Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 121



Thật ra theo lời của Tân Y Nhu thì cũng không tính là tất cả đều lừa gạt Tạ Dư An.

Giữa cặp đôi yêu nhau, có đôi khi cãi nhau xong nói muốn yên tĩnh một thời gian thật sự không phải muốn thế mà là muốn được dỗ dành, nhưng có đôi khi cũng phải để cho đối phương yên tĩnh một chút, chứ cứ mò mặt tới giải thích chỉ khiến người ta càng thấy phiền____ vế trước đa phần áp dụng cho phụ nữ, còn vế sau đa số áp dụng cho đàn ông.

Thẩm Trọng Thành là đàn ông, tính cách mà anh biểu hiện ra trước mặt quần chúng cũng đúng là vế sau.

Thế nhưng chỉ có Tạ Dư An biết Thẩm Trọng Thành là loại người ở vế trước____ không phải chỉ dỗ dành mà còn phải liều mạng dỗ, phải dỗ ngon dỗ ngọt ba hoa chích chòe các kiểu mới có thể dỗ được anh.

Nếu Thẩm Trọng Thành thật sự nằm ở vế sau thì rõ ràng anh đã nói Tạ Dư An không nên đi quấy rầy anh, vậy mà Tạ Dư An còn liều mạng tới tìm, kết quả cuối cùng chỉ có một____chính là chia tay.

Cái này cũng chính là kết quả mà Tân Y Nhu đã hy vọng.

Hôm nay cô ta tới tìm Tạ Dư An nói nhiều như vậy có lẽ cũng là vì mục đích này.

Sau khi xác nhận có một người thứ ba đang nhìn chằm chằm vào ông xã mình, tâm trạng của Tạ Dư An lại tốt hơn, thậm chí còn hơi buồn cười____ Thế mà hiện tại Thẩm Trọng Thành còn xem Tân Y Nhu như tình định, đã vậy thì cậu còn nôn nóng cái gì?

Cơ mà cái này cũng không ảnh hưởng tới việc cậu trêu chọc Tân Y Nhu, cậu lấy bịt mắt che lên lần nữa rồi nói: “Được, tối nay tôi sẽ xin phép nghỉ với đạo diễn Ngỗi để đi tìm Trọng Thành giải thích thật tốt.”

Lời này của Tạ Dư An cũng rất có kỹ xảo, tối nay Ngỗi Chính Côn đúng là sẽ tiếp tục quay, thế nhưng cảnh quay vào ban đêm của cậu đã hoàn thành rồi, cho nên buổi quay đêm không liên quan gì tới cậu cả, cậu có xin nghỉ hay không xin nghỉ cũng không quan trọng, dù sao thì cậu đều có thể nghỉ ngơi. Mà ngày nghỉ vào hôm sau của cậu lại là ngày đóng phim của Tân Y Nhu và Lăng Đông Vũ___ Ngỗi Chính Côn tự mình chỉ ra, ngày mai sẽ là ngày quay cảnh hai người họ đối mặt diễn.

Nếu như Thẩm Trọng Thành không tới tìm cậu thì vốn dĩ ngày đó Tạ Dư An muốn ở lại đoàn phim để xem diễn xuất của Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu khoảng thời gian này có tiến bộ hay không, có thể diễn ra được cảm giác vì cậu mà “tranh giành tình yêu” hay không, chỉ có điều là hiện giờ nếu Thẩm Trọng Thành đã tới thì Tạ Dư An đương nhiên chỉ có thể ở cùng với anh.

Sau cùng Tân Y Nhu còn giả bộ chúc phúc: “Mong rằng ngài Thẩm và thầy Tạ có thể gỡ bỏ được hiểu lầm.”

Tạ Dư An gượng cười, giả vờ lo lắng: “Mong là như vậy.”

Sau khi Tân Y Nhu “quan tâm” Tạ Dư An xong thì Tiền Xán mò tới.

“Hí hí hí….” Tiền Xán cười như hồ ly trộm thịt, “Chân này, cậu có khỏe không?”

Tạ Dư An kéo bịt mắt hơi nước xuống cho anh xem quầng thâm của mình: “Anh xem thử bộ dạng này có tính là tốt không?”

“Lúc đó tôi thật sự không biết ông chủ Thẩm đang đứng ở sau lưng mà.” Tiền Xán cũng rất oan uổng, anh đặt mông ngồi trước mặt Tạ Dư An, chỉ kém không ôm bắp đùi cậu kêu khóc chứng minh bản thân trong sạch, “Nếu như tôi biết thì còn có can đảm nói như vậy sao? Tôi ngại mạng quá dài cho nên sợ ông chủ Thẩm không vặn nổi cổ à?”

Tạ Dư An cũng biết Tiền Xán không phải cố ý, điểm mấu chốt là Thẩm Trọng Thành ló mặt ra quá đột ngột, dưới tình huống bọn họ chưa hề phát hiện ra thì lại giống như ma quỷ mà bay tới, ai mà có thể đề phòng được chứ?

“Tóm lại là sau này không thể tùy tiện nói đàn ông nhỏ.” Thể xác và tình thần của Tạ Dư An đều mệt mỏi, “Anh cũng không nên nói Vưu Gà nữa, sẽ gặp báo ứng đó.”

Trong lòng Tiền Xán cũng có chút lo âu cho nên gật đầu hùa theo: “Tôi biết sai rồi, tôi cũng không dám nữa.”

Hôm nay Tạ Dư An không ăn ở đoàn phim, bởi vì cậu và Thẩm Trọng Thành đã hẹn nhau cùng ăn cơm tối, mà bây giờ cũng chính là giờ cơm, cậu cũng đang chuẩn bị đi, thấy Tiền Xán không đi nhận cơm hộp mà lại tới chỗ này nói chuyện với cậu thì liền hỏi: “Í, tối nay anh không có cảnh quay à? Sao không đi ăn đi?”

Tiền Xán nói cho cậu biết: “Đạo diễn Ngỗi nói tối nay không quay, cho mọi người tóc dài giả___ à không phải, là cho mọi người thời gian nghỉ ngơi một chút. Cho nên tôi không muốn ăn cơm hộp ở đoàn phim, tôi muốn ra ngoài ăn một bữa ngon.”

Tạ Dư An: “Trùng hợp ghê, bọn tôi cũng muốn đi ra ngoài, cơ mà tôi phải về phòng lấy đồ trước đã.”

Tiền Xán gật đầu nói: “Ok, tôi cũng về tẩy trang đã.”

Lúc Tạ Dư An trở về phòng sắp xếp đồ để ở lại bên ngoài một đêm thì đụng phải Lăng Đông Vũ ở cách vách.

Lăng Đông Vũ cười cười chào hỏi cậu, biết rõ mà còn cố hỏi: “Chào thầy Tạ, ngài muốn đi ra ngoài sao?”

Trên tay Tạ Dư An xách hành lý, hễ ai có mắt thì đều có thể thấy được cậu muốn rời đi, cho nên Tạ Dư An gật đầu nói: “Đúng vậy, có chút chuyện nên muốn ra ngoài một chút, sáng ngày mốt sẽ trở về.”

“À.” Ngay khi Tạ Dư An nghĩ Lăng Đông Vũ có lẽ sẽ không muốn nói gì thêm thì cậu ta lại nói một câu, “Cậu muốn đi gặp ngài Thẩm sao?”

Hửm?

Hai anh em nhà này thay phiên nhau theo dõi đường đi của cậu hay sao? Sao mà cái gì cũng hỏi hết vậy?

Qua vài giây thì Lăng Đông Vũ cũng cảm thấy mình hỏi như vậy không được tốt lắm, cho nên bổ sung lời giải thích: “Xin lỗi thầy Tạ, tối qua hình như tôi nghe hai người cãi nhau, cho nên____”

Lăng Đông Vũ không nhắc tới thì Tạ Dư An cũng suýt chút nữa đã quên, cậu và Thẩm Trọng Thành đêm khuya “đánh nhau” là cậu nói với Tân Y Nhu, xem ra Lăng Đông Vũ không rèn luyện tốt kĩ năng diễn xuất của bản thân mà lại làm tốt việc nép vào góc tường nghe lén. Lăng Đông Vũ cũng quan tâm cậu với Thẩm Trọng Thành như vậy là đang trông mong em gái mình bước được chân vào nhà giàu hay sao?

Tạ Dư An vừa định trả lời thì lúc này Tiền Xán từ trong phòng bước ra ngoài lại nghe được, anh kinh ngạc nói: “Cái gì? tối qua hai người đánh nhau hả Chân?”

“Đúng vậy….” Bởi vì có Lăng Đông Vũ ở đây nên Tạ Dư An phải kiên trì nói dối đến cùng.

“Trời ơi tối qua tôi ngủ sâu quá sao? Thế mà lại không nghe được gì hết.” Tiền Xán khiếp sợ, tiếp đó còn áy náy nói, “Đều là tại tôi không tốt, tất cả là lỗi của tôi, tôi không nên nói ông chủ Thẩm___”

Tạ Dư An đi tới che miệng Tiền Xán lại.

Tiền Xán cũng kịp phản ứng là chính mình suýt chút nữa đã lỡ miệng, còn theo phản xạ mà nhìn thoáng qua phía sau, sau khi không thấy bóng dáng của Thẩm Trọng Thành mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà hành động của hai người rơi vào mắt của Lăng Đông Vũ thì lại rõ ràng cho thấy nguyên nhân Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành cãi nhau là vì Tiền Xán, cậu ta cười cười rồi nói: “Tôi đi ăn cơm trước đây, không quấy rầy thầy Tạ với thầy Tiền nữa.”

Đang êm đẹp cho nên vẫn phải giả bộ một chút, Tạ Dư An mỉm cười nói với cậu ta: “Ừ, được.”

Chờ khi Lăng Đông Vũ đi rồi, Tạ Dư An mới nhìn Tiền Xán: “Đại ca, tôi xin anh đó, đừng…nói chữ đó nữa.”

“Được, tôi không bao giờ…. nói nữa.” Tiền Xán đánh vào miệng mình, “Chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Tiền Xán và Tạ Dư An cùng nhau rời khỏi phim trường, thế nhưng bởi vì mục đích của cả hai không giống nhau cho nên trên đường đi đã tách ra.

Thẩm Trọng Thành ở nhà người dân chờ Tạ Dư An.

Đó là một căn homestay kiểu dân tộc thiểu số, được xây dựng trên một ngọn núi nhỏ, khung cảnh xung quanh không tệ, thiết kế của căn homestay cũng rất độc đáo. điểm quan trọng là không có một hộ gia đình nào ngoại trừ homestay này, và trên ngọn núi nhỏ này cũng chỉ có mỗi Thẩm Trọng Thành và Tạ Dư An ____ Nguyên si câu của Thẩm Trọng Thành là đêm nay em có thể thỏa thích phát biểu cảm tưởng khi nhận được giải thưởng.

Vì vậy mà khi Tạ Dư An đến được ngọn núi thì vô cùng hoảng loạn.

Thẩm Trọng Thành đang ở trong quán ăn nhỏ dưới chân núi chờ cậu, thấy Tạ Dư An đến thì liền xách theo con gà mà ông chủ tiệm cơm nướng ra đón Tạ Dư An.

Anh rất tự nhiên đỡ lấy hành lý trong tay Tạ Dư An, sau đó so thử trên dưới con gà không phải rất nặng mới đưa cho Tạ Dư An, cậu bồn chồn không yên, lúc nhận lấy con gà thì theo phản xạ hỏi một câu: “Nóng quá, này là cái gì?”

Thẩm Trọng Thành nói cho cậu biết: “Chắc là gà.”

Tạ Dư An: “….”

“Đúng vậy, là gà nướng cay.” Có lẽ là tại biểu cảm cạn lời của Tạ Dư An quá lố cho nên Thẩm Trọng Thành trêu chọc cậu xong thì liền giải thích vài câu, “Anh bảo ông chủ cho thêm rất nhiều ớt. À không được, bé cưng không nên ăn cay.”

Thẩm Trọng Thành nói xong thì lấy gà về.

Tạ Dư An, người đã bị bao tử kêu réo vì mùi hương của thịt gà: “….”

Sau khi Thẩm Trọng Thành nghe được âm thanh đó thì còn chê cười cậu, “Gà con à, đừng kêu nữa, cái này em không thể ăn được.”

Tạ Dư An tủi thân: “Thế nhưng em rất đói.”

“Cho em ăn một chút đi mà.” Tạ Dư An kéo lấy tay áo Thẩm Trọng Thành, ý tưởng này cũng cậu cũng rất hay_____ chỉ cần cậu ăn cay thì có lẽ Thẩm Trọng Thành sẽ không chạm vào cậu.

Ai ngờ Thẩm Trọng Thành lại nhìn ra điểm mờ ám trong lòng cậu, anh cong môi lắc đầu nói: “Không được.”

Tạ Dư An không phục: “Vì sao không được?”

Mỗi lần Thẩm Trọng Thành nói đều hết sức bậy bạ, lần này cũng giống như vậy: “Bởi vì tối nay em muốn sờ vào chiếc cúp mà anh đặc biệt làm cho em.”

Tạ Dư An: “…”

“Sao hả cục cưng, vui không?” Thẩm Trọng Thành cúi đầu cười cười, dùng cằm cạ lên đầu Tạ Dư An, cố ý hạ thấp tông giọng, dùng giọng nói khàn khàn lẩm bẩm bên tai Tạ Dư An, “Cho em sờ cúp “to”!”

Thẩm Trọng Thành nhấn mạnh chữ “to” thì Tạ Dư An liền hiểu, cái chữ “to” này từ nay về sau cậu cũng đừng nghĩ sẽ nghe được phiên bản bình thường từ miệng Thẩm Trọng Thành.

Tạ Dư An nghe theo đời đề nghị của Tân Y Nhu, vô cùng chân thành tha thiết mà xin lỗi Thẩm Trọng Thành: “Ông xã, bé cưng, anh yêu ơi, em thật sự sai rồi.”

Thẩm Trọng Thành khẽ cười một tiếng, nhướn mày hờ hững hỏi cậu: “Em sai ở đâu?”

Tạ Dư An tủi thân muốn chết, thảm thương nói: “Em sai ở chỗ có mắt mà không nhìn ra chiếc cúp lớn.”

Thẩm Trọng Thành bị bộ dạng tủi thân của Tạ Dư An làm cho tức cười, sau khi cùng Tạ Dư An lên đến chỗ ở trên núi thì liền đưa gà nướng trong tay cho Tạ Dư An: “Được rồi được rồi, đừng nói mấy lời mật ngọt tấn công chồng em nữa, gà không còn nóng nữa, có thể ăn rồi.”

Tạ Dư An nghe vậy thì sửng sốt, sau khi nhận lấy gà nướng thì đúng là không nóng như mới nãy nữ____ vậy là lúc nãy Thẩm Trọng Thành lấy gà về chỉ bởi vì cậu nói một câu “nóng quá” sao?

“Vậy anh có bị phỏng không?” Lòng Tạ Dư An bỗng dưng mềm nhũn, chỉ cảm thấy trái tim được xương sườn bao bọc của cậu mỗi khi bắn ra không còn là máu nữa mà là nước đường ngọt ngào ấm áp, vừa mềm lại vừa ngọt mà bao lấy cậu, Tạ Dư An kéo tay Thẩm Trọng Thành, muốn nhìn xem anh có bị thương hay không.

Thẩm Trọng Thành trở tay dắt tay Tạ Dư An, lại bắt đầu nói bậy bạ: “Không nóng bằng cúp của chồng em.”

Tạ Dư An vừa tức giận vừa buồn cười, cậu giãy tay tính tránh khỏi Thẩm Trọng Thành, đồng thời mắng anh: “Anh đùa giỡn lưu manh!”

“Anh đùa giỡn lưu manh với bà xã mình thì có làm sao?” Thẩm Trọng Thành lại càng nắm chặt tay Tạ Dư An, còn dùng một tay kéo người về phía ngực mình, sau khi ôm thật chặt thì ra oai, “Em có bản lĩnh thì gọi cảnh sát tới bắt anh đi.”

Tạ Dư An ngẩng đầu gặm một cái lên cằm anh, hai mắt nhìn thẳng vào Thẩm Trọng Thành, trong đó đôi mắt anh tất cả đều là ảnh ngược của cậu, cậu khẽ nói: “Anh chính là ỷ vào việc em thích anh cho nên mới muốn làm gì thì làm như vậy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.