đồng thời cầm lấy đũa, bắt đầu từ trứng ớt bà ngoài đặt ngoài cùng, chỉ bỏ vào miệng một chút, liền nhanh chóng nhổ ra.

“Quá cay!” “Quá đắng!” “Quá tanh!”

Cả ba món, đều nhận được lời đánh giá giống hệt nhau từ ba vị giám khảo. Nguyễn Đường cười giận dữ, anh nhận ra rồi, ba kẻ này cùng một giuộc, rõ ràng là muốn đánh trượt anh trong kì sát hạch.

Biết đây chẳng còn là sát hạch bình thường nữa, Nguyễn Đường cũng mất đi sự tôn trọng cho bọn họ, anh đứng dậy, nhìn thẳng ba người, nói chuyện hết sức đúng mực: “Đầu cá nấu, là một món canh dinh dưỡng, đầu cá có thể làm giảm lượng mỡ trong máu, bổ não tráng dương, ngăn chặn quá trình lão hóa, để xử lí đầu cá, tôi đã sử dụng muối, nước hành gừng để ướp, nếu các người vẫn cảm nhận được vị tanh, tôi nghĩ vị tanh này chỉ sợ là không xuất phát từ món ăn?”

“Vớ vẩn!” Thấy anh giải thích, Tề Trác vỗ bàn đứng lên, ngắt lời của anh, để tránh cho khán giả nảy sinh nghi vấn với lời nhận xét của giám khảo. Hắn căm ghét nhìn Nguyễn Đường, chỉ trích: “Sai thì chính là sai, cậu không chỉ ngụy biện, còn nghi vấn và sỉ nhục phẩm hạnh của giám khảo, loại người như cậu, căn bản không xứng để làm đầu bếp!”

Nguyễn Đường nói: “Câu nào tôi sỉ nhục giám khảo?”

“Cậu–” Tề Trác duỗi ngón trỏ ra, đến một nửa thì dừng lại. Quả thực Nguyễn Đường không nói “miệng giám khảo tanh”, hắn đứng lên như vậy, xong còn gào thét, người khác sẽ thấy hắn đang chột dạ.

“Tuổi thì không lớn, tâm cơ lại đầy mình!” Tề Trác hừ lạnh, “Quái gở, không biết tự kiểm điểm, lại còn sỉ nhục người khác, hiệp hội đầu bếp của chúng tôi không cần người như thế.” Nói tới đây, khí thế của hắn bình ổn lại, làm như là mình đã nắm chắc được phần thắng, ung dung ngồi xuống: “Người trẻ tuổi, đừng có lúc nào cũng muốn làm chuyện lớn.”

“Thí sinh Nguyễn Đường có số báo danh 059, rất tiếc, cậu không qua…”

Cửa phòng bị đạp đánh “ầm” rồi văng ra, tiếp sau là một người đàn ông cao lớn đi vào, hắn mặc bộ quân trang thẳng tắp, tôn lên dáng người cường tráng của hắn một cách hoàn mỹ, gương mặt góc cạnh đẹp trai nhưng có tính xâm lược rất mạnh, khiến người nhìn là khó có thể quên.

Đôi lông mày anh tuấn của hắn nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Nguyễn Đường, rồi xuống người Tề Trác.

“Thật đáng tiếc, Tề hội phó, tư cách giám khảo của ông đã bị hủy bỏ.”

Tề Trác nhíu mày, Hạ thiếu chính là nhân vật nổi tiếng của đế quốc Lam Tinh, đương nhiên hắn không thể không nhận ra người này, thế nhưng dưới tình huống như vậy, hắn chỉ có thể nhắm mắt nói: “Hạ thiếu tướng, tuy cậu là thiếu tướng, mà chức trách của cậu là quản lí quân bộ, nhúng tay vào chuyện của hiệp hội đầu bếp e là không ổn lắm?”

Sắc mặt Hạ Vân Sâm hơi thay đổi, nghiêng người, đằng sau hắn xuất hiện một ông lão tóc bạc phúc hậu. Nhưng vừa thấy người này, ba giám khảo đều biến sắc: “Hội trưởng!”

Cổ hội trưởng lạnh mặt nhìn về phía Tề Trác, trầm giọng nói: “Bằng vào tôi là người dẫn cậu ấy lại đây.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.