Mạo Phạm - Mộng Dữ Chu Đồng

Chương 10



Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, đến khi mặt trời lặn, Liên Vãn mới cầm hóa đơn đẩy cửa tiệm tạp hóa ra.
Chuông treo trên cửa kêu leng keng, vài vị khách quanh quẩn trong quán đều tùy ý nhìn sang, thấy một người phụ nữ mình đầy bụi bặm đi vào, liền quay đầu lại.
Cũng có người quen biết, nở nụ cười chào hỏi với nàng, Liên Vãn mặt lạnh, gật đầu chào lại.
Đằng sau quầy, Chu Yên Thiển đang ăn chiều. Bát súp trông có vẻ vô vị, vài sợi mì mỏng dường như chỉ cần một chiếc đũa là có thể gắp ra được.
Liên Vãn đến gần, đặt chìa khóa xe xuống, dùng hai ngón tay đẩy hoá đơn qua và nói: “Đây, chị nhìn thử xem có đúng không.”
Giọng điệu giả vờ lạnh nhạt, Liên Vãn không giải thích được tại sao mình lại có vẻ mặt như vậy, rõ ràng hôm qua hai người họ còn rất vui vẻ.
Thật bất ngờ, câu trả lời của cô đến muộn hơn nàng mong đợi.
Liên Vãn lặng lẽ cúi đầu nhìn sang.
Hôm nay người phụ nữ ăn mặc rất giản dị, không còn chiếc áo hai dây hở hang nữa, nay đã đổi sang chiếc áo chữ T trắng rộng mềm mại che kín lấy mọi thứ, chỉ tôn lên chiếc cổ trắng ngần, trông xinh đẹp hơn bình thường và trông trẻ trung hẳn ra. Nghe thấy Liên Vãn nói, hai tay cô chống đầu, lười biếng ngẩng đầu, lông mi thật dài khẽ run, sau đó nhẹ giọng đáp: “Được.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, ngón tay vừa cất chìa khóa của Liên Vãn hơi khựng lại, dời mắt đi và đẩy hoá đơn đến gần hơn một chút.
Nàng nghĩ rằng không nên làm phiền Chu Yên Thiển kiểm tra danh sách hàng hoá, hoặc là nàng muốn tránh điều gì đó. Nàng thu hồi ánh mắt, đi đến một bên, một tay chống lên quầy, tay kia cầm chìa khóa xe, đôi mắt vô định nhìn những kệ hàng được sắp xếp ngay ngắn xung quanh, chờ người phụ nữ xác nhận chi tiết.
Chu Yên Thiển đọc nó rất nhanh, nhưng rõ ràng cô không có kinh nghiệm trong việc bàn giao, thế nên Liên Vãn đã nhắc nhở cô: “Ký tên ở dưới.”
Ngăn kéo bị kéo ra rồi đóng lại, đầu bút đặt trên mặt giấy, phát ra tiếng sột soạt rất nhẹ.
Người phụ nữ cầm chiếc bút bằng những ngón tay mảnh khảnh, Liên Vãn nhìn chằm chằm vào nó, bất giác ngờ rằng nó sẽ gãy trong giây lát.
Nhưng chỉ là vài giây, sau khi ký tên, nàng nhìn thấy Chu Yên Thiển chuẩn bị trả lại hóa đơn, nàng thu hồi suy nghĩ vẩn vơ của mình và vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Chu Yên Thiển hơi ngẩng đầu lên rồi đưa bản hoá đơn đã ký.
Thời điểm tờ giấy được đưa ra, ngón tay của hai người đồng thời nắm hai đầu bản hoá đơn. Liên Vãn cụp mắt xuống, vừa muốn thừa dịp lúc này nhìn người đối diện, lại phát hiện lực cầm nắm tờ giấy đã tăng lên, nàng không lấy lại được.
Liên Vãn thở phào nhẹ nhõm rồi lại khẩn trương.
Sợ làm rách mảnh giấy mỏng manh, nàng thận trọng hạ thấp lực, rụt lại một chút, nhưng phía đối diện vẫn không nhúc nhích.
Những ngọn đèn sợi đốt nóng và sáng chói khiến người ta hoảng sợ không nơi trốn tránh.
Hai người tựa hồ lâm vào bế tắc, ai cũng không lùi bước, Liên Vãn có chút ngẩn người, sững sờ nhìn qua, liền thấy Chu Yên Thiển ngẩng đầu mỉm cười với nàng.
– Và đây là lần đầu tiên nàng thấy ai đó cười như thế này.
Khác với vẻ đẹp có tính xâm lược và sự quyến rũ trực diện trước đây, nó gần trong tầm với nhưng rồi lại chợt gần chợt xa, giống như những bông hoa đong đưa bên tường trong sương sớm, rõ ràng là cô ấy chỉ ngồi và mỉm cười với bạn, nhưng bạn cảm thấy như thể bạn có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy.
Bầu không khí lãnh đạm được cố tình tạo ra kể từ khi bước vào cửa dường như tan biến bởi nụ cười này.
“Hôm nay em đến muộn.” Người phụ nữ nhìn nàng chằm chằm, trên môi vẫn giữ nụ cười, nhẹ giọng nói.
“Buổi sáng tắc đường…” Liên Vãn tránh ánh mắt của cô, khô khan giải thích: “Chiều nay em vội đi giao hàng, không thể mang đến cho chị được.”
“Hửm?” Nàng cảm thấy ánh mắt của Chu Yên Thiển chậm rãi quét qua nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên mặt nàng, “Là vậy à?”
“…”
“Chị đã đợi em cả ngày đấy.” Chu Yên Thiển nói.
Bấy giờ tờ hoá đơn đã được lấy về, Liên Vãn cầm nó, nhưng không biết nên nói gì.
Trên bàn có một ly nước, Chu Yên Thiển cầm ly thủy tinh, còn trẻ con xoay nó một cái: “Một bát đậu phụ sốt tương, hai que kem, hai phần bún, ba gói khoai tây chiên, một gói kẹo xí muội, Ồ,” cô ngẩng đầu lên: “Còn có mấy cái bánh mì nhỏ, mấy miếng chocolate.”
“Vì chờ em mà hôm nay chị ăn nhiều như vậy, ngồi xem tivi cả ngày, hơi nóng cũng bốc lên tận trời luôn.” Chu Yên Thiển nói, trên môi nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Em thậm chí còn không gửi cho chị một tin nhắn nào, mà bây giờ cũng không muốn xin lỗi chị luôn à? Nhóc con.”
Xưng hô trong lời nói của cô khiến Liên Vãn cau mày theo bản năng, nhưng nghĩ đến việc cô đã đợi nàng cả ngày hôm nay, nàng vẫn cụp mắt thành thật xin lỗi: “Em xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy nữa. Sáng nay con đường kia bị sập… Đơn hàng buổi chiều hối gấp lắm, tình trạng giao thông trên đường cũng kém nữa, đến nơi thì suýt chút không thể thoát ra được nên bị chậm trễ rất lâu.”
Sau khi suy nghĩ, nàng nói thêm: “Đôi khi lái xe em không thể đọc tin nhắn, nếu chị muốn hỏi em thì chỉ cần gọi cho em là được.”
“Vậy thì —” Chu Yên Thiển cười vui vẻ, đưa tay ra, hướng về phía Liên Vãn. “Được rồi. Chuyện này xem như bỏ qua.”
Thừa dịp Liên Vãn thả lỏng biểu tình, Chu Yên Thiển hắng giọng, cười nhìn nàng: “Tay trái.”
“… Sao?” Liên Vãn chậm rãi đặt tay vào lòng bàn tay cô.
“Sao em ngoan quá vậy.” Chu Yên Thiển nắm chặt cổ tay nàng, nhếch môi cười, giọng điệu lại trở nên quen thuộc, “Vừa vào cửa là chị đã muốn hỏi em rồi, hôm nay em đi đâu lăn lộn mà làm mình mẩy trở nên bẩn thế này.”
Đi cả ngày đường, giày bẩn, áo phông đen, quần tây đen đều lấm tấm bụi, nhưng người lại trắng trẻo đến mức biến tất cả bụi bẩn thành lớp nền sạch sẽ, như thể nửa bức tường trống làm nổi bật bức tranh phong cảnh.
Lòng bàn tay của người phụ nữ dường như có sức mạnh kỳ diệu, Liên Vãn để cô nắm lấy tay mình, và sau một hồi im lặng, nàng trả lời: “… Bốc dỡ hàng.”
Khi nói đến đây, giọng của người phụ nữ đã hạ thấp xuống an ủi nàng, mềm như lòng bàn tay cô: “Mệt không?”
“Vẫn ổn.” Liên Vãn nói, “Tập quen là tốt rồi.”
Chu Yên Thiển ngừng nói và lặng lẽ nhìn nàng. Hai người nhìn nhau, không biết vì sao, Liên Vãn đột nhiên sợ đọc được cảm xúc như thương hại hay đồng tình từ trong mắt cô, nàng đột nhiên trở nên bực bội trong im lặng, thu tay về nói: “Vậy em đi trước. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì cuối tuần này hàng sẽ được giao đến chỗ chị.”
Chu Yên Thiển hơi nghiêng đầu, không định giữ nàng lại, cũng không so đo giọng điệu đột nhiên lạnh lùng của nàng: “Được.”
Không có âm nhạc trong cửa hàng. Nhạc nền đơn điệu duy nhất là tiếng bước chân và tiếng chuông cửa. Một khách hàng khác bước vào, tiếng leng keng lại vang lên. Liên Vãn đứng trước quầy, lặng lẽ gấp tờ hoá đơn và cầm nó cùng với chìa khóa xe trong lòng bàn tay.
“Hy vọng cuối tuần đến nhanh hơn.” Gần như ngay sau khi tiếng chuông vang lên, Chu Yên Thiển lại nhẹ nhàng nói.
Liên Vãn rũ mắt, nhìn cô.
“Chị muốn xem dáng dấp làm việc của em lại lần nữa.” Cô chống cằm, “Nhất định rất đẹp, giống như ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Liên Vãn không biết phải nói gì vào lúc này.
Nàng nhận thấy tim mình đập mất kiểm soát vì lời khen này, và nàng sợ Chu Yên Thiển sẽ phát hiện ra sự bất thường của mình nên hoảng sợ nhìn đi nơi khác.
Nhưng những suy nghĩ phân tán của nàng giống như cỏ dại lan rộng, rối tung lên không thể kiểm soát: Hóa ra Chu Yên Thiển cũng nhớ lần gặp đầu tiên của các nàng, không chỉ nhớ, mà còn tưởng niệm, không chỉ tưởng niệm, mà còn nói thẳng như vậy, rực rỡ đến mức ngay cả Liên Vãn cảm thấy sự hèn hạ của mình không có chỗ trốn, cùng với trái tim đang đập loạn nhịp của mình, những bí mật trong đêm khuya kia dường như lần lượt bị rũ bỏ dưới ngọn đèn sợi đốt, chờ đợi cô giải quyết.
Đầu ngón tay khẽ run, miệng lưỡi Liên Vãn khô khốc, thấp giọng nói: “… Vậy em đi đây.”
Nàng bỏ chạy.
Đêm đó, Liên Vãn nằm mãi mà không ngủ được.
Có bốn mùa rõ rệt ở thị trấn Bình Xuyên, và mùa hè cũng làm tròn trách nhiệm của nó.
Đêm hè thật dài. Khi tỉnh dậy, trán nàng lại lấm tấm mồ hôi. Cái nóng của buổi sáng mùa hè là cái nóng không thể chịu nổi, sự nóng bức của cả đêm và sương mù ẩm ướt của buổi sáng như khóa chặt lấy cơ thể con người, cho dù đổ mồ hôi bao nhiêu cũng không thể giải tỏa được, điều này khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Liên Vãn đã quen với sự bứt rứt này, đổ mồ hôi cả đêm, ấm nước cũng cạn sạch, nàng lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh bên cạnh giường, vừa vặn vừa ra khỏi nhà, định buổi tối đi làm về sẽ ghé cửa hàng điều hoà trong thị trấn xem thử.
Trên thực tế, nàng đã lái xe được vài năm, cũng tiết kiệm được một số tiền nhỏ, lẽ ra nàng không cần sống tằn tiện và nghèo khó như vậy. Nhưng Liên Vãn đã quen với cuộc sống như vậy và không có ý định thay đổi, vì vậy số tiền vẫn còn nguyên vẹn. Tiết kiệm tiền luôn có mục đích, nhưng nàng không có gì để lên kế hoạch cho riêng mình.
Lắp thêm máy điều hòa vậy. Liên Vãn nghĩ, có lẽ nàng nên lắp điều hòa cho mình từ sớm.
Nước khoáng mua ở cửa hàng của Chu Yên Thiển, Liên Vãn mở nắp ra mới nhận ra, cái nóng ẩm ướt buổi sáng khiến cánh tay nàng hơi nhức mỏi. Nàng nhấp từng ngụm nước nhỏ, theo thói quen nhìn ra ban công trống trải cách đó không xa.
Trên ban công có một chậu hoa nhỏ, dàn máy lạnh bên ngoài đang kêu ầm ầm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.