Cố Ngọc một đêm chạy xe, buổi sáng đã tới vùng ven J tỉnh tạm nghỉ ngơi, thuận tiện ở đó gia cố sửa sang ô tô, sau đó làm bữa sáng.
Sữa đậu nành cùng bánh quẩy nóng hổi, còn có bánh rán hành đậu phộng mới mẻ, Cố Ngọc đối với đồ ăn trong mạt thế không ngừng hạ thấp, ngày tháng ăn không đủ no cô cũng từng trải qua, có thể lấp đầy bụng là được, hương vị chỉ là thứ yếu.
Cố Ngọc một bên dùng bữa sáng, một bên tùy ý đánh giá đám người đang nhàn nhã tự tại trong nhà ăn.
Phanh!!
Đột nhiên, một người đàn ông cũng đang ăn bữa sáng không hề báo trước ngã xuống, người chung quanh thập phần kinh ngạc, nhưng không có người nào dám tiến lên, tất cả đều sôi nổi lui ra phía sau, thậm chí còn có một số người khó chịu rời khỏi nhà ăn.
Bởi vì sau khi phát hiện người bị virus cảm nhiễm sẽ sốt cao không lùi, cũng có người đột nhiên ngã xuống, hơn nữa tính lây lan của virus tang thi quá mạnh, rất dễ dàng truyền từ người này qua người kia ở một khoảng cách nhất định.
Tất cả mọi người đều lui ra phía sau, có người gọi điện thoại cho xe cấp cứu 120, cũng có người trực tiếp đi kêu nhân viên công tác của trạm dừng chân đến.
Nguyên bản nhà ăn đang náo nhiệt giờ phút này đều gió cuốn mây tan mà thối lui, chỉ có Cố Ngọc còn ở chỗ đó thong thả ung dung mà ăn bánh quẩy.
Bánh quẩy thực xốp giòn, khó có được ở một trạm dừng chân tìm được người làm bánh quẩy biết canh chỉnh độ lửa như vậy, bánh rán hành nướng cũng thật thơm, còn có sữa đậu nành cũng rất sánh mịn.
Cố Ngọc nhắm mắt lại cảm thụ đồ ăn thơm ngon, cũng không biết đến khi nào mới có tâm tình thưởng thức như vậy. Cô cũng nghe thấy những người dẫn đầu chạy trốn khỏi nhà ăn, một đám người tụ tập ở cửa nói mãi.
“Ngươi nhìn xem, cô ta cách chỗ gã đàn ông ngã xuống rất gần, tiếp xúc gần gũi sẽ bị lây bệnh a, chỉ sợ cô ta cũng đã sớm nhiễm bệnh.”
“Chúng ta mau lui lại xa chút!”
“Đi nhanh đi, nghe nói ở trong không khí cũng sẽ lây truyền, ta còn không muốn chết!”
“……”
Cố Ngọc chậm rì rì mà ăn xong bữa sáng, không có lãng phí một chút đồ ăn nào.
Vốn dĩ cô cũng không nghĩ sẽ đi quản gã đàn ông ngã xuống kia, sau khi virus tang thi bùng nổ liên tiếp ngã xuống cũng mấy vạn người, lưỡi hái Tử Thần chưa từng đình chỉ thu hoạch sinh mệnh, vận khí tốt liền trở thành dị năng giả, vận khí không tốt hoặc là chết, hoặc là liền biến thành người biến dị mất đi nhân tính.
Sinh sinh tử tử, những chuyện huyết tinh thảm thiết Cố Ngọc đã gặp qua rất nhiều, cô đã xác định tâm của mình cũng đủ cứng rắn.
Bất quá một khắc sau khi đứng dậy muốn đi, Cố Ngọc hướng chỗ người đàn ông ngã xuống kia liếc mắt nhìn lướt qua, một cái nhìn này, khiến cô dừng bước chân.
Di……
Đây là chuyện gì?
Cố Ngọc chớp chớp mắt, cô xác định mình không có nhìn lầm, đỉnh đầu người đàn ông này, không đúng! Không chỉ đỉnh đầu mà toàn thân hắn đều bao phủ một tầng mỏng ánh sáng bạc, ngân quang lưu chuyển, tựa như cả người hắn đắp lên một tầng hơi bạc.
Thông quang biện sắc*(nhìn thấu màu sắc) lại có tác dụng?
Dọc theo đường đi Cố Ngọc cũng bớt chút thời gian sử dụng qua vài lần, nếu đây thật sự là dị năng của cô, cô phải nghiên cứu một chút nó có tác dụng gì, không có khả năng chỉ là dị năng râu ria đi? Nếu thật như vậy, cô hi vọng mình có thể kích phát ra thêm một cái dị năng nữa.
Nhưng một đường nhìn qua, đều là chút màu sắc thật nhạt nhẽo, thậm chí có màu còn rất vẩn đục, cô đây là lần đầu nhìn thấy màu bạc thuần tuý như thế, hơn nữa còn lan toả khắp người đàn ông kia.
Này tuyệt đối không đơn giản.
Bắt nguồn từ tò mò, đám người ở ngoài cửa kinh ngạc la thành tiếng khi thấy Cố Ngọc đi qua chỗ người đàn ông kia.
Người đàn ông ngã trên mặt đất, bên ngoài mặc áo lông vũ màu xanh biển, cổ áo sơ mi trắng lộ ra nhăn nhúm do bị ngã, quần jean bao hai chân thon dài, hắn thực tuổi trẻ, ngũ quan lớn lên khá xinh đẹp, giờ phút này hai mắt hắn nhắm nghiền, lông mi thật dài hơi rung động, mũi cao thẳng, môi có chút mỏng, tựa hồ bởi vì thống khổ mà gắt gao mím chặt run rẩy.
Cố Ngọc duỗi tay đặt trên trán hắn kiểm tra, xác định độ ấm cao đến kinh người, là dấu hiệu cảm nhiễm virus tang thi.
Cố Ngọc nhấp nhấp khóe môi, theo lý thuyết người như vậy cô không cần quản, sau này là phúc hay họa đều là số mệnh của hắn, nhưng màu bạc thuần khiết như vậy cô là lần đầu tiên nhìn thấy, khiến cô không bỏ mặc được.
“Ngươi…… là ai?” Thời điểm người đàn ông bị Cố Ngọc nâng dậy toàn thân còn có chút suy yếu, cơ hồ toàn bộ trọng lượng đều đè ở trên người cô.
Bất quá Cố Ngọc cũng không cảm thấy quá nặng, thân thể cô cũng chỉ cao 1 mét 65, nhìn qua người đàn ông này phải cao 1 mét 85 trở lên, cân nặng hẳn chừng 150 cân*(ước chừng 70kg Việt Nam mình) nhưng cô thật sự không cảm thấy nặng.
Cố Ngọc trong đầu suy nghĩ chuyển động, cô hiện tại càng ngày càng khẳng định được thông quang biện sắc một loại dị năng, bởi vì có dị năng mới khiến các phương diện tốc độ, lực lượng cùng với thị lực, thính lực của cô so với người bình thường cao hơn, hơn nữa đây là một cái tuần tự bắt buộc trong quá trình tiến hoá.
Chẳng qua lần xúc phát dị năng này cô cũng không có phát sốt, như vậy cô còn có thể xúc phát thêm dị năng nữa được không?
Cố Ngọc trong lòng thực khổ bức, tuy rằng trong mạt thế cũng có song hệ dị năng thậm chí còn có cường giả nhiều dị năng, nhưng sự tồn tại đó tựa như lông phượng sừng lân*(ý nói quý hiếm, hiếm có), so với chuyện trúng vé số cơ hồ còn thấp hơn.
Cô còn nhớ lời đồn trong thời kỳ mạt thế có đệ nhất cường giả tên Trịnh Gia là người có được dị năng tinh thần cùng dị năng hệ phong cấp bậc ở đỉnh cường giả, nhưng cô vẫn chưa từng gặp qua, chỉ là nghe nói thôi.
Đối với những người 10 năm ở mạt thế mà dị năng chỉ tới cấp 4 như cô mà nói, có thể giãy giụa sống sót đã không quá dễ dàng.
“Ngươi đừng động…… ta…… sẽ lây bệnh……” Người đàn ông kia giãy giụa, nghĩ muốn thoát khỏi Cố Ngọc đang đỡ hắn.
Cũng mặc kệ hắn kháng cự thế nào, cánh tay nhỏ nhắn đỡ lấy hắn lại không có chút dấu hiệu nào buông tay, hắn chỉ có thể suy nhược dựa vào trên người Cố Ngọc, tuỳ ý cô đỡ đi đến phía trước.
Cố Ngọc đỡ hắn hướng cửa nhà ăn mà đi, những người ngoài kia nguyên bản còn tụ tập ở cửa thoáng cái chạy tứ tán như ong vỡ tổ, đây là virus di động đó, ai dám lại gần để bị lây truyền chứ, bọn họ đều cảm thấy cô gái nhỏ này điên rồi.
Thờ điểm nhân viên y tế 120 cùng nhân viên công tác trạm dừng chân còn chưa đuổi tới, Cố Ngọc đã đem người an trí ở trên ghế sau xe Hãn Mã mình, hơn nữa còn cường thế cưỡng ép rót cho hắn một chai nước khoáng.
Những người từng trải qua quá trình cải tạo dị năng đều biết, lúc phát sốt cao, tuy rằng cả người nhìn không thanh tỉnh, nhưng lại đối với hoàn cảnh chung quanh lại có cảm giác vô cùng mãnh liệt, mỗi một cọng cỏ hay một lá cây, thậm chí là một hạt bụi rơi xuống…… Giác quan cảm xúc ngay lúc này sẽ mở rộng một cách vô hạn, đương nhiên cũng sẽ bị đau đớn gấp bội đánh úp, có thể cảm nhận được thân thể cực nóng, tựa như một cổ dung nham từ đáy lòng trào lên, đem hết thảy hoà tan không bỏ sót chút nào.