Mệnh Hoàng Hậu

Chương 39: Kẻ nói dối



Cố Cẩm Nguyên đi theo sau lưng Thái tử, đi một hồi mới khẽ thở ra.

“Ngươi thật sự là một khắc cũng không yên tĩnh, chỉ hơi rời mắt một chút lại gây chuyện.” Thái tử lạnh nhạt nói.

Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, không nói chuyện.

Nàng có chút oan khuất, dù sao không phải nàng gây chuyện, mà là chuyện chọc đến nàng, nhưng đối với người đã cứu mình từ trong đầm hùm hang hổ ra, nàng lại không muốn cãi nhau với hắn.

Nàng đã nhận ra, hắn cũng không tệ với mình, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, dù sao cũng là bảo vệ mình.

Đối với một người bảo vệ mình, hắn thích nói gì đều được.

Thái tử cúi đầu, nhìn bộ dạng đôi mắt cúi xuống của nàng, thật sự là nhìn rất biết điều.

Hắn có chút buồn cười: “Ngươi như vậy, người khác không biets sẽ nghe ngươi vô tội.”

Cố Cẩm Nguyên: “Ta  thật sự là rất vô tội… Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra…”

Thái tử: “Một kẻ nói dối.”

Cố Cẩm Nguyên bĩu môi: “Thái tử, mặc dù ngươi là ân nhân của ta, nhưng cũng không nên nói ta như vậy.”

Thái tử: “Lừa đào, nói dối, lừa đảo, nói dối.”

Cố Cẩm Nguyên: “…”

Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Ta lừa gạt người khác, nhưng không lừa ngươi!”

Thái tử: “ngươi không gạt ta?”

Cố Cẩm Nguyên nghĩ một hồi, chột dạ.

Thái tử đến gần một bước, cúi đầu nhìn nàng.

Bởi vì địa long, bây giờ tẩm điện của Thái hậu, phía sau điện có vẻ hơi đơn sơ, hành lang yên tĩnh, phòng ốc vắng lặng, gió búi thổi đền cung đình, ánh đèn chập chờn, ánh sáng loang lổ chiếu lên gương mặt trong sáng như tuyết của nàng.

Gió núi hiu quạnh, hắn càng cảm thấy nàng cực kỳ yếu đuối, làm cho người ta thương.

Thật sự hắn không biết làm sao, đoạn đường này nàng đi thật gian khổ.

Đưa tay, cầm tay nàng.

Lúc nắm, mới phát hiện, bàn tay vốn mềm mại bây giờ lành lạnh.

Cố Cẩm Nguyên muốn rụt lại, nhưng không thể rụt lại được.

Nàng cắn môi nhìn hắn, gò má nóng, khẽ nói: “Buông ra…”

Thái tử lại nắm tay kia, lùi về phía sau một bước, hình bóng của hai người bị mái nhà cong giấu vào bóng đêm, hắn nhỏ giọng hỏi nàng: “Vừa rồi, Thái hậu nói gì?”

Cố Cẩm Nguyên: “Hỏi ngoại tổ mẫu ta, ta liền bịa một chút chuyện.”
Bịa chuyện?

Thái tử nhíu mày, nở nụ cười: “Ngươi quen bịa chuyện.”

Cố Cẩm Nguyên nhớ tới “kẻ nói dối” hắn vừa mới nói, lập tức vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ: “Bỏ ta ra!”

Thái tử lại nắm chặt không thả, thậm chí tay kia còn đặt lên lưng của nàng, quần áo lộng lẫy, một tay có thể nắm chặt eo, hắn dùng bàn tay của mình phác họa vòng eo kia.

Cố Cẩm Nguyên không được tự nhiên: “Ngươi điên rồi!”

Đây là bên ngoài hành cung của Thái hậu, hắn như vậy, không sợ người khác nhìn thấy sao?

Thái tử lại dùng cánh tay đặt ở sau lưng nàng, kéo nàng đến gần mình thêm: “Sợ cái gi? Ngươi cho rằng, ta xông vào tẩm điện của Thái hậu, mang ngươi ra, người khác sẽ nghĩ như thế nào?”

Cố Cẩm Nguyên nghĩ lại, hắn nói rất có đạo lý, nhưng mà, nhưng mà –

Nàng gì đến đó, mặt mắc cỡ càng thêm nóng, tim đập như trống: “Cái người này sao lại như vậy chứ!”

Thái tử lại cúi đầu, dùng môi hôn lên nốt ruồi nhỏ của nàng.

A—-

Lại nữa rồi.

Cố Cẩm Nguyên khí huyết dâng trào, tâm mềm chân mềm, cảm thấy tất cả sức lực của mình đều bị hắn hút hết.

Thân thể nhỏ bé và yếu ớt như hoa chỉ có thể không có sức lực dựa vào trong ngực nam nhân, mặc dù hắn tùy tiện chạm vào thân thể mình, chỗ ngượng ngùng của nữ nhi, bị bàn tay của hắn như có như không chạm vào, cho dù cách quần áo, nhưng cũng khiến nàng cảm thấy thẹn thùng, thậm chí Cố Cẩm Nguyên không nhịn được phát ra tiếng rên khẽ.

Giọng Thái tử khàn khàn khó nhịn: “Đừng kêu, sẽ làm cho người…”

Nước mắt Cố Cẩm Nguyên muốn rơi xuống, nàng không có sức véo cánh tay của hắn: “Ngươi xấu lắm, sao ngươi có thể khi dễ ta như vậy, ta, ta…”

Nàng khẽ phàn nàn, nhưng tiếng nói lại mang theo nũng nịu của nữ hài tử, thân thể run rẩy còn dựa sát vào trong ngực của hắn, giọng nói khẽ oán trách giống như là làm nũng.

Trong cổ họng Thái tử truyền đến tiếng đè nén.

Hắn nghĩ, nghĩ.

Lúc này Cố Cẩm Nguyên mềm mại, ngay cả tóc cũng tỏa ra hương thơm động lòng người, một nữ tử như vậy, làm cho người ta muốn nhào nặn, muốn nuốt vào, muốn vĩnh viễn giấu nàng đi không để người khác nhìn thấy.

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy hơi thở nặng nề kia, cảm thấy hơi thở nóng hổi quanh quẩn ở bên tai mình, lỗ tai mềm mỏi vừa nóng vừa ngứa, nóng đến mức đầu ngón chân hận không thể cuộn lại, nàng hít sâu một hơi, liền cắn cánh tay của hắn.

Không cắn hắn như vậy, nàng cảm thấy mình sẽ kêu ra tiếng, phát ra loại âm thanh cảm thấy thẹn thùng.

Vừa lúc đó, cách không xa truyền đến tiếng bước chân.

Cố Cẩm Nguyên sợ hãi, đột nhiên tỉnh lại, xấu hổ tức giận đẩy Thái tử ra.

Thái tử giơ tay nắm eo của nàng, vội vàng ngẩng đầu nhìn sang.

Ngươi tới, là thị vệ trưởng trong nội cung Lô Bách Minh.

Cố Cẩm Nguyên cực kỳ xấu hổ, nàng cố gắng đè nén tiếng thở gấp, hai mắt mở to, tránh thoát khỏi Thái tử, dựa vào cây cột bên cạnh.

Bị Cố Cẩm Nguyên tránh đi, Thái tử rụt tay về, lúc này lại đứng chắp tay sau lưng ở nơi đó, từ trên cao nhìn xuống Lô Bách Minh: “Lô đại nhân, sao vậy? Đêm khuya ở chỗ này?”

Lô Bách Minh nghiến răng, đôi mắt đảo qua Cố Cẩm Nguyên bên cạnh Thái tử.

Cô nương ban ngày cao thượng giống như trăng trên bầu trời, lúc này lại giống như hoa lê gặp mưa rào gió lớn, hai mắt rưng rưng, gò má trắng noãn vì ngượng ngùng mà đỏ lên, búi tóc khẽ rơi xuống, tram cái nghiêng, thậm chí hơi thở cũng giống như không còn, hai chân càng run rẩy.

Vừa mới xảy ra chuyện gì, Thái tử làm gì với nàng, hắn có thể đoán được.

Lô Bách Minh chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, phút chốc, hận không thể trực tiếp kéo nàng đến bên cạnh mình.

Hắn được biểu cữu nhờ vả, muốn hắn chiếu cố vị cô nương này.

Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô nương này, liền không tránh khỏi đi vào trong lòng, nghĩ đến quan hệ xưa nay của Lô gia và Ninh Quốc Công phủ, lại có chút suy nghĩ viển vông.

Đặc biệt là sau khi thấy nàng ngồi ở trong bụi rậm, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, yếu ớt không có sức lực, hắn cứu nàng lên, càng mơ hồ sinh ra một loại ý nghĩ, thế nào cũng muốn bảo vệ nàng chu toàn, không để nàng bị người khác khi dễ.

Nhưng bây giờ, chỉ mới qua nửa ngày, nàng lại bị người khác chà đạp biến thành bộ dạng như vậy.

Thái tử nhìn ra ý tứ trong mắt Lô Bách Minh, không khỏi nhíu mày giễu cợt.

Hắn biết rõ vị Lô Bách Minh này, đời trước thâm tình với Cố Cẩm Nguyên, quả thật là một mực khăng khăng.

Đời này, mặc dù đã không giống như đời trước, nhưng, tâm tư của Lô Bách Minh đối với Cố Cẩm Nguyên vẫn không thay đổi.

Hắn cũng biết, chuyện lúc trước là Lô Bách Minh ra tay.

Nhưng, phải cần tới Lô Bách Minh sao?

Đương nhiên Lô Bách Minh cũng cảm thấy xem thường trong mắt Thái tử, Lô Bách Minh nhìn Cố Cẩm Nguyên ở bên cạnh, cuối cùng quỳ một chân trên đất, cúi đầu với Thái tử: “Thuộc hạ phụng mệnh hộ giá Thái hậu, nghe thấy tiếng vang khác thường, liền tới xem, không ngờ là Thái tử và Cố cô nương.”

Khi Lô Bách Minh nhắc đến ba chữ “Cố cô nương”, trong miệng còn có cảm giác nghiến răng.

Thái tử: “Vừa rồi Cố cô nương từ trong tẩm điện của Thái hậu đi ra, ta thấy trời tối, bên người cô nương lại không có người phục thị, liền muốn đưa cô nương trở về phòng.”

Nói xong, hắn nhìn Cố Cẩm Nguyên: “Không phải vừa rồi ngươi nói chân ngươi không có sức sao, muốn ta đỡ, bây giờ lại không cần sao?”

Hắn nói như vậy, ngược lại giống như hắn rất thân mật với mình.

Cố Cẩm Nguyên xấu hổ và tức giận, đôi mắt như có lửa trừng hắn: “Tạ điện hạ, nhưng bây giờ thần nữ tốt hơn rồi, không dám làm phiền Thái tử.”

Nói xong, nàng cố ý nhìn Lô Bách Minh: “Lô đại nhân, có thể làm phiền đại nhân đưa ta trở về phòng không?”

Trong mắt Thái tử lập tức tối sầm lại, đương nhiên hắn biết Cố Cẩm Nguyên cố ý, cố ý tìm nam nhân khác.

Hắn vừa muốn nói, nàng lại quay đầu, cắm môi triwngf hắn, như một con thú nhỏ đang xù lông.

Thái tử nhíu mày, cũng không nói gì nữa, xem như ngầm đồng ý.

Lô Bách Minh ngoài ý muốn, hắn không ngờ Thái tử lại buông tha Cố Cẩm Nguyên, vội nói: “Cố cô nương, mời —“

Hai chân Cố Cẩm Nguyên còn bủn rủn không có lực, nhưng ở trước mặt Lô Bách Minh, dĩ nhiên nàng không thể để cho người khác nhìn ra, khó khăn lắm mới đứng vững, cáo biệt Thái tử, muốn đi cùng Lô Bách Minh trở về phòng.

Nhưng ai biết, vừa mới cất bước, chợt nghe thấy một tiếng nói: “Cô nương, có thể tìm được người rồi!”

Nhìn sang thì ra là Nhiễm Ti.

Cố Cẩm Nguyên thấy Nhiễm Ti, cũng mừng rỡ: “Trước đó ngươi đã đi đâu, không thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện.”

Tuy là một tiểu nha hoàn, nhưng rốt cuộc cũng là người bên cạnh mình, cũng là một mạng người, nếu ở đây xảy ra chuyện gì, Cố Cẩm Nguyên khó tránh khỏi có chút đau lòng.

Nhiễm Ti tiến lên, đỡ Cố Cẩm Nguyên: “Cô nương, trước đó suýt nữa mất mạng, sau ay mắn được người cứu, nô tỳ nghe cung nhân nói, biết chỗ ở của cô nương, liền muốn tìm cô nương, ai ngờ nghe nói cô nương được Thái hậu mời tới, nô tỳ nhớ kỹ, sợ cô nương không có người dùng, nô tỳ lại không bên cạnh, liền chạy tới đây.”

Cố Cẩm Nguyên khẽ thở ra, liền muốn Nhiễm Ti đỡ mình, cùng mình trở về phòng.

Về phần Thái tử, về phần Lô Bách Minh, không cần.

Mắt thấy thân thể mảnh khảnh yếu duối của Cố Cẩm Nguyên được nha hoàn kia đỡ rời đi, Lô Bách Minh mím môi, lông mày khẽ nhúc nhích.

Thái tử bên cạnh lại lạnh nhạt nói: “Xem ra Lô đại nhân rất rảnh rỗi?”

*

Cố Cẩm Nguyên sau khi trở về phòng, chán nản ngã xuống giường.

Nhiễm Ti chỉ cảm thấy cô nương nằm ở trên giường, tóc dài mềm mại rối tung, gò má non mềm lộ ra vẻ đỏ ửng, mà trong mắt cũng hiện ra một tầng nước, làm nổi bật lên thân thể nhỏ bé như ngọc như hương, nhất thời không khỏi âm thầm kinh sợ trước vẻ đẹp của Cố Cẩm Nguyên, đều là nữ tử, cũng suýt nữa nhìn đến ngây dại.

Lập tức vội hỏi: “Cô nương, cô nương cảm thấy khó chịu ở đâu?”

Nhưng bây giờ trong lòng Cố Cẩm Nguyên chỉ có oán hận.

Nếu như nói trước, lúc Thái tử chạm vào nối ruồi nhỏ của mình, thân thể mình mềm nhũn giống như bị người ra hút hết sức lực, nàng còn có thể nói là bởi vì máu hươu, máu hươu vốn có hiệu quả trợ hứng, sau khi uống máu hươu, dĩ nhiên là có chút khác biệt.

Nhưng hiện tại, máu hươu sớm đã sớm không còn, sao chạm mình một cái, mình vẫn khó kìm lòng nổi, cái này thật đáng hận.

Nàng có chút mờ mịt lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi, ngươi cũng đi nghỉ sớm đi.”

Dĩ nhiên Nhiễm Ti không dám hỏi nhiều, hầu hạ nàng đắp chăn ngủ bằng gấm xong, lúc này mới cầm quần áo để ở một bên rời đi.

Cố Cẩm Nguyên lật qua lật lại, khó có thể ngủ.

Nàng giơ tay lên, vuốt nốt ruồi nhỏ của mình, cũng không thấy gì khác thường.

Chỉ là, tại sao Thái tử chạm vào, nàng lại tâm mềm chân mềm, run run rẩy rẩy, khó kìm lòng nổi.

Là hắn hạ độc gì với mình, hay thế nào?

Ngày xưa Cố Cẩm Nguyên sao chép sách thuốc, có thể nói là thuộc làu làu tác phẩm sách thuốc vĩ đại, cũng ít nhiều biết rõ âm dương điều hòa, chỉ là, chỉ là không phải như thế!

Dựa vào cái gì, chỉ một nốt ruồi nhỏ, cũng không có nơi khác, nàng lại có phản ứng lớn như vậy!

Nàng cứ nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng hận, chỉ hận Thái tử không thể ở trước mặt ngay lúc này, nàng sẽ cắn hắn một cái cho hết giận.

Sau đó nàng thiếp đi, trong mộng, có đất rung núi chuyển, có rắn độc đuổi theo, còn có lồng ngực rộng lớn rắn chắc của nam nhân.

Hắn dùng môi hôn mình, mình hóa thành vũng nước trong ngực hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.