Miễn Cưỡng Sắm Vai Phản Diện

Chương 12: "Bọn tao đều thương mày. Ngủ ngoan nhé, Hữu."



“Thế thơm cảm ơn bọn tao đi.”

___________

Thi xong học kì I một cái là thấy khỏe re à, trời trong xanh gió mát lành ôi bà bán hành.

   “Hắt xì.”

Hợ, tôi rút khăn giấy lau lau cái mũi đo đỏ như tuần lộc của mình, sổ mũi khổ sở thật sự. Tranh thủ ngày nghỉ, tôi ngồi cái bàn đặt cạnh cửa sổ để đọc sách cho thanh thản, ai ngờ gió lạnh tạt cho sml.

   “Ê Hữu, nghỉ tết qua nhà tao chơi không?” – Thằng Vinh ú òa từ sau lưng khiến tôi hú hồn.

   “Không có xe.”

   “Tao qua đón, xếp sẵn vali qua ở đến lúc đi học rồi về thẳng kỉ túc xá luôn!”

   “Mẹ mày không bảo gì à?”

Thằng Nguyên đêm qua cày game sáng nay ngủ trương cả người, nó nghe thấy có tiếng nói chuyện lại lười biếng bò dậy, thất tha thất thiếu đi tới ôm cổ tôi rồi cọ cọ cho ra độ ấm.

   “Mẹ nó dễ tính lắm. Tết nào bọn tao cũng cắm trại nhà nó mà. Ưmmmm, lạnh thế nhờ~”

Vì người thằng Nguyên còn giữ độ ấm từ chăn gối bò ra nên tôi cũng ôm ôm cánh tay nó cho ấm, mùi nước xả vải thoang thoảng thơm thơm, đấy là tôi đoán thế chứ tịt mũi chịu chết.

Thằng Vinh bày đặt phụng phịu lôi cái ghế ngồi cạnh tôi rồi ôm ôm cánh tay tôi.

Clm lại gay thế nhờ.

   “Anh Hữu! Anh Hữu! Ơ. Em nữa, em nữa!!”

Thằng Thanh từ xó xỉnh nào chui lên cũng nhao nhao nhao nhao đòi tôi ôm cho bằng được, tôi đành thương hại chìa ra một tay xoa đầu chó con làm nó vẫy đuôi rối rít.

Đợi đến lúc Toàn papa trở về với mấy củ khoai lang nướng thì cả bọn hú ầm lên lao vào cướp sạch, tôi mặc kệ yên ổn ngồi đọc sách thì có củ khoai đã bóc vỏ nửa trên đưa tới.

   “Dính tay.”

   “Mày lắm chuyện quá.” – Toàn papa xé vở ra làm lót cho củ khoai nóng bỏng rồi đưa tôi.

Tôi chưa cầm vội mà để thằng Toàn cầm thêm một lúc, há miệng cạp thử một miếng thấy không ngọt quá thì mới chịu nhận lấy.

   “Khó chiều.”

Toàn papa nói vậy rồi vò vò tóc tôi mấy vòng, xong lại ra ngoài làm gì đó.

Từ khung cửa sổ, tôi vô thức nhìn theo dáng người cao lớn ấy chầm chậm thu nhỏ rồi biến mất khỏi tầm mắt mình.

   “Anh Hữu.” – Thằng Thanh khe khẽ gọi tôi rồi ngồi xuống gối đầu lên đùi tôi. – “Tết anh ở bệnh viện chăm bố với em được không?”

Mẹ tối qua mới nhắn cho tôi bảo tết năm nay về quê ngoại chơi xong nhưng mà chắc trước đó sẽ ở với ông già vài mấy mùng đầu tết vậy, lỡ đâu ổng có chuyện gì thì cũng đỡ tiếc.

   “Giao thừa mình đi xem pháo hoa anh nhé, như hồi bé ý.”

   “Đông bỏ mẹ, tội gì đi rúc vào chỗ đấy.”

   “Nhưng mà em muốn xem.”

   “Đứng sân thượng bệnh viện mà xem.”

Nhóc con xụ mặt xuống rồi buồn thiu nói.

   “Dạ, có anh xem cùng em là được rồi.”

Nó nắm bàn tay tôi, ngón cái miết miết lên mu bàn tay rồi chậm rãi thủ thỉ.

   “Anh Hữu, em chỉ cần anh ở cạnh em. Nếu anh không ở cạnh em, em cô đơn chết mất.”

Chiếc lá úa vàng ngoài sân nhẹ bẫng chao liệng rơi xuống, gió lạnh thoang thoảng lướt qua.

   “Clm sến vậy thằng loằn.”

Tôi rùng mình ngồi dậy để nhãi ranh cộc đầu vào ghế gỗ.

________________________

Đêm cuối ở kí túc xá, đứa nào đứa nấy cũng tất bật thu dọn hành lí để trở về nhà, riêng bố Vinh mình nó 3 cái vali mới khϊếp thật sự.

Sợ hoàng tử bé sau tết sẽ màn cả tòa lâu đài của quàng tử sang đây quá.

   “Mùng 4 tết tao qua đón mày nha.” – Thằng Vinh đi tới vỗ vai tôi.

   “Để mùng 5 đi, tao sang bên ngoại mùng 5 mới về.”

   “Ok. Thế hai thằng kia?”

   “Tao qua nhà mày đêm giao thừa cũng được. Xông cho nhà mày năm tới cho may.”

   “Chim cút, mày xông tao chặt chân.”

   “Mùng 5, tao qua đón Thanh sang.” – Toàn papa vẫn không quên trách nhiệm của một người bố đường.
Cả bọn đêm đó không ngủ vội mà lén mang đồ nhắm ra làm một trận linh đình để chia tay nhau. Chúng nó uống rượu táo mèo như đúng rồi mà chỉ cho tôi uống mỗi loại soju trái cây nhẹ hều.

   “Nè, tối có nhớ tao thì nhớ gọi đó! Hai giờ sáng cũng tiếp!” – Thằng Nguyên đỏ bừng cả mặt, cổ còn vắt khăn tắm, huơ huơ cái chân gà nhìn như đứa thiểu năng.

   “Nhớ tao, một nháy, tao phi trâu đến!” – Thằng Vinh cũng ngu đần không khác gì.

   “Ốm, ốm… Đừng để ốm, tao kệ mày.” – Bố Toàn nốc nhiều nhất cũng lâng tâng khâng đến nơi.

Tôi thì….

Rượu nhẹ thôi nhưng nốc nhiều nên cũng hơi choang choáng, chỉ tỉnh hơn lũ thú kia có tẹo à, mồm mép đang bắt đầu đi chơi xa.

   “Tao nói thật, bọn mày là lũ khốn nạn!”

   “Đúng!” – Thằng Nguyên giơ cái chân gà gặm dở nhất chí.

   “Sao chúng mày, đã bắt nạt tao mà không bắt nạt cho trót, sao chúng mày lại…”
   “Này, không khóc, không khóc.” – Thằng Vinh xoắn xuýt lấy tờ giấy ăn lau dở tính lau cho tôi.

   “Tao ghét chúng mày, ghét chúng mày! Chúng mày sao càng ngày, càng tốt với tao vậy! Sao chúng mày không đánh tao! Hức, nếu chúng mày cứ tốt như thế, tao…”

   “Nín nín!”

   “Hức, tao, tao sẽ nhớ chúng mày đó huhuhuhu.”

   “Ngoan, ngoan.”

Thằng Toàn ngồi cạnh kéo tôi nhích sang để tôi ngả đầu lên vai nó rồi vòng tay ra sau vuốt vuốt lưng như muốn dỗ dành.

Thằng Vinh tay chân lóng ngóng không biết làm gì đành cất cái giấy ăn lau dở rồi bày trò tấu hề chọc tôi cười.

Thằng Nguyên lắc đầu cười trừ lại nheo nhéo cái mũi tôi rồi nháy mắt nói.

   “Thế thơm cảm ơn bọn tao đi.”

   “Hở?”

    “Thơm rồi bọn tao sẽ nhớ mày nè.”

   “Nhớ tao á?” – Tôi ngơ ngác

   “Nhớ lắm. Thơm một cái đi.”

Tôi mím môi suy nghĩ lung tung thấy nhức đầu nên không nghĩ nữa, rụt rè rướn người lên thơm má thằng Toàn một cái, thơm má thằng Nguyên đang chìa tới một cái, thơm nốt thằng Vinh cái nữa là xong.
Ai ngờ đổi lại mỗi thằng chúng nó lại ghé tới hôn trả tôi một cái lên trán.

   “Bọn tao đều thương mày. Ngủ ngoan nhé, Hữu.”

Tôi ngây ngốc cười như thằng đần trong làn ánh mắt ấm áp kì lạ đó  rồi lim dim ngủ mất tiêu.

Sáng hôm sau ôm đầu tỉnh dậy, nhìn quanh nhận ra chỉ còn mình tôi ở căn phòng này, cảm thấy trong lòng mình có chút văng vắng.

__________

Sơ: Lần đầu Sơ viết truyện mà lắm nhân vật nam tung hint với main thế này = )))))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.