Thẩm Trọng Thành từ khi còn bé đã không hợp với cô rồi, anh phủi sạch cái đống hoa giấy đủ màu trên đầu rồi đi đến chỗ Tạ Dư An tịch thu cái kèn tam giác, còn giành luôn cả bao lì xì của cậu mà ném lại cho Thẩm Tiêu Hồng.
“Em đừng lấy tiền lì xì của bả.” Những lời này là nói với Tạ Dư An, chỉ là sau khi nói xong thì anh ta nhìn thẳng về phía Thẩm Tiêu Hồng mà lạnh lùng nói, “An An không cần tiền của bà.”
Thẩm Tiêu Hồng nhếch mép, ôm cánh tay mà cười nói: “Cũng không có bao nhiêu tiền, không so được với 99 tình thâm nghĩa trọng của mày, nhưng dù gì đây cũng là tấm lòng của người lớn trong nhà đó.”
Thẩm Trọng Thành hỏi lại: “Bà mà cũng tính là người lớn trong nhà hả?”
Thẩm Tiêu Hồng nắm một lọn tóc xoăn, dùng ngón tay cuốn lấy vừa chơi đùa vừa nói: “Nếu như mày không chịu nhận chị mày thì tao chỉ có thể tủi thân làm ba của mày thôi.”
Thẩm Trọng Thành giận dữ cười lại: “Bà có gan thì lặp lại mấy lời này trước mặt ba đi.”
“Tao không dám, cơ mà có chứng cứ chứng minh tao nói không?” Thẩm Tiêu Hồng không biết nghĩ tới cái gì liền nghẹn cười mà nói, “Mày cũng không có ghi âm lại.”
Tiền Trấn Xuyên đứng bên cạnh nghe thấy Thẩm Tiêu Hồng nhắc đến ghi âm thì rất sợ cô nàng đem chuyện của mình với Nghiêm Lâm khai ra, thấy Thẩm Trọng Thành với bà chị giống như muốn nhào vô đánh nhau liền vội vàng khuyên can: “Anh Thẩm anh Thẩm, thôi bỏ đi, hôm nay là ngày vui mà…”
Thẩm Tiêu Hồng thế mà lại là chị của Thẩm Trọng Thành?!
Tạ Dư An còn chưa phục hồi được tinh thần khi biết được chuyện này, thế nhưng thấy bầu không khí giữa Thẩm Trọng Thành với Thẩm Tiêu Hồng lúc này không đúng lắm, ngay cả Tiền Trấn Xuyên cũng đứng ra khuyên ngăn người cho nên cậu cũng bước tới ngăn Thẩm Trọng Thành lại, tiện thể nói với Thẩm Tiêu Hồng: “Cảm ơn chị Tiểu Hồng, tấm lòng của chị em xin nhận, thế nhưng tiền của chị em không lấy đâu.”
Tuy rằng cậu không biết quan hệ giữa hai người họ sao lại tệ như vậy, thế nhưng nếu như Thẩm Trọng Thành không muốn cậu nhận tiền lì xì thì cậu tất nhiên sẽ đứng về phía Thẩm Trọng Thành, dù gì anh ấy cũng là bạn trai cậu____ đã là bạn trai cậu thì cậu phải đi theo mà vuốt lông rồi.
Mà Thẩm Tiêu Hồng thấy Tạ Dư An đứng về phía Thẩm Trọng Thành cũng không có tức giận, cô cười cười đem bao tiền lì xì mở ra, hướng vào bên trong mà thổi một cái, nửa miếng tiền giấy lộ ra ngoài bỗng dưng tự cháy, ở giữa không trung rực lên ánh sáng màu đỏ rực, sau khi cháy sạch thì không còn lại chút tro tàn nào, Thẩm Tiêu Hồng cười cười nói: “Đây là tiền ma thuật, được dùng cho trò ảo thuật.”
Nói xong, cô nàng bước đến bên cạnh Tạ Dư An rồi nói: “Lát nữa add wechat của chế, chế gửi cho em cái này hay lắm.”
Vẻ mặt Tạ Dư An hơi rối rắm: Cái giọng này sao nghe giống như là *bán phim vậy?
(*Là kiểu như mấy người bán phim lậu với giá rẻ hay comt dưới mấy bài viết về phim mới í, dân mạng gọi là “bán phim”)
Vợ chồng Đàm Tử Dục đem hai người tách ra, sau đó nói với Tạ Dư An: “Cậu là Dư An đúng không? Xin chào, xin chào, tôi tên Phương Chỉ, là vợ của Đàm Tử Dục.”
“Chào cô Phương.” Tạ Dư An bắt tay cùng cô.
Phương Chỉ cười hì hì nói: “Cậu cứ gọi chị Tiểu Phương là được.”
Bên kia Thẩm Tiêu Hồng đã cởi giày cao gót cùng với Nghiêm Lâm đang chuyển dời cái khung nướng thịt, bên trong căn hộ này của Thẩm Trọng Thành không thiếu thứ gì, cho nên bọn họ muốn đem hết lên sân thượng cạnh vườn hoa nhỏ và hộ bơi để chơi. Cơ mà khi cởi giày ra thì Thẩm Tiêu Hồng thấp đi không ít, thế nhưng vẫn là cao hơn chiều cao trung bình của phụ nữ, Tạ Dư An lại nhớ đến Thẩm Trọng Thành cũng cao ghê lắm cho nên nghĩ rằng này chắc là gen của gia đình rồi.
Nhưng mà Thẩm Tiêu Hồng thật sự là chị của Thẩm Trọng Thành sao? Tạ Dư An có chút nghi hoặc…. cậu vốn là con một, không có anh em hay chị em gái gì, nhưng cậu với anh chị em họ bình thường ở chung cũng rất hòa thuận vui vẻ, không có đầy mùi thuốc súng giống như Thẩm Trọng Thành với Thẩm Tiêu Hồng.
Vừa nghĩ như vậy thì cậu lại cảm thấy nhất định hai người họ phải có quan hệ máu mủ mới có thể không chút kiêng nể gì như vậy.
Mà trước kia lúc còn trên du thuyền Blue Goddess thì Tạ Dư An đã nghe đám người Tiền Trấn Xuyên nói rằng Đàm Tử Dục rất cưng chiều vợ của anh ta, mà cô nàng cũng quản lí chồng rất nghiêm ngặt nữa. Thế nhưng khi thật sự thấy được vợ chồng hai người họ thì Tạ Dư An mới biết mấy lời đó không phải tin nhảm, Đàm Tử Dục đúng là rất thương vợ của mình, dù là đốt than hay nướng thịt các kiểu cũng chưa từng để vợ mình động tay vào, toàn bộ đều tự mình làm lấy, vợ anh ta chỉ phụ trách ăn thôi.
“Há miệng___”
Tạ Dư An thấy vậy liền đơ người sửng sốt một chút, Thẩm Trọng Thành ghé sát vào tai cậu nói như vậy nhưng Tạ Dư An cũng không có nghĩ nhiều liền nghe lời làm theo, kết quả là trong miệng đã bị nhét đầy một miếng thịt nướng có độ nóng rất vừa phải.
Thịt nướng ngập nước sốt, được nướng rất mềm và thơm, cắn xuống một miếng thì độ ngọt của nước sốt cùng vị mặn của thịt trong khoang miệng lập tức nổ tung, Tạ Dư An nháy mắt đã bị khung nướng thịt thu hút sự chú ý, mắt mở thật to nhìn về phía Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành cầm trong tay một xiên thịt nướng, nhướn mày hỏi cậu: “Thấy thế nào?”
“Ngon lắm á!” Tạ Dư An gật đầu liên tục.
Thẩm Trọng Thành cười cười đem xiên thịt trong tay đưa cho cậu: “Sẵn đang nóng em ăn đi, lạnh rồi sẽ không ngon.”
Nhưng mà Tạ Dư An cũng không vội ăn, cậu nhìn xiên thịt Thẩm Trọng Thành đưa cho cậu sau đó lại nhìn anh ta mà hỏi: “Anh không ăn sao? Hay để em làm…” Tạ Dư An vừa định nói muốn nướng thịt cho anh ta ăn thế nhưng lại nghĩ rằng nếu tài nấu nướng của mình mà mang ra sẽ rất xấu mặt.
“Anh không ăn.” Thẩm Trọng Thành lại nói, “Em xem Đàm Tử Dục nướng thịt cho vợ nó kìa, cơ mà nó cũng đâu có ăn đúng không?”
Thế nhưng Phương Chỉ sẽ đút thịt cho Đàm Tử Dục.
Tạ Dư An đỏ hết cả tai, cậu mím môi đem thịt trên tay đưa lên miệng Thẩm Trọng Thành: “Há miệng.”
Thẩm Trọng Thành cong môi liếc mắt nhìn thật sâu vào Tạ Dư An, sau đó há miệng ra nhẹ nhàng cắn một nửa miếng thịt, còn lại thì không chịu ăn nữa, lại tiếp tục xoay người nướng thịt cho Tạ Dư An, cậu thấy anh ta làm ra động tác này thì hai má nóng rần cả lên.
Lúc hai người làm trò này cũng không có tránh mặt mọi người, cho nên Tiền Trấn Xuyên sau khi nhìn thấy liền cầm lấy cái kèn mà thổi “Tò Tò” ầm ĩ cả lên, kết quả là bị Thẩm Trọng Thành dùng cái kèn của Tạ Dư An đập lên đầu anh ta một phát.
Mà lúc Thẩm Trọng Thành đang rượt theo đập Tiền Trấn Xuyên thì Thẩm Tiêu Hồng đi đến bên cạnh Tạ Dư An: “An An, em add wechat chế đi.”
Hai người họ vừa thêm bạn tốt thì Thẩm Trọng Thành đã phát hiện được Thẩm Tiêu Hồng lảng vảng lại gần Tạ Dư An cho nên vội vã quay lại, anh ta sa sầm mặt đem hai người tách ra, Thẩm Tiêu Hồng cũng không để ý mà nháy mắt một cái với Tạ Dư An rồi xoay người rời đi.
“Bả với em nói gì vậy?” Thẩm Trọng Thành lại bắt đầu hỏi này nọ.
Tạ Dư An lấy điện thoại ra cho anh ta nhìn: “Không có gì ạ, chỉ là thêm bạn wechat thôi.”
Thẩm Trọng Thành lúc này mới yên tâm một chút: “Dù cho bả có nói gì thì em cũng đừng có nghe, thôi được rồi, để anh thêm em vào nhóm.”
Điện thoại của cậu “Ting___” một tiếng, Tạ Dư An phát hiện cậu đã bị Thẩm Trọng Thành thêm vào một nhóm chat, trong này chỉ có tám người, có thể thấy những người bên trong này có lẽ rất thân thiết, Thẩm Tiêu Hồng cũng ở bên trong, chỉ là cái tên nhóm có chút kì lạ, “Ốc xoăn nhỏ thổi tò tò tò”.
Tạ Dư An vừa thấy kì lạ thì chợt nghe Thẩm Trọng Thành hít sâu một hơi rồi gằn giọng nói: “Con mẹ nó là ai đổi tên nhóm?”
Không ai lên tiếng, ngay cả Thẩm Tiêu Hồng luôn cãi nhau với Thẩm Trọng Thành cũng không nói gì, Tạ Dư An đành kéo lấy Thẩm Trọng Thành mà nói: “Thôi mà, em thấy cái kèn nhỏ kia chơi cũng rất vui.”
Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì sắc mặt lại càng khó coi, Thẩm Tiêu Hồng thì lại cười ra tiếng, thấy hai người lại có xu thế đánh nhau nên Tạ Dư An đành phải kiếm chuyện nói để dời sự chú ý của anh ta: “Chị của anh…”
Nhưng Tạ Dư An chưa nói được mấy chữ đã bị Thẩm Trọng Thành cắt ngang: “Bả không phải chị của anh.”
Tạ Dư An nghe Thẩm Trọng Thành nói quyết liệt như vậy liền khẽ run, trong đầu liên tục xuất hiện mấy cái suy đoán máu chó, dù sao Thẩm Trọng Thành vừa nhìn đã thấy chính là đời sau của một gia đình danh gia vọng tộc, mà khi Tạ Dư An nghĩ đến câu danh gia vọng tộc thì vô cùng rối loạn, có khi hai người lại là chị em cùng cha khác mẹ hoặc cùng mẹ khác cha gì đấy, nếu không thì làm sao có thể giải thích được mối quan hệ như nước với lửa như này?
Kết quả lại nghe Thẩm Trọng Thành nói tiếp: “Bả còn tự sửa lại tên nữa.”
“Tên?” Tạ Dư An vô thức nói lại.
“Ừa.” Thẩm Trọng Thành trả lời, “Trong bài thơ 《 Mưa xuân hạnh phúc 》có câu “Sáng sớm trong vùng ẩm ướt đỏ thắm, hoa nở đầy thành Cẩm Quan”. tên của chị anh được lấy từ bài thơ này, lúc đầu vốn là “Thẩm Hiểu Hồng, nhưng thấy quê quá cho nên mới tự sửa lại là “Thẩm Tiêu Hồng”.”
Rõ ràng ngoài miệng không nhận nhưng rốt cuộc lúc nói chuyện lại vô thức thừa nhận người ta là chị.
Tạ Dư An có chút buồn cười, thế nhưng cái tên “Hiểu Hồng” nếu như không thấy được ý nghĩa bên trong thì đúng là có chút quê thật, thế nên cậu lại hỏi: “Vậy tên của anh cũng là lấy từ bài thơ này à? Ba mẹ anh thật có tâm hồn thơ ca.”
Thẩm Trọng Thành nghe vậy liền quay đầu nhìn thoáng qua cậu, sau đó trả lời: “Không phải, chỉ vì nhà anh buôn bán bất động sản, ba anh muốn sau này anh có nhiều nhà ở nên mới gọi là “Trọng Thành” thôi.”
“Thật ra vốn phải gọi là “Bán Thành”.” Thẩm Tiêu Hồng nghe được hai người nói chuyện nên chen vào một câu, “Thế nhưng mẹ nghĩ “Bán Thành” chưa có đủ, “Trọng Thành” mới đủ, nên mới gọi con hổ mập này là “Trọng Thành”.”
Tạ Dư An: “…”
“… Ba mẹ anh thật bảnh.” Tạ Dư An vất vả khen ngợi.
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành với Thẩm Tiêu Hồng lại không có chú ý lời cậu nói, Thẩm Trọng Thành giận dữ hỏi lại Thẩm Tiêu Hồng: “Bà nói ai là “con hổ mập”?”
Thẩm Tiêu Hồng buông lỏng hai tay: “Chẳng lẽ ở đây còn có ai khác tên “Thẩm Trọng Thành” hả?”
Thẩm Trọng Thành trực tiếp cầm lấy cái gắp than trên tay mà ném qua, Tiền Trấn Xuyên thấy hai chị em lại bắt đầu muốn đánh lộn liền cầm lấy cái bao quà màu hồng để ở trên bàn mà hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là quà của An An tặng cho tao.” Thẩm Trọng Thành nhíu mày trả lời.
Nghiêm Lâm nhận được ánh mắt của Tiền Trấn Xuyên liền hắng giọng nói: “Mở ra xem thử hén.”
Phương Chỉ cũng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, hộp quà cũng không có lớn, bên trong liệu có phải nhẫn hay không?”
Thẩm Trọng Thành vừa nghe vậy lập tức xoay người nhìn về phía Tạ Dư An, lần này cậu lại từ trong mắt anh ta mà thấy được cảm xúc vô cùng mong đợi, vì thế mà Thẩm Trọng Thành cũng không cãi nhau với Thẩm Tiêu Hồng nữa, vội bước tới chỗ Tiền Trấn Xuyên mà giật lấy hộp quà rồi xé giấy gói.
Một đám người cũng vì thế mà bu tới, muốn nhìn xem Tạ Dư An rốt cuộc tặng cái gì cho Thẩm Trọng Thành.
Đợi khi thấy một đoạn dây sạc màu hồng phấn, còn có một cái trái tim màu hồng được in ngay giữa hiện ra trước mắt mọi người thì bầu không khí liền vô cùng yên tĩnh.
Tạ Dư An nhìn chằm chằm vào mặt của Thẩm Trọng Thành, thế nhưng lại không thể nhìn ra được anh ta hiện đang vui vẻ hay là không thích món quà này, cuối cùng vẫn là Thẩm Tiêu Hồng cười lên đầu tiên, cười sml, xà nẹo mà đu trên người Phương Chỉ, “Hai người đúng là trời sinh một đôi.”
Tạ Dư An bị Thẩm Tiêu Hồng cười đến có chút bối rối, Thẩm Trọng Thành lại vô cùng nghiêm túc đem dây sạc cất đi, nói với Tạ Dư An: “Món quà này so với nhẫn tốt hơn, sau này phòng tân hôn của chúng ta sẽ dùng dây sạc này.”
Tiền Trấn Xuyên thấy vẻ mặt không hiểu gì hết của Tạ Dư An thì liền giải thích: “Dư An này, cậu nghe qua chuyện cười này chưa? Có một người đàn ông trong một lần họp mặt đã nói mình mua rất nhiều dây sạc iphone, mỗi căn nhà sẽ cắm một cái, đi đến đâu cũng đều có thể sạc điện. Các cô gái ở đấy chỉ xem đây là chuyện cười cho nên đều cho qua, chỉ có một cô gái lặng lẽ hỏi anh ta rằng mua được bao nhiêu rồi, anh ta nói đã mua được bốn mươi hai chiếc. Sau này người ta mới biết được, bốn mươi hai dây sạc đấy tương ứng với bốn mươi hai khu nhà cao cấp.”
“Ha ha ha ha, chưa từng nghe qua, thế nhưng thật sự rất mắc cười á.” Tạ Dư An vừa cười vừa nói.
Thẩm Trọng Thành: “….”
Tiền Trấn Xuyên nhìn thoáng qua sắc mặt đen thui của anh ta, cũng gật đầu mà nói: “Đúng là rất mắc cười.”
Tạ Dư An nhìn theo ánh mắt của Tiền Trấn Xuyên thì thấy Thẩm Trọng Thành đứng bên cạnh mình có vẻ không vui nên hơi giật mình, bây giờ mới phản ứng kịp rằng cái người trong câu chuyện mà Tiền Trấn Xuyên ám chỉ có khi lại chính là Thẩm Trọng Thành?
Tạ Dư An nhớ trong vòng bạn bè của Thẩm Trọng Thành có nói anh ta có sáu mươi mấy cái dây sạc, nếu đúng là sự thật thì…. Tạ Dư An đúng là muốn quỳ lạy ba mẹ của Thẩm Trọng Thành vì đã đặt cho con trai mình một cái tên hay như vậy.
Nhưng mà Tiền Trấn Xuyên nhắc đến chuyện này lại làm cho Tạ Dư An có ấn tượng khác với Thẩm Trọng Thành, cậu bỗng phát hiện người vô cùng thích đùa giỡn, Tạ Dư An còn không dám nói bởi vì cái wechat kia mà cậu suýt chút nữa nữa nghĩ Thẩm Trọng Thành là ông chủ bán dây sạc, thế là cậu dựa sát vào người Thẩm Trọng Thành mà nhỏ giọng hỏi: “Tiền Trấn Xuyên nói thật sao?”
“Là giả.” Thẩm Trọng Thành tức giận nói, sau khi nóng xong lại nhìn chằm chằm vào Tạ Dư An để chờ cậu hỏi tiếp “Thật không?” “Không thể nào” các thứ các thứ, sau đó anh ta sẽ một lần nữa giải thích rõ ràng.
Trong mắt Thẩm Trọng Thành lập lòe cái ý nghĩ đấy, Tạ Dư An nhìn phát hiểu ngay, cậu cười cười chuẩn bị dỗ Thẩm Trọng Thành thì lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
“Đúng vậy, ở tầng cao nhất, để em ra mở cửa cho bọn anh.” Tạ Dư An không thể làm khác phải nhận điện thoại, sau đó đi ra mở cửa cho bọn họ.
Mà lúc Hồ Tiêu với Tất Đông Thụ nhìn thấy Thẩm Tiêu Hồng thì bộ dạng giật mình so với lúc nãy của Tạ Dư An không khá hơn chút nào, lúc Hồ Tiêu tìm Thẩm Tiêu Hồng xin chữ kí thì Tất Đông Thụ kéo Tạ Dư An sang một bên mà hỏi: “Chuyên gì vậy? Sao Thẩm Tiêu Hồng cũng ở đây?”
“Cô ấy là chị gái của Trọng Thành.” Tạ Dư An nói cho anh ta biết.
Tất Đông Thụ nghe xong câu trả lời của Tạ Dư An thì im lặng vài giây, sau đó nói: “Cậu lại lên hot search rồi.”
Tạ Dư An cũng im lặng một lúc, sau đó cẩn thận hỏi Tất Đông Thụ: “Có phải bữa tiệc tối nay của chúng ta bị chụp lại không?”
Nếu như bị chụp lại thật thì vô cùng phiền phức, bởi vì những người tham gia hôm nay không ít, tùy tiện chụp một phát cũng thành tin tức lớn, nếu nói rằng mọi người chỉ đang cùng nhau nướng thịt ăn thì có bao nhiêu người sẽ tin? Dù sao cậu bây giờ vẫn là nghệ sĩ của Thụy Phong, cùng với đám người cao tầng cùng nghệ sĩ bên Ánh Quang không có liên quan gì.
Thế nhưng Tất Đông Thụ lại nhìn cậu một cái rồi nói: Không phải chuyện này, là vì chuyện cậu đóng bộ phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau》.”
“Phim này thì làm sao?” Tạ Dư An hỏi lại.